Editor: Dung Chiêu Home
Thái Tử ngồi phía đối diện đột nhiên không nói gì nữa, lần này hắn im lặng một lúc lâu, Cơ Ngọc gõ gõ chân, nàng nghĩ hắn vẫn tiếp tục im lặng, thì hắn lại lên tiếng:
“Ta sẽ cưới ngươi làm Thái Tử phi, từ nay về sau, ngươi chính là người của ta, nếu trong lòng ngươi có oán hận, hãy nói cho ta biết, ta sẽ giúp ngươi báo thù.”
Hắn lại nói thêm một câu nữa: “Không ai có quyền xâm phạm ngươi, không tôn trọng ngươi, chính là không tôn trọng ta.”
Đây là một lời nói dối, chỉ vì dụ dỗ nàng mà thôi.
Cơ Ngọc chớp chớp mắt, suy nghĩ của nàng bây giờ đều tập trung vào ba chữ “Thái Tử Phi”, hạnh phúc đến quá đột nhiên, câu nói tiếp theo của Thái Tử nàng không hề nghe lọt tai.
“Thϊếp có thể làm Thái Tử Phi sao?”
Ngu Dung gật đầu: “Cho nên có điều gì oan ức, cứ nói cho bổn cung biết, bổn cung sẽ làm chủ cho ngươi.”
“Thϊếp có thể làm Thái Tử Phi ư?”
Giọng nói vui vẻ của thiếu nữ không ngừng truyền đến.
“Thái Tử Phi.”
“Thϊếp làm Thái Tử Phi.”
“Sau này thϊếp chính là Thái Tử Phi.”
“Điện hạ có nghe được không? Thϊếp sắp làm Thái Tử Phi rồi.”
Ngu Dung trầm mặc.
Giọng điệu của hắn lạnh băng: “Ngươi không có điều gì oan ức, muốn nói cho ta biết sao?”
Nếu là một người bình thường, lúc này sẽ bảo hắn xử tử ai đó, nếu mà nàng thật sự làm như vậy, thì chờ đợi nàng, chỉ có một cái kết cục, chết!
“Không có ạ!”
Giọng nói sạch sẽ của thiếu nữ vang lên, xuyên qua bình phong, truyền tới tai hắn. Ngữ khí rất khẳng định, giống như là từ trước đến nay chưa từng gánh chịu oan ức.
“Thật sự không có à?”
Cơ Ngọc mười phần khẳng định: “Không có!”
Ngu Dung cười lạnh ở trong lòng, loại địa phương như thanh lâu kia, chỉ cần nghĩ thôi cũng biết cuộc sống sẽ không quá tốt, làm sao không có oan ức được, chỉ là nàng giấu đi mà thôi.
Kì thực lúc đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn có một cảm giác, thiếu nữ này không đơn giản như những gì nàng thể hiện ở bên ngoài.
“Đứng lên đi.”
Nếu hỏi không được, thì hắn đành phải dùng biện pháp khác.
Dung mạo của nàng giống hệt hắn, nếu chỉ cho nàng làm cái bình hoa, thì thật là đáng tiếc, trong lòng hắn đã có an bài khác cho nàng.
Cơ Ngọc nhướng mày, như vậy là qua ải thành công rồi sao?
Nhưng mà Thái Tử điện hạ vẫn đang ngồi, làm sao nàng dám đứng dậy? Nếu nàng đứng dậy thật, thì lát nữa Thái Tử nói chuyện với nàng, hắn lại phải ngẩng đầu nhìn lên, đó là đại bất kính. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Cơ Ngọc vẫn không nhúc nhích, ngồi im như cũ.
Thái Tử cũng không khó xử nàng, hắn vừa nói với nàng, vừa tự cởϊ áσ của mình.
“Rửa mặt sạch sẽ, tóc buộc cao lên, mặc vào cái này rồi đi một vòng quanh viện.”
“Ngài có ý gì vậy?” Cơ Ngọc khó hiểu hỏi.
Giọng nói của Thái Tử dần dần lạnh xuống:
“Bảo ngươi làm thì ngươi làm đi, nói nhiều sẽ nhanh chết.”
Cơ Ngọc biết điều mà im miệng lại, dưới chân di chuyển, nhanh chóng đi rửa mặt.
Ở cạnh cửa nhà chính, có chỗ để rửa mặt. Ở chỗ đó một cái giá đỡ, trên giá có bồn gỗ chứa nước trong, nhìn sạch sẽ, chắc là dùng được. Cơ Ngọc thò mặt lại gần, nhìn nhìn.
Trước đó để quyến rũ Minh Vương điện hạ, nàng hóa trang rất nhạt, giống như không hề hóa trang. Hôm qua ở lại phủ Minh Vương một đêm, nàng cũng đã rửa bớt lớp hóa trang rồi. Bây giờ chỉ cần lau lớp son môi, lau mặt sạch sẽ là được.
