Chương 11: Ướt khi cùng mẫu vẽ tạo dáng

Hồi còn học đại học, em Trương từng làm người mẫu part-time, đương nhiên không phải kiểu người mẫu đi trên sàn diễn chuyên nghiệp, hay người mẫu tạp chí, mà là một vài dịp làm người mẫu body painting ít người chịu làm.

Hôm đó trên đường đến trung tâm triển lãm em bị dính chút rắc rối nên đến muộn. Hoạ sĩ tức giận, vốn vẽ lên cơ thể đã rất tốn thời gian, tất cả người mẫu đã đến từ sớm, chuẩn bị xong hết và ra triển lãm trong trung tâm rồi, chờ em Trương vẽ xong thì đã trưa, chẳng bằng em đừng tới.

Nhưng mà em Trương thành thật cúi đầu nhận lỗi, hoạ sĩ cũng không đành lòng đuổi em đi, đành phải bảo em cởi sạch quần áo chờ trong phòng hoá trang để đi chuẩn bị thuốc vẽ và bột màu.

Chờ lấy màu và bút vẽ bước vào thì thấy em Trương đã khoả thân đang chờ, hoạ sĩ rất vừa lòng. Em Trương đang cực kỳ khẩn trương, mặc dù gọi là nghệ thuật, nhưng mà tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước một người đàn ông trung niên không thẹn mới là lạ, cho nên em ngại ngùng che thân dưới và bộ ngực bằng hai tay. Nhưng có vẻ hoạ sĩ đã quen với những cô gái khoả thân nên chẳng thèm để ý, bảo em ngồi lên ghế, bắt đầu vẽ từ bên trái.

Đầu tiên vẽ từ trên vai đi xuống, rồi đến ngực, theo kế hoạch, cô người mẫu đến muộn này sẽ vẽ một con rắn quấn quanh người, nhưng vì thiếu thời gian, chỉ có thể vẽ một chiếc áo sáng màu phối cùng quần jean, càng ít chi tiết thì càng nhanh.

Thời gian chầm chậm trôi qua, trước ngực đã vẽ xong, hoạ sĩ chuyển vào ngồi đối diện, bắt đầu vẽ lên trước ngực và bụng, đến bây giờ em Trương không thể tiếp tục che ngực được nữa, đành phải tự cổ vũ bản thân ưỡn ngực,hạ tay xuống.

Màu vẽ quết lên người lành lạnh, khi bút vẽ quét qua đầu ngực, em Trương không thể tránh né còn thấy ngứa vô cùng, từ đầṳ ѵú truyền cảm giác ngứa ngáy, cào nhẹ vào tâm can, tê dại, thoải mái không tả được, đầṳ ѵú từ từ dựng thẳng lên mắt thường có thể nhìn thấy được, quả anh đào vốn mềm mại trở nên cương cứng. Mỗi lần bút vẽ của hoạ sĩ đảo qua, nơi mẫn cảm đó lại bị kí©h thí©ɧ lặp đi lặp lại làm em Trương cau mày, tiếng rêи ɾỉ tràn qua kẽ răng "Ưm".

"Em gái còn trẻ, nhưng cơ thể lại thật mẫn cảm." Hoạ sĩ vừa cười vừa nói, sau đó dơ tay nhéo bên vυ" còn chưa tô màu hai cái, "Thích không? Đừng quên chứ, lát nữa còn phải vẽ nốt bên này đấy."

Đối với hành vi quấy rối tìиɧ ɖu͙© rõ ràng như vậy, em Trương tuy tức giận nhưng còn là sinh viên nên cũng không dám lên tiếng phản đối, huống chi hôm nay em còn đến muộn như thế.

Đầu bút vẽ lên vυ" thật sự rất ngứa, cảm giác ngứa ngáy này còn truyền đến bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© ở phía dưới, chỉ có mình em Trương biết, không chỉ đầṳ ѵú cương, mà âʍ đa͙σ cũng đang run rẩy, đừng ướt, đừng ướt, không thì xấu hổ lắm.

Nhưng chúng ta đều biết là, sợ hãi điều gì thì nó sẽ càng dễ xảy ra.

