Editor: ƴųƙ¡ ทջâท ɦà
【Snarry 】 Trưởng thành cùng với Severus ( mười tám)
Đại thiếu gia nhà Potter dùng suốt một tháng thời gian mới tiếp nhận được sự thật em trai sinh đôi của mình càng lúc càng gần gũi với Snape, nhưng càng khiến cho hắn không thể chấp nhận chính là — gần đây hắn căn bản không thể nhìn thấy được bóng dáng của Harry!
"Lily," James đến gần nữ Phù thủy nhỏ đang tự học ở trong thư viện, "Cậu có biết Harry ở đâu không?"
"Cậu là anh trai của Harry, tại sao cậu lại không biết cậu ấy ở đâu chứ?" Lily đang đọc một cuốn sách rất dày, "Nếu Harry không nói cho cậu biết, vậy thì mình cũng không biết cậu ấy ở đâu."
Nhìn ánh mắt khát vọng của James trong lòng Lily cảm thấy không đành lòng, nàng do dự một chút rồi mới mở miệng nói: "Harry ở cùng với Severus, nhưng mình cũng không biết bọn họ đang làm cái gì."
Được đến đáp án James nhanh chóng nói lời cảm ơn với Lily và xoay người rời khỏi thư viện.
Trong lớp học bị bỏ hoang kia, hai nhân vật chính trong cuộc nói chuyện kia dang phối hợp ăn ý điều chế độc dược.
Snape đem đá nguyệt bồ tát đã nghiền thành bột phấn bỏ vào trong nồi quặng, hơi nước nhàn nhạt quanh quẩn ở bên người khiến khuôn mặt y trông rất mơ hồ, "Harry, đem nước của cỏ đế căn đưa cho ta."
Cậu bé bị điểm danh cầm lấy lọ nước đặt ở trên bàn và đưa qua, cậu nhịn không được đặt câu hỏi nói: "Severus, gần đây có phải cậu không hề nghỉ ngơi đúng không?"
Trong phòng học chỉ có một cái cửa sổ nhỏ hẹp, ánh mặt trời chen chúc chiếu vào căn phòng, chiếu rõ ràng có thể nhìn thấy vòng xanh lá nhàn nhạt ở dưới mắt của Snape.
Harry chỉ chỉ vị trí dưới mắt mình, "Nơi này của cậu quầng thâm rất rõ ràng."
Snape không nói, gầy đây y thật sự là thức đêm điều chế độc dược, nhưng y không ngờ là sẽ bị cậu bé Gryffindor đứng trước mặt mình chỉ ra điểm này.
"Severus," Harry tiến lên một bước và nắm lấy tay phải của Snape, "Nhìn mình."
"Làm sao vậy?" Snape bị bắt ngẩng đầu lên nhìn thẳng Harry, trong đôi mắt xanh biếc sạch sẽ xinh đẹp kia tràn đầy lo lắng.
Harry nhíu mày, cậu rất ít khi lộ ra biểu cảm như vậy, mặt trời nhỏ của Gryffindor cũng không phải chỉ là hư danh, "Cậu không thể lại thức đêm điều chế độc dược."
"Tại sao cậu biết —" Snape đột nhiên dừng nói chuyện lại, nhìn biểu cảm quả nhiên là như thế của Harry, y ảo não chậc một tiếng, "Đúng vậy, ta thật sự là thức đêm điều chế độc dược."
Chất lỏng trong nồi quặng phát ra tiếng ti ti đầy khủng bố, điều này biểu thị một nồi độc dược thất bại sắp ra đời. Nhưng giờ phút này hai người ở trong căn phòng đều không có dấu hiệu quan tâm đến nó.
"Severus, mình chỉ sợ là cậu cần cho mình một lời giải thích." Harry nói như vậy, Snape cảm thấy gần đây cách thức nói chuyện của Harry càng ngày càng giống y.
"Không......" Snape muốn nói lại thôi, y giống như muốn nói cái gì đó, nhưng y ý thức được lời nói này sẽ tạo ra hậu quả không thể phản hồi, vì vậy y dứt khoát gắt gao nhắm chặt miệng mình lại.
Trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng ti ti hòa lẫn với tiếng hít thở của hai người bọn họ, cuối cùng vẫn là Harry dẫn đầu bại trận mà lên tiếng, "Vậy để mình đổi cách nói khác," Harry như cũ nhìn thẳng vào đôi mắt màu đen của Snape, "Không cần lại thức đêm điều chế độc dược, việc đó không tốt đối với thân thể của cậu."
Snape cảm thấy hai mắt của y giống như sắp dính chặt lên trên cái hồ màu xanh lục kia, y nghe thấy giọng nói của cậu bé lại vang lên lần nữa, "Mình lo lắng cho cậu lắm, Severus."