Cơ Ngọc cẩn thận rửa mặt, nhân tiện nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trên mặt nước, nàng gỡ tóc ra, rồi buộc cao lên.
Cơ Ngọc quay đầu lại, liếc mắt nhìn về phía Thái Tử, hắn vẫn ở sau bình phong, nàng giống như là đang xem hoa trong sương mù vậy. Dù nhìn không rõ ràng, nhưng nàng đã hình dung ra được một chút.
Thái Tử điện hạ có khuôn mặt trắng như ngọc, tuyệt đối là một mỹ nhân!
Cơ Ngọc quyết định buộc tóc như kiểu tóc của Thái Tử.
Bởi vì điện hạ bảo nàng mặc xiêm y của hắn, mặc nam trang, nhưng vậy phải búi tóc kiểu nam là đúng rồi.
Kiểu búi tóc của Thái Tử cũng không hề đơn giản, vì tiết kiệm thời gian, nàng chỉ bắt chước đại khái.
Ở gian nhà ngoài này, không có lò sưởi ấm, nàng rửa mặt cũng bằng nước lạnh, giờ nàng bị lạnh đến run rẩy, thổi hơi vào tay cũng không thổi ra hơi ấm nữa.
Động tác của Cơ Ngọc nhanh hơn, lấy tay cào tóc, thay thế cho lược, vài động tác là đã búi tóc xong, dùng sợi tóc dài cố định lại cho chắc chắn. Sau khi kiểm tra lại, không thấy có vấn đề gì nữa, thì nàng nhanh chân nhanh tay chạy vào buồng trong.
Nàng nhặt xiêm y trên mặt thảm gấm, Thái Tử điện hạ vừa mới cởi ra, áo vẫn còn hơi ấm của hắn, còn có cả chút mùi hương lành lạnh trên người hắn.
Lúc ở trên xe ngựa, mỗi lần nàng đến gần, cũng có thể ngửi được mùi hương này, giống như hương hoa mai trong tuyết, rất dễ ngửi.
Cơ Ngọc nhân cơ hội lấy xiêm y, nhìn lén Thái Tử, hắn vẫn ngồi phía sau bình phong, trên người khoác tấm chăn, che hơn nửa khuôn mặt, hơn nữa trong phòng không đốt đèn, cũng không mở cửa sổ, âm u dị thường. Cho nên hiện giờ là ban ngày, nhưng cũng nhìn không rõ khuôn mặt của Thái Tử, chỉ nghe thấy giọng nói:
“Ngươi còn nhìn nữa, ta sẽ đào mắt ngươi ra.”
Hắn không cần quay đầu nhìn xem, mà cái gì cũng biết, Cơ Ngọc hoài nghi, không biết có phải hắn có ba đầu sáu tay hay không? Nếu không thì làm sao mà biết được những động tác nhỏ xíu của nàng?
Âm thầm làm động tác nhỏ, cũng không lừa gạt được hắn.
Cơ Ngọc cụp mắt xuống, vẫn không quên giảo biện:
“Thϊếp không nhìn điện hạ, thϊếp nhìn tranh chữ ở phía sau điện hạ mà.”
Hắn lại cười nhạo một tiếng, hiểu rõ tâm tư nhỏ của nàng, vẫn không vạch trần nàng.
Cơ Ngọc sờ sờ mũi, cảm thấy hơi chột dạ, nàng không dám nhìn nữa. Nàng cởϊ áσ khoác đang mặc trên người xuống, áo ngoài cũng ném xuống một bên, chỉ còn lại trung y và áo trong.
Điện hạ cởi cả trung y và áo ngoài, Cơ Ngọc nghĩ nghĩ một chút, mặc cả trung y của Thái Tử vào.
Gian buồng trong này có lò sưởi, xiêm y vẫn còn hơi ấm, không biết là do nhiệt độ của điện hạ, hay là nhiệt độ của lò sửa, làm cho áo vẫn ấm, nàng mặc vào không hề cảm thấy lạnh. Nàng vừa khoác áo lên người, lại ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Hoàng quyền quý tộc chú ý đến cả những chi tiết nhỏ, trên người Thái Tử điện hạ, trên quần áo, trong phòng, tất cả đều có mùi hương, không quá đậm, chỉ nhàn nhạt, giống như hoa trên gấm, khiến cho người ta không nhịn được mà hít hít mấy hơi.
Cơ Ngọc bắt đầu mặc áo ngoài, đóng nút thắt trên cổ áo, đến khi thắt đai lưng, thì nàng phát hiện không có đai lưng, nhìn xung quanh cũng không thấy, đang định hỏi điện hạ ném ở đâu?