Khi bàn tay hoạ sĩ đè lên ngực, cẩn thận vẽ chiếc đai trước ngực, em Trương cảm thấy phía dưới mình ẩm ướt, không biết có phải do em căng thẳng mà nhầm không. Hoạ sĩ bắt đầu muốn vẽ nửa người dưới nên yêu cầu em Trương đứng dậy, lướt qua ghế ngồi của em thấy lấp lánh.

Có chất lỏng.

Hoạ sĩ cúi đầu thầm cười khẩy, tiếp tục vẽ trên eo và phần ngoài bắp đùi, lại cố tình vẽ cẩn thận lên cặp mông, thậm chí còn vạch hai cánh mông đẫy đà của em ra, tô màu lam lên hậu môn em, chọc cái lỗ này ngứa râm ran.

Cây bút lông từ từ đi xuống tiếp theo kẽ mông, sâu thêm chút, gần như chạm vào bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, đẩy em Trương lên lưng chừng ngứa ngáy nhưng rồi tiếp tục lùi lại vẽ hai bên sườn đùi...

Em Trương thở ra một hơi.

"Vẽ từ phía sau vẽ không rõ lắm, để thổi khô xong em ngồi lại ghế, mở hai chân ra." Hoạ sĩ đưa ra mệnh lệnh, vừa cầm cái quạt cầm tay, thổi vào mông em Trương.

Cặp mông hứng trọn luồng gió lạnh, em Trương nghĩ thầm: cặp mông trần trụi rồi lại mở hai chân ra thì chẳng phải bị nhìn thấy hết? Em ngượng lắm, sau khi ngồi lại ghế chỉ dám he hé chân ra.

Hoạ sĩ có vẻ không hài lòng, "Mở to ra! Ngồi thế này thì vẽ như thế nào. Sao âʍ ɦộ không cho vẽ thì lát nữa ra ngoài định lộ liễu cho người ta xem à."

Sao lại hung dữ thế!

Em Trương lúng túng, không dám ho he gì mà dạng chân ra to nhất có thể khiến hoạ sĩ có thể nhìn rõ ràng âʍ ɦộ em, lôиɠ ʍυ đã được cạo sạch sẽ, do em cố gắng dạng chân nên hai cánh môi lớn mở ra, lộ cả thịt non hồng phấn và khe hở mấp máy, lên trên một chút là viên thịt nho nhỏ ngại ngùng nấp trong thớ thịt, phía dưới là cửa động hẹp, lối vào lấp lánh ánh nước, là dịch rỉ ra từ cửa mình phát sáng dưới ánh đèn.

"Em gái, ướt rồi, phải lau khô mới được tô màu." Hoạ sĩ nhìn chằm chằm vào nơi riêng tư của em, cau mày ra chiều khó chịu, "Đừng nhúc nhích, để anh lau cho."

Nói đoạn hoạ sĩ lấy khăn giấy trong hộp quấn quanh hai ngón tay, xoa ấn nhẹ nhàng ở cửa động. Em Trương bị kí©h thí©ɧ nhắm mắt lại, kết quả nơi riêng tư càng cảm nhận rõ ràng, khăn giấy mềm mại theo động tác của hoạ sĩ vòng từng vòng quanh âʍ ѵậŧ, vừa tê vừa ngứa, cảm giác lại bị treo lên lơ lửng, ngón tay chầm chậm vẽ vòng vòng quanh cửa động, trêu chọc âʍ đa͙σ đang trống rỗng khiến nó muốn hút chặt ngón tay.

"Sao lại thế này? Sao càng lau lại càng ướt? Em gái này, tuổi không lớn nhưng trong đầu toàn suy nghĩ không phù hợp với trẻ em vậy? Xem ra anh không làm em một lần em không tập trung làm việc được."

??? Là sao? Làm một lần là sao, còn cái gì mà suy nghĩ không phù hợp với trẻ em?

Hoạ sĩ lột khăn giấy ra, chọc một ngón tay trực tiếp vào âʍ đa͙σ làm em Trương nhảy dựng lên.

"Hả! Anh định làm gì? Lấy ra đi." Em Trương cầu xin người đàn ông hơn mình hơn chục tuổi.

"Anh giúp em moi hết nước nhờn ở trong ra, em da^ʍ quá, bên trong ướt nhoét rồi này." Hoạ sĩ cợt nhả, ngón tay tiến lui trong âʍ đa͙σ, massage mọi nơi trong cái động ướŧ áŧ, "Em hút ngón tay anh chặt quá, còn bảo anh lấy ra, đúng là nói một đằng nghĩ một nẻo."