Nồi quặng không kiên nhẫn mà phát ra tiếng kêu kịch liệt, nó đang cực lực hấp dẫn sự chú ý của hai người kia, Snape vẫy đũa phép rửa sạch hết chất lỏng ở trong nồi quặng.
Trái tim của Snape đang liều mạng lôi kéo, y muốn nói cho Harry là y đang liều mạng điều chế độc dược là muốn có thật nhiều tiền. Là vì muốn rời khỏi khỏi Spinner"s End để có thể sống một mình, nhưng lòng tự trọng tràn ngập ở trong y đang hò hét cảnh cáo y không cần nói cho Harry biết là gia đình của y có bao nhiêu không xong.
Nếu Harry đã biết quan hệ tồi tệ trong gia đình của y, vậy Harry có thể hay không cho rằng hắn một tiểu quái vật giống như những người ở hẻm Spinner"s End vậy, "Tên Snape nhỏ tương lai sẽ giống lão Snape vậy, chỉ biết bạo lực!"
Cho nên cuối cùng y chỉ có thể trả lời: "Ta đã biết Harry, ta sẽ không lại làm như vậy nữa."
Đại thiếu gia nhà Potter thật vất vả mới biết được hướng đi của em trai sinh đôi nhà mình, nhưng khi hắn chuẩn bị theo đuôi em trai sinh đôi để tìm tòi, hắn ngạc nhiên phát hiện thái độ khác thường gần đây của Harry là luôn ở cùng một chỗ với Lily!
Harry nằm ở trên bàn thư viện, nói bóng nói gió mà nói: "Lily, Severus ở nhà thật sự sống không được tốt đúng không?"
Lily cảnh giác mà ngẩng đầu nhìn khắp nơi xung quanh một chút, xác định không ai chú ý tới rồi cô nàng mới nhỏ giọng hỏi: "Cậu và Severus làm sao vậy?"
Mẫn cảm thận trọng Lily đã sớm phát hiện hai người bạn tốt của cô đang có vấn đề gì đó, "Hai người các cậu cãi nhau?"
Harry chán nản lắc lắc đầu, "Không có, cậu ấy thậm chí còn không thèm cãi nhau với mình, mình cảm thấy cậu ấy đang trốn tránh ta."
"Hai ngày trước mình phát hiện cậu ấy thức đêm điều chế độc dược, mình hỏi cậu ấy lý d thì cậu ấy cũng không nói, mình có thể cảm giác được cậu ấy có chuyện gì đó chưa nói ra cho mình biết," Harry thở dài, mặt ủ mày ê mà nói: "Gần đây mình không hề có cơ hội tiếp xúc riêng với cậu ấy, cậu ấy vẫn luôn trốn tránh mình......"
Lily vuốt đầu tóc của Harry, hỏi: "Tại sao cậu lại cảm thấy chuyện này liên quan đến mối quan hệ trong gia đình của cậu ấy?"
"Trực giác đi." Harry đứng dậy, cậu suy nghĩ trong chốc lát mới mở miệng, "Cậu ấy nói cho mình là điều chế độc dược là vì kiếm tiền, nếu không phải quan hệ trong gia đình không được tốt thì tại sao cậu ấy cần tự mình kiếm tiền chứ? Cho dù Sirius bị phân vào Gryffindor, nhưng mẹ của Sirius vẫn cho tiền cho cậu ấy."
"Có lẽ Severus cũng không thể ngờ rằng là cậu lại nhạy bén đến như vậy," Lily dưng quyển sách lên và che hai người họ lại, "Severus ở nhà sống...... Rất không tốt, ba của cậu ấy là tên say rượu nổi tiếng ở khu tụi mình sống, uống say rượu thường xuyên sẽ đánh Severus và mẹ của cậu ấy......"
Harry hít một ngụm khí lạnh, đôi mắt màu xanh lục thanh triệt giờ phút này bởi vì tức giận mà gần biến thành màu xanh đậm, "Đó chính là con của ông ta!"
Giọng nói cố tình đè thấp nhưng bởi vì tức giận nên có một chút bén nhọn, bà Pince dùng ánh mắt cảnh cáo liếc nhìn Harry, người sau lập tức cúi người xuống và nằm bò ở trên bàn, "Mấy năm nay Severus đều là vượt qua như thế này sao?"
Giọng nói của Lily cũng mang theo tức giận, "Mình không biết lúc trước là như thế nào, nhưng từ sau khi mình quen biết Severus thì chính là như vậy."
"Harry, mình nghĩ Severus cũng không muốn để cho cậu biết về tình huống gia đình của cậu ấy," Lily cố gắng xoa dịu cảm xúc của mình, "Mình cũng là ngẫu nhiên đi tìm cậu ấy mới thấy được cảnh cậu ấy bị ba đánh, lúc trước cậu ấy chưa từng nhắc qua một chữ nào với mình."
