Chương 40

Editor Phương Thuỷ

Trong lòng nhớ cuộc hẹn với Bạch Hoa hôm qua, Thẩm Trại Hoa sáng nay dậy rất sớm. Từ trong chăn, ngóc đầu dậy nhìn cửa sổ thì thấy trời còn tối mò, chắc là chưa nhìn rõ đường. Nghĩ rằng thời gian còn sớm, Thẩm Trại Hoa liền nhắm mắt chuẩn bị ngủ tiếp nhưng lăn qua lăn lại một lúc lâu, vẫn không buồn ngủ đành mở to mắt nhìn nóc phòng, còn nhìn thấy con chuột chạy trên xà nhà.

Đang nhàm chán,Tiểu Thụ bên cạnh đột nhiên mở miệng: "Sao mà tỉnh sớm vậy?"

Thẩm Trại Hoa quay đầu nhìn Tiểu Thụ: "Muội cũng đã tỉnh rồi hả ?"

Tiểu Thụ xì khẽ một tiếng: "Tỷ đảo tới đảo lui như xào rau, muội có thể không tỉnh sao?"

Thẩm Trại Hoa thò tay từ trong chăn ra, vò mạnh đầu Tiểu Thụ, chỉ dừng lại khi tóc của tiểu cô nương rối thành một nùi như ổ rơm. Giỡn đủ rồi, Thẩm Trại Hoa lại tiếp tục nhìn chằm chằm xà nhà, hỏi: " Hôm qua muội nói cái gì với Cố Đồi? Muội mới vào một lát, hài tử này đã khá hơn, không giận cha mình nữa rồi."

Tiểu Thụ lấy tay vuốt tóc cho bớt rối: "Muội nói, muội sẽ luôn ở cùng với đệ ấy, đệ ấy không cần sợ."

"Muội mới bây lớn, đã mở miệng cam kết lâu dài, cũng không sợ người ta chê cười."

"Nếu muội cam kết, cũng sẽ không thay đổi, việc này cùng tuổi có quan hệ gì đâu? Chỉ là có người cam kết muộn, có người cam kết sớm mà thôi."

Hiếm khi nghe Tiểu Thụ nghiêm túc trả lời vấn đề của mình như vậy, Thẩm Trại Hoa đột nhiên hứng thú, hỏi: "Vậy muội có biết, con đường phía trước của đệ ấy chưa biết sống chết hay không? Nay muội cam kết mà đệ ấy không sống để thực hiện cam kết, muội không phải ngốc à?"

Tiểu Thụ: " Nếu muội hứa hẹn, tự nhiên sẽ hết sức bảo vệ đệ ấy." Dứt lời, liền xoay người đưa lưng về phía Thẩm Trại Hoa, không nói gì nữa.

Thẩm Trại Hoa tưởng Tiểu Thụ đã ngủ thϊếp, tiếp tục nhàm chán nhìn chằm chằm xà nhà, muốn tìm tung tích con chuột vừa chạy qua.

"Vậy còn tỷ?" Tiểu Thụ đột nhiên lại hỏi.

Thẩm Trại Hoa trong lúc nhất thời không có kịp phản ứng, "À?"

"Mệnh Cố Nam Châu từ lúc bắt đầu liền cùng Cố Đồi cột chung vào nhau. Hôm nay, huynh ấy cũng là không rõ sống chết, tỷ rõ ràng hơn muội, nhưng tỷ chọn đi theo huynh ấy tới kinh đô."

Thẩm Trại Hoa không ngờ Tiểu Thụ ngược lại lại lôi chuyện nàng và Cố Nam Châu, nàng cười cười, lại đưa tay véo mặt Tiểu Thụ mặt: "Cho nên nói, hai ta cùng ngu nha."

******

Cuối cùng chờ đến trời sáng. Thẩm Trại Hoa không có tâm tư ngủ nướng, liền nhanh chóng rời giường, chuẩn bị xong liền ra cửa.