Em Trương bị anh ta khuấy đảo đến đê mê mộng mị, đúng là nói một đằng nghĩ một nẻo, cơ thể em đã gào thét muốn được sung sướиɠ, muốn giải thoát, muốn có người chọc vào âʍ đa͙σ, xoa nắn âʍ ѵậŧ. Cảm giác lại nhiều thêm một ngón tay, nắc thật chặt làm em Trương càng thêm thoả mãn, em bất giác mở chân rộng ra theo bản năng, hạ thân cũng động đậy mời gọi hoạ sĩ, sao vậy, mỗi lần em có kế hoạch nào đó đều thành làʍ t̠ìиɦ vậy?

Họa sĩ nhìn thấy sự phối hợp và chủ động của em Trương, cười khẽ, một tay khác xoa nắn âʍ ѵậŧ, rất có kinh nghiệm chơi đùa với viên thịt của em, kɧoáı ©ảʍ chạy dọc sống lưng làm em Trương há miệng kêu "A" một tiếng.

"Không sao, sướиɠ thì kêu lên, chỗ này sẽ không có ai vào." Hoạ sĩ nếm được mùi ngon, nhìn dáng vẻ dâʍ đãиɠ của em sinh viên chìm đắm trong kɧoáı ©ảʍ nɧu͙© ɖu͙©, tốc độ tay càng nhanh hơn.

"A... Ưʍ... chỗ đó... không chịu được... a..."

"Không chịu được à? Không chịu được thì anh dừng tay nhé?"

"A... đừng mà... Đừng ngừng... A...a... em không chịu được..."

Ngón tay trong âʍ đa͙σ điên cuồng chọc vào điểm G, tay bên ngoài không ngừng day ấn âʍ ѵậŧ, em Trương sung sướиɠ đến run rẩy, khổ sở ưm ưm a a kêu rên kiều mị, trong chốc lát sau cả cơ thể chợt căng ra, động da^ʍ run rẩy, âʍ đa͙σ trào ra một dòng dịch nóng hôi hổi, lêи đỉиɦ.

Hoạ sĩ cảm nhận âʍ đa͙σ co rút từng đợt, xoắn lấy ngón tay mình, đầu ngón tay bị tưới nước nhờn trơn trơn, sền sệt, hoạ sĩ nhìn hai viên anh đào trước ngực bị tô màu trắng, hơi hối hận nếu làm trước khi vẽ màu thì đã có thể chơi đầṳ ѵú này rồi, bây giờ chỉ có thể giương mắt lên nhìn, muốn cắn một cái cũng không được.

Thừa dịp em Trương còn chưa tỉnh lại từ cơn cao trào, hoạ sĩ rút ngón tay ướt đẫm ra, không chậm trễ cởi dây quần, móc cây gậy đã cương lên từ lâu, lấy qυყ đầυ cọ lên cửa động nhầy nhụa của em Trương, lướt dọc khe thịt để cây gậy thấm nước nhờn.

vậy em Trương vừa bị chơi bây giờ lại bị qυყ đầυ chọc, cơ thể lại lập tức khát khao, vặn vẹo theo từng đợt.

"Con đĩ này, không biết bị bao nhiêu cây gậy chọc qua mà có thể đói khát như vậy, không thể chờ được cây gậy lớn của anh đúng không, mở miệng ra ăn đi." Hoạ sĩ kề qυყ đầυ lên cửa động, nhấp một cái rốt cuộc cắm vào.

Cái động nhỏ hẹp bất ngờ bị dị vật to lớn nút chặt, căng ra, mặc dù làm em hơi đau nhưng cũng mang theo kɧoáı ©ảʍ ngập tràn làm em hít vào một hơi, thả lỏng cơ thể, cố gắng thích nghi với con quái vật với kích cỡ khác thường này.

Bên kia hoạ sĩ cũng bị cái động nhỏ kẹp chặt, trán nổi cả gân xanh, cơ thể thanh xuân thật đẹp, phía dưới như hàng ngàn cái miệng hút chặt, xoắn lấy dươиɠ ѵậŧ, chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng khiến cho kɧoáı ©ảʍ cực lạc dâng lên như hồng thuỷ nhấn chìm lý trí.

