Editor: Dung Chiêu
Thái Tử điện hạ không ngăn cản, thế là nàng thuận lợi chui vào phía dưới giường, nhặt từng cái vắt lên cánh tay. Bởi vì mùa đông mặc nhiều lớp quần áo, ba lớp trong ba lớp ngoài, kì thực nhìn kĩ, thì tổng cộng chỉ có một bộ mà thôi.
Cơ Ngọc nhặt hết quần áo ra, vừa chuẩn bị rời đi, lại có đồ vật rớt xuống tầm tay nàng. Màu đen, nhanh như chớp chui đến chân nàng, có lông xù xù, nàng giật mình, vội vàng ném hết quần áo rồi định nhảy lên trên giường. Nhưng mà không thành công, bởi vì vừa muốn leo lên thì đã có một thanh trường kiếm chỉ vào cổ nàng.
Cơ Ngọc lui xuống, còn không quên giải thích cho hắn: “Điện hạ, có con chuột.”
Đúng là có chuột thật, nhưng mà còn chưa đủ để khiến nàng sợ hãi. Nàng chỉ là nhân cơ hội này, muốn bò lên giường của Thái Tử điện hạ, nhìn qua bộ dạng của hắn một chút mà thôi.
Tình huống xảy ra trong hai ngày hôm nay, làm cho nàng có một phỏng đoán to gan lớn mật, nàng muốn xác nhận xem có đúng hay không.
“Phải không?”
Thái Tử giống như hiểu rõ chiêu trò của nàng, thanh kiếm không di chuyển chút nào.
“Thế thì đi bắt nó lại đây.”
Cơ Ngọc chớp chớp mắt.
Cẩu nam nhân này nói nhầm phải không? Bảo một nữ hài tử như nàng đi bắt chuột sao?
Cơ Ngọc đành phải làm nũng, nói với hắn:
“Điện hạ, Cơ Ngọc sợ chuột mà.”
“Đi bắt nó thì sẽ không còn sợ nữa!”
Cơ Ngọc cạn lời.
Thật là, nàng đúng là tự làm bậy không thể sống mà!
Cơ Ngọc đành chấp nhận số mệnh đi bắt chuột. Con chuột kia chạy rất nhanh, làm sao có thể tìm được bây giờ. Nàng nhìn bên trong bên ngoài một vòng, không nhìn thấy bóng dáng chuột đâu, thì thở nhẹ một tiếng.
“Có thể nó đã chạy ra ngoài rồi.”
Cửa chính vẫn mở, khả năng chạy ra ngoài là rất lớn.
Thái Tử điện hạ không tin.
“Đóng cửa lại, kiểm tra mấy lần, nếu không bắt được thì ngươi đừng ngủ nữa.”
Cơ Ngọc cạn lời.
Nàng vô cùng nghi ngờ, không biết có phải do ban ngày Minh Vương bảo rằng coi nàng như “ca ca”, mà Thái Tử nhớ rõ mối thù này không. Từ lúc đó đến giờ nàng không phạm phải sai lầm, Thái Tử chưa bắt được nhược điểm của nàng, giờ thì tốt rồi, nàng tự đưa thân mình tới cửa để cho hắn ngược đãi.
Cơ Ngọc chấp nhận số mệnh, tiếp tục đi tìm, tìm trong tìm ngoài, không biết là đã kiểm tra bao nhiêu lần, vẫn không tìm thấy. Sau đó nàng nảy ra ý xấu, muốn dọa hắn một cái.
“Điện hạ, ngài cũng kiểm tra trên giường một chút đi, ngỡ đâu chuột lại chạy lên giường ngài.”
Nàng vừa dứt lời, thì nghe thấy tiếng vang nhỏ ở phía bên kia. Giống như tiếng động hắn đứng dậy kiểm tra. Chuột rất bẩn, sợ là đêm nay hắn sẽ mất ngủ rồi.
Cơ Ngọc cảm thấy vui vẻ trong lòng, thình lình nghe được tiếng Thái Tử đáp trả nàng.
“Ngươi cũng kiểm tra một chút chăn đệm của ngươi đi, có khả năng nó chui vào trong ổ chăn của ngươi.”
Giọng nói của hắn lạnh băng, làm cho Cơ Ngọc cứng đờ một chút, rồi cũng rất nhanh thả lỏng trở lại.
Không sao cả, dù sao nàng cũng không phải chưa từng ngủ với chuột.
“Điện hạ coi thường Cơ Ngọc rồi, khi còn nhỏ thϊếp toàn ngủ ở phòng chứa củi, mỗi ngày đều làm bạn với chuột đấy.”
Lúc đó ăn uống là vấn đề lớn, còn sợ chuột làm gì nữa?
“Nói như vậy, lúc nãy ngươi nói sợ chuột, là lừa bổn cung phải không?”
Thái Tử điện hạ bắt được bím tóc của nàng, chuẩn xác không sai một li.
Cơ Ngọc cứng người lại, theo bản năng lấy tay che lại trái tim.
“Ai nha, ai nha, đau đầu quá, bệnh cũ của Cơ Ngọc lại tái phát, a, Cơ Ngọc ngất xỉu rồi.”
“Bang” một tiếng, nàng ngã vào đống chăn của mình.
Thái Tử cười nhạo nàng một tiếng, nhưng mà cũng không nói lại gì, khả năng là không thèm so đo với nàng nữa.
Cơ Ngọc thay đổi tư thế, đắp chăn lên người, nhắm mắt lại đi ngủ.
Một đêm không mộng mị, đến nhà xí cũng không đi, mãi cho đến buổi sáng bị Nam Phong đánh thức đúng giờ. Thái Tử điện hạ ở bên kia cũng như thế, nhưng mà hắn không rời giường.
Cơ Ngọc híp mắt ngồi xem, nhìn thấy hắn chỉ duỗi một bàn tay ra, ở trên bàn sờ sờ, không tìm được cái ấm trà. Hôm qua Cơ Ngọc đã cố ý lấy ấm trà ra khỏi bàn, sợ hắn vừa bị đánh thức thì lại ném ấm trà, làm cho trái tim nhỏ của nàng không chịu nổi.
Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, lại sờ soạng thêm vài lần, vẫn không tìm được cái ấm, thì mới không kiên nhẫn mà nói:
“Đến hai khắc thì lại gọi ta.”
Nam Phong thật sự không nói thêm câu nào, đến canh năm hai khắc thì lại gọi một tiếng nữa. Ngữ khí của Thái Tử càng nóng nảy hơn.
“Mới có hai khắc mà thôi, đến canh ba lại gọi ta.”
Hai người bọn họ ngươi một câu ta một câu, Cơ Ngọc đã không ngủ được nữa, nàng mở mắt nhìn xem hắn có thể ngủ nướng đến lúc nào.
Nếu không phải không thể nhìn mặt hắn, nàng đã sớm ngồi dậy, mặc quần áo xong xuôi rồi ngồi ở mép giường, nhìn hắn chê cười.
Ta cũng dậy rồi, thế mà ngươi còn chưa dậy nổi, thật là vô dụng.
Đến canh năm canh ba, Thái Tử điện hạ rốt cuộc bừng tỉnh, hắn vẫn còn tính toán thời gian chính xác, mỗi lần đều đến sát giờ, thế mà chưa từng một lần đến trễ.
Hắn vội vàng xuống giường, lại giống như ngày hôm qua, trên người lộn xộn, giống như vừa đánh nhau một trận với ai đó, một cánh tay chui ra khỏi áo.
Hắn cũng thật là, chỉ ngủ thôi mà cũng có thể cởi tay áo ra phía sau lưng.
Hắn vội mặc quần áo, nhìn ổn ổn rồi thì vội vàng bước chân đi, đi gấp rút quá, không hiểu va phải cái gì, đột nhiên bốp một tiếng, Thái Tử điện hạ ngã lăn ra.
Cơ Ngọc nhìn trộm, phát hiện không ổn rồi, là cái bếp lò của nàng. Hôm qua không hiểu vì sao thấy hơi nóng, nàng đá bếp lò ra xa một tí, không chú ý rằng bếp lò đã chắn giữa đường, vừa vặn làm Thái Tử ngã lăn quay.
Vẫn may vẫn may, cơn bực bội hắn tích mấy ngày hôm nay, sẽ tính hết lên đầu của Minh Vương điện hạ.
“Cơ Ngọc!”
Trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng gào giận dữ của hắn.
Cơ Ngọc trầm mặc.
Nàng quyết định giả bộ ngủ, ai kêu cũng không nghe thấy.
Thái Tử điện hạ cười lạnh, biết là nàng tỉnh rồi, vừa muốn vạch trần trò xiếc của nàng, bỗng hắn nhớ đến cái gì, lại đứng yên không nhúc nhích, chỉ đứng cạnh nàng một đoạn không xa, sắc mặt âm trầm.
“Ta xem ngươi còn có thể ngủ bao lâu.”
Thằng nhãi này thế mà muốn nàng phải vất vả y như hắn. Đại khái hôm nay, có lẽ chính là một ngày an ổn cuối cùng của nàng.
Hắn nghĩ đến điều đó, cảm thấy vui vẻ hẳn lên, bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển rời đi, vài bước đã ra tới cửa, rửa mặt qua loa rồi rời đi hẳn.