"Cảm ơn cậu Lily," Harry thu dọn cặp sách và đứng lên, "Mình biết nên làm như thế nào rồi."
Sau khi Harry rời khỏi thư viện thì đi thẳng đến tháp cú mèo, cậu viết một lá thư và nhờ cô nàng Hedwig gửi đi, chính mình thì lặng lẽ đứng trước cửa sổ và tự hỏi cái gì đó.
Sáng sớm hôm sau, trên bàn ăn của Hogwarts rơi xuống một gói đồ lớn gấp đôi so với ngày thường, Harry nhận ra được đó là gói đồ do Hedwig mang về. Đó là một hộp chocolate do Doria tự tay làm, hôm nay trùng hợp là Lễ Tình Nhân, đây cũng là lý do tại sao đồ đạc hôm nay lại nhiều đến vậy.
Harry vội vàng ăn cái bánh sừng bò và cầm lấy hộp chocolate rồi rời khỏi chỗ ngồi, cậu không quan tâm đến tiếng kêu của James ở phía sau lưng mà đi thẳng đến bàn dài nhà Slytherin.
Snape đang thảo luận cái gì đó với Lucius, giọng nói của Harry đột nhiên đánh gãy cuộc nói chuyện của hai người họ, "Ngượng ngùng," cậu nở một nụ cười xin lỗi với Lucius, xoay người nói với Snape: "Severus, cậu có thể đi ra ngoài một chút với mình không?"
Lucius hiểu rõ gật gật đầu, hắn vỗ vỗ bả vai Snape, "Nhìn dáng vẻ này thì bạn của cậu có chuyện gì đó muốn nói với cậu đó, Severus." Nói xong hắn đứng dậy rời khỏi bàn dài.
Harry làm lơ giọng nói ríu rít ở bên cạnh, cậu chỉ đứng yên tại chỗ chờ câu trả lời của Snape, đôi mắt cậu không hề chớp ma nhìn chằm chằm thiếu niên Slytherin ở trước mắt mình.
"Đi thôi." Snape dẫn đầu đi ra khỏi Đại Sảnh Đường, Harry theo sát sau đó.
Bọn họ đi tới một cái gốc hẻo lánh, Snape hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Harry đem chocolate ở trong lòng ngực đưa cho Snape, cậu nhìn chằm chằm đôi mắt của Snape và nói từng câu từng chữ: "Không được lại trốn tránh mình Severus."
"Mình xem cậu là người bạn tốt nhất, cho nên mình sẽ cùng cậu cùng nhau điều chế độc dược, mình sẽ lo lắng cậu bởi vì thức đêm mà làm tổn thương thân thể. Cho dù như thế nào thì cậu vĩnh viễn là người bạn thân thiết nhất của mình, vĩnh viễn đều là như vậy."
"Cho nên Severus, mình không cho phép cậu lại trốn tránh mình."
"Ta không —" Lời Snape nói nháy mắt bị Harry đánh gãy, cậu bé mắt xanh cố ý làm ra vẻ hung dữ nói: "Cậu còn dám nói một câu là cậu không có rốn tránh mình?"
Harry cuối cùng nói tóm lại thành một câu. "Nếu cậu lại trốn tránh mình thì mỗi ngày thì sẽ đến bàn dài nhà Slytherin để bắt cậu!" Sau đó cậu xoay người rời khỏi chỗ này, chỉ để lại một mình Snape cầm hộp chocolate và đứng ngơ ngác ở chỗ đó.
Snape cứ như vậy nhìn bóng dáng của Harry dần dần biến mất, trái tim của y kịch liệt nhảy lên. Hai ngày này y theo bản năng mà tránh né Harry, y cho rằng chính mình sẽ như vậy mà mất đi một người bạn, thẳng đến khi Harry đến bàn dài nhà Slytherin và kêu tên của y.
Có lẽ là Merlin phù hộ, Snape nghĩ. Đời này y sẽ không gặp được người thứ hai nào đối xử với y tốt đến như vậy.
Đại thiếu gia James lại lần nữa bi thôi phát hiện, em trai song sinh nhà mình lại lần nữa ở chung một chỗ với Snape!
"Harry, cùng anh đi ra ngoài đi dao được không?" James hỏi.
"Không được James, em đã hẹn trước với Severus rồi." Harry trả lời xong rồi đẩy cửa ra rời khỏi phòng ngủ.
Ở trong ký túc xá James đau khổ mà dùng gối đầu che đầu mình lại, "Nếu mình nhớ không lầm, thì hôm nay là ngày Lễ Tình Nhân. Tại sao ngày Lễ Tình Nhân mà Harry của mình lại hẹn với Snape chứ??"
"Buổi sáng cái hộp mà Harry đưa cho Snape hình như là một hộp chocolate." Remus nói.
"Harry của anh!!!"