Cây gậy được nếm mùi sung sướиɠ làm hoạ sỹ không thể chống cự lại sức quyến rũ của cặρ √υ" mây mẩy, hai tay nắm trọn bầu vυ" em Trương, hông đong đưa ra vào, nắc chặt cái động ngọt ngào của em.

"Ha... ha... A... em gái vừa chặt... vừa ướt... vừa da^ʍ... lỗ đẹp... l*и đẹp...A..." Hoạ sĩ vừa ȶᏂασ vừa buông lời thô tục.

Em Trương cũng bị cuốn theo tiết tấu của anh ta, "Ưʍ.. a... a..." rêи ɾỉ theo nhịp, tuy rằng em không mở miệng nhưng cũng thầm khen ngợi c̠ôи ŧɧịt̠ của đối phương, vừa dài, vừa to lại cứng, nóng quá.

Hai người tiếp tục duy trì tư thế đối mặt làm một hồi lâu, họa sĩ hưng phấn tiếp tục trạng thái cắm vào cái l*и em Trương, đẩy em tới bức tường bên cạnh, nâng một chân em lên tiếp tục thúc vào, cúi đầu là có thể thấy nơi bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của hai người giao hợp, nước nhờn tràn ra, chảy men xuống đùi.

"Sướиɠ không... Ha... phía dưới em... ngập hết rồi... con đĩ này."

"A... sướиɠ... a... a... nhanh lên... sắp..." Điểm G của em Trương bị chọc sắp điên rồi, kɧoáı ©ảʍ bị cắm tràn ra khắp cơ thể, âʍ ѵậŧ bị lôиɠ ʍυ đối phương chọc ngứa ngáy, em biết mình lại sắp lêи đỉиɦ rồi.

Hoạ sĩ nghe xong cũng điên cuồng cắm mấy chục cái, ȶᏂασ em Trương không kịp rêи ɾỉ, cả người run rẩy tiếp tục tiết ra, nhưng gã vẫn không dừng lại, nhịn lại cảm giác muốn bắn khi cái động xoắn vặn, thay đổi tư thế để em Trương cong lưng, làm em từ mặt sau, thưởng thức bộ quần áo giả gã vẽ cho người thiếu nữ, vuốt ve cặp mông vểnh, cắm thật lâu mới bắn ra.

Đại chiến kết thúc, hoạ sĩ giúp em lau thân dưới dính đầy chất nhầy, dùng ngón tay căng động nhỏ ra cố gắng lau khô cả phía trong, cuối cùng vẽ màu quần lên bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© em, cả âʍ ɦộ đều tô màu xanh, chỉ cần em không mở chân ra để người khác nhìn thấy cái l*и múp rụp thì sẽ không ai biết em tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

"Được rồi, đã làm em một lần, đừng ướt nữa nhé, đi ra hội trường tập trung với những người khác. Nếu em lại phát tình, bên dưới rỉ nước thì anh sẽ đứng ȶᏂασ em trước mặt mọi người, biết chưa?"

Em Trương tủi thân lắm, ai phát tình chứ? Chẳng phải bên dưới gã cũng cương lên như cây chày sắt? Đương nhiên bố đường nói gì em không dám cãi lại, thành thật đứng chung cùng các người mẫu khác, phô bày nghệ thuật vẽ màu cho khách thăm quan chiêm ngưỡng.

Đương nhiên có vài vị khách đáng khinh, rình lúc không ai để ý bóρ ѵú, hay sàm sỡ thân dưới một chút, làm em Trương lại khó nhịn, nhưng em sợ bị hoạ sĩ phạt, nên vẫn kiên trì đứng im trên bục chờ triển lãm kết thúc.

Ban tổ chức phát tiền công vào cuối ngày, quay trở lại phòng thay đồ, em Trương không thể nào tìm thấy quần áo của mình, chỉ còn giày, tất và túi xách, em tìm kỹ lại thì bắt được một mẩu giấy nhét trong giày: "Phạt em vì đứng trên bục cũng kí©h thí©ɧ, quần áo anh cầm đi, hôm nay cứ mặc quần áo anh vẽ cho em về nhé!"

Muốn chết à!!! Bắt em khoả thân đi trên đường à?

Em Trương cầm tờ giấy khóc không ra nước mắt!