Ngay sau đó, nàng thấy một bên chăn của điện hạ nâng nâng lên, một cái chân trắng như ngọc thò ra, “bộp” một cái, đá cái đai lưng ở bên cạnh hắn, đá đến chỗ nàng.
Lúc Cơ Ngọc cúi người nhặt dây đai lưng, thì cái chân kia đã rụt trở vào trong chăn.
Tay Cơ Ngọc cầm đai lưng, vừa thắt đai lại, vừa nghĩ lung tung.
Bộ dáng này của Thái Tử, thật giống với nàng khi nàng trở về đến phòng của mình. Cả người thả lỏng, bỏ hết cây trâm và giày vớ vào một chỗ, chân trần đi bộ trong phòng, đọc sách hoặc viết chữ, quả thực là giống y như đúc với nàng.
Trước đây nàng nghĩ rằng đường đường là Thái Tử, sẽ không giống với người bình thường, bây giờ xem ra, Thái Tử cũng giống như một người bình thường mà thôi.
Nghĩ kĩ hơn thì cũng đúng mà, có những người cảm thấy hoa khôi thì chắc chắn tính tình sẽ đoan trang hiền thục, thế nhưng một người bại hoại như nàng, cũng trở thành hoa khôi đấy thôi?
Cơ Ngọc mặc xong xiêm y, nghiêng đầu nhìn hắn:
“Thái Tử điện hạ, ta mặc xong rồi, bây giờ thì đi ra ngoài phải không?”
Ngu Dung gật đầu, hắn gào to một tiếng, “Nam Phong!”
Ngoài cửa có tiếng mở khóa, Cơ Ngọc im lặng chờ đợi, cửa đã mở rộng ra, Nam Phong lui sang một bên chờ đợi.
Nàng vừa muốn bước chân ra ngoài, đằng sau lại vang lên tiếng nói của điện hạ.
“An tĩnh một chút, có thể không nói thì không cần nói, đừng chơi những chiêu trò lòe loẹt kia, nếu để ta phát hiện được, ta đánh gãy chân chó của ngươi!”
Cơ Ngọc im lặng.
Cái từ “chân chó” này, dùng trong tình huống này có chút vi diệu a.
Nàng vẫn còn nhớ, ở trong thanh lâu, thường xuyên có thê tử, hoặc là cha mẹ đến lâu bắt gian, những lúc đó, trong miệng họ lúc nào cũng nói câu:
“Đánh gãy chân chó của ngươi!”
Không nghĩ đến một ngày, nàng cũng bị người ta nói câu này.
“Các động tác nhỏ của ngươi, ta đều nhìn thấy hết, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”
Đuôi lông mày Cơ Ngọc hơi nhếch nhếch lên, nàng mắt nhìn mắt, mũi nhìn tim, nàng nói: “Thϊếp ghi nhớ trong lòng”. Rồi nàng túm tay áo, sau khi hành lễ thì đi ra ngoài.
Bên ngoài trời lạnh, làm nàng lạnh run một cái, nhịn không được bước nhanh chân. Hắn chỉ bảo nàng đi một vòng quanh sân, chưa nói là đi nhanh hay đi chậm, nếu không có nhắc nhở gì, thì chính là tùy theo ý nàng.
Cơ Ngọc cố gắng bước nhanh, vừa đến hành lang, gặp hai người cung nữ, họ đột nhiên quỳ xuống, cách nàng không xa lắm, làm cho nàng giật mình nhảy dựng lên.
Cơ Ngọc suýt nữa nhịn không được mà mở miệng hỏi chuyện, nhưng lại nhớ đến lời dặn của Thái Tử, lại cố gắng đè nén lại.
Trong lòng nàng cảm thấy nghi hoặc, nhịn không được mà nhìn về phía sau.
Nàng đi ra ngoài một mình, Nam Phong vẫn chưa đuổi kịp nàng, vì hắn vừa đi mở cửa sổ cho Thái Tử điện hạ.
Vị trí cửa sổ cũng thật là khéo quá đi, Cơ Ngọc dễ dàng nhìn thấy một hình bóng người ngồi ở đó, đang nghiêng đầu nhìn nàng.
Góc độ này làm cho nàng có thể nhìn thấy rõ thân hình của Thái Tử, tất nhiên là Thái Tử cũng sẽ nhìn thấy rõ mọi hành động của nàng?
Trong đầu nàng bỗng vang lên lời nói của Thái Tử lúc nãy.
“Các động tác nhỏ của ngươi, ta đều nhìn thấy hết, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”
Thật sự là động tác nhỏ nào cũng nhìn thấy hết sao?
Cơ Ngọc cười lạnh.
Thế nàng ngọ nguậy đầu ngón chân, thì hắn có biết không?
Nghĩ là làm, Cơ Ngọc giật giật đầu ngón chân.