“A! Đau đau đau! Nhẹ chút a a a!”
Dương Mịch Phong không rảnh hỏi tiếp, không biết bác sĩ ấn vào chỗ nào, đau đến mức kêu ta kêu la thảm thiết, mặt mũi trắng bệch.
Bàn tay túm chặt áo người đại diện, nước mắt chảy ròng ròng. Thịnh Hạ không nhịn được run rẩy, nhắm mắt trốn ra sau lưng Diêm Hướng.
Nhìn thôi cũng thấy phát sợ.
Bác sĩ lại ấn vào nơi nào đó một hồi lâu mới dừng lại.
“Còn may không tổn thương đến xương cốt, tôi đã xử lý cho cậu, vết thương tuy không quá nặng nhưng vẫn phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Câu cuối cùng