Trời còn lạnh, mở miệng thở ra một ngụm khói trắng. Trên đường người đi lại ít đến thảm thương, chỉ hai ba người, người nào cũng co ro, đôi tay đút trong ống tay áo, cúi đầu vội vã đi qua.

Lúc nàng chạy tới Phù Dung lầu, quán rượu vừa mới mở cửa không lâu, chưa có khách, chỉ có một tiểu nhị trông coi, còn ngủ gà ngủ gật, Thẩm Trại Hoa Đô đi tới trước mặt tiểu nhị rồi, người này mới kịp phản ứng. Thẩm Trại Hoa bao phòng hôm qua, theo tiểu nhị đi lên.

Mãi cho đến lúc giữa trưa, mới có người nhẹ nhàng gõ cửa.

Thẩm Trại Hoa vội vàng mở cửa, chính là Bạch Hoa, khoác một cái áo dính đầy bụi bẩn nhìn từ xa không phân biệt nam nữ.

Nàng mở cửa, Bạch Hoa vội đi vào, bưng ly trà trên bàn uống một hơi cạn sạch. Uống xong, lại uống tiếp ly nữa, mới lau miệng, ngồi xuống. Thẩm Trại Hoa thấy thế bật cười, "Sao mà khát đến độ này? Không phải là ngươi chạy một mạch đến đây chớ?"

Bạch Hoa lau miệng: "Chạy nỗi gì! Sáng sớm ta vừa đi ra cửa, còn chưa đi được hai bước nữa, sau lưng đã xuất hiện cái đuôi. Mẹ nó! Ta phải dẫn người qua thành đông vòng nhiều vòng, mệt hết hơi mới cắt được đuôi, lúc này mới dám tìm đến ngươi, nếu không ta sớm đã tới rồi."

Nghe vậy, mặt Thẩm Trại Hoa biến sắc: " Không phải là hôm qua ngươi mới trở về, mới nhanh như vậy đã bị theo dõi rồi? Ngươi đang ở đâu ?"

Bạch Hoa nói: "Còn có thể ở đâu? Phủ tướng quân chứ đâu nữa. Những kẻ theo dõi kia đã bị người ta sắp xếp xong từ sớm, khắp nơi đều có, nhiều như ruồi vậy, có mặt khắp nơi, muốn cho cả vương phủ tan xương nát thịt."

Thẩm Trại Hoa thở dài: "Chuyện đã đến mức này chắc chuyện Ân tướng quân lên đường cũng không phải là một chuyện dễ dàng rồi hả ?"

Bạch Hoa tò mò: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Làm sao ngươi lại đột nhiên xuất hiện ở đây vậy? Lại thần bí như thế? Ngươi không biết, hôm qua ta thấy ngươi ở đây khiến ta sợ quá, đêm ngủ không ngon, cho là ngươi đang bị truy nã, đang trốn chạy đấy."

Thẩm Trại Hoa tức giận: "Thôi đi, tính của ngươi chỉ sợ thiên hạ không loạn, còn có lúc sợ?"

Dù bị vạch trần ngay, Bạch Hoa cũng không lúng túng chút nào, nói: "Được rồi không nói xấu nhau nữa, trước hết ngươi nói cho ta biết ngươi muốn ta làm gì? Này cũng trưa rồi, mau nói hết chính sự rồi hai ta ăn một bữa cơm thật ngon."

Thẩm Trại Hoa đợi nửa ngày, cũng đã đói rồi, nói vài ba lời về dự tính trong tương lai, rồi kêu tiểu nhị gọi một bàn món ăn.

Hai người cũng là đã lâu không gặp nên tạm thời gạt chuyện ưu phiền, vui vẻ uống chút rượu, vừa ăn cơm vừa tán gẫu. Hai người ăn thật no, trên bàn chỉ còn lại những mẩu vụn. Lại ngồi nghỉ ngơi thật lâu, sắc trời dần tối, lúc này mới ra khỏi quán rượu, trở về nhà của mình.

Khi Thẩm Trại Hoa về nhà, Khâu Giản đã mang theo thức ăn trở về nhà. Thức ăn bày trên bàn, lại không người động đũa. Khâu Giản đang cùng Cố Nam Châu nói gì đó, dáng vẻ hai người như có điều gì suy nghĩ, Tiểu Thụ cùng Cố đồi là đang ngồi ở một bên chờ.

Thẩm Trại Hoa vào nhà, chỉ nghe Khâu Giản nói: "Sau do gần đến ngoại ô, người ở thưa thớt, ta sợ huynh đệ bị lộ nên cũng không cho đi theo nữa, trở về. "

Cố Nam Châu cau mày nói: "Này êm đẹp, tìm lang trung làm gì? Nếu là Giang phủ có người cần khám bệnh, lấy năng lực của bọn họ, ngự y trong cung cũng hễ kêu là tới, làm sao sẽ tùy tiện tìm một lang trung như thế?"

Khâu Giản lắc đầu: "Ta đây cũng không thể hiểu được. Nhắc tới chuyện này quả thật kỳ hoặc, người của Giang phủ đi mời lang trung ăn mặc như người làm nhà ở bình thường. Nếu không phải tiểu huynh đệ kia nhạy bén, thấy người kia lúc ra cửa còn nhìn chung quanh, sợ người nhận ra, khiến huynh ấy sanh nghi nên đi theo."

Cố Nam Châu xoa xoa ấn đường( khoảng giữa trán), rất là phiền não: "Thôi thôi, ăn cơm trước đi, chúng ta ngồi ở đây tiếp tục nghĩ cũng không phải là cách, vẫn phải làm phiền tiểu huynh đệ kia chú ý bọn họ nhiều hơn, không được rời mắt"

Khâu Giản nói: "Đó là đương nhiên."

Thẩm Trại Hoa hâm nóng thức ăn xong, mấy người mới vây quanh cái bàn ăn cơm, Thẩm Trại Hoa còn no, không động đũa nữa, cầm ly rót rượu rồi ngồi ở bên cạnh chậu than sưởi ấm, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lưng Cố Nam Châu đang xoay về phía mình.

Trong chậu than đang hừng hực, cả phòng sáng bừng ấm áp. Thức ăn trên bàn chỉ bình thường nhưng mọi người lại ăn hết sức vui vẻ.

Trong lúc này, Thẩm Trại Hoa không còn nghe tiếng gió mùa đông nữa.

Nàng nghĩ, phải giải quyết nhanh chuyện phức tạp của Cố Đồi, rồi sau này có thể cùng Cố Nam Châu, hai người yên lặng trải qua sống gia đình của mình một cách ổn thỏa.

******

Vị trí phủ tướng quân ở thành đông nằm ở đầu đường, đứng ở ngoài phủ đệ nhìn, cũng chỉ là một tòa nhà lớn bình thường thôi, không có gì đặc biệt cả. Phủ đệ cũng không tấp nập, nhất là vào ngày đông, người đi đường chỉ có hai ba người, càng thêm vắng vẻ.

Đêm mùa đông, trời lạnh hết sức, đến mèo hoang cũng không chạy trên đường.

"Kẽo kẹt ~" , “kẽo kẹt”, một lúc sau, cửa chính đỏ rực của phủ tướng quân đột nhiên bị mở ra, ngay sau đó xe ngựa to được dắt đến trước cửa. Dưới ánh sáng mờ của trăng, chỉ thấy một nam tử nhanh chóng ra khỏi cửa chính, ba hai bước chui vào xe ngựa, ngay sau đó người đánh xe vung roi lên, tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên, xe ngựa từ từ đi xa.

Trong cửa lớn đỏ rực, một người nghiêng đầu dáo dác nhìn trái phải lúc lâu, thấy trên đường vẫn không có người, mới rụt đầu về, chậm rãi đóng cửa chính lại.

Cửa chính mới vừa đóng, liền có vài bóng người từ góc tối chạy ra, chạy như bay theo hướng xe ngựa lúc nãy, chỉ trong nháy mắt, đã không thấy bóng dáng.

Ở đầu đường vẫn yên tĩnh như cũ, vầng trăng non mờ ảo treo lơ lửng ở phía chân trời, lạnh lẽo bức người.

Yên tĩnh hồi lâu, lại có người đi tới trước cửa phủ tướng quân, khẽ khàng mở cửa chính, im lặng bước thật nhẹ vào bên trong phủ.

Bên trong cửa đã có người chờ từ sớm, xách theo đèn l*иg dẫn đường, đi theo con đường quanh co phía trước, cuối cùng tới trước một gian phòng còn sáng đèn thì dừng bước, giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa, cho đến nghe được người bên trong nói "Vào đi" , rồi mới lui về sau mấy bước, ý bảo người tới đi vào.

Người tới đang muốn đẩy cửa, ống tay áo lại bị nhẹ nhàng kéo kéo: "Cha."

"Chớ sợ."

Vào phòng, không khí ấm áp bao quanh. Bên trong nhà mặc dù không có lò than nhưng không hề lạnh.

Người tới đánh giá chung quanh một lần, nói với nam nhân ngồi ở trước thư án: "Ngươi đúng là biết hưởng thụ, phủ đệ này ngươi lại không ở thường xuyên, còn đào Địa Long. Ta còn nghĩ ngươi đi biên quan mấy năm, sẽ không yêu cầu cao như xưa đấy."

Nam nhân thả cuốn sách trong tay ra, cười nói: "Ngươi cũng không phải không biết, ta uất ức ai cũng sẽ không uất ức chính mình."

Người đó đứng lên, lướt qua thư án, đi tới trước mặt người vừa tới, giang hai cánh tay ôm chặt: " Chỗ dựa đã trở lại, đã lâu không gặp."

Cố Nam Châu nói: "Đã lâu không gặp."

Góc đường.

Thẩm Trại Hoa nhìn Khâu Giản lạnh đến tê chân bên cạnh một chút, tỏ vẻ ghét bỏ, quay đầu lại tiếp tục nhìn chằm chằm hướng phủ tướng quân.

Khâu Giản nhàm chán, giảng cho Thẩm Trại Hoa: "Ôi chao, ngươi nói, ta đây sao phải tận tâm tận lực giúp người ta. Sau khi chuyện này kết thúc, người ta mới có thể cho ta một chức quan thích hợp mà."

Thẩm Trại Hoa: "Ngươi không phải là không thích làm quan sao? Tại sao đột nhiên động tâm tư này rồi hả ?"

Khâu Giản than thở: "Này, không phải là bị nữ nhân ép sao. Lục Y cô nương nói muội ấy từ nhỏ đã muốn gả cho quan gia, làm phu nhân của quan, ngày ngày sống ung dung qua ngày. Ngươi nói thử nữ nhân các ngươi có phiền phức không, gả ai mà không phải gả, còn cần phải gả cho quan gia. Những kẻ ưỡn bụng làm quan, sao có được dáng vẻ đẹp như ta?"

Thẩm Trại Hoa liếc Khâu Giản : " Ha ha, thật không nhìn ra là ngươi cũng là kẻ si tình vì Lục Y mà đi làm quan, ngươi cũng thật muốn vậy à."

Khâu Giản lại thở dài: "Đành vậy. Năm đó mù rồi nên mới coi trọng ngươi, ai biết ngươi cùng người chạy mất. Hôm nay thật khó khăn mới có một người xem vừa mắt, ta phải vội vàng nghĩ cách cưới vào nhà, nếu không thật sự là không yên lòng."

Thẩm Trại Hoa: "Cái gì gọi là năm đó mắt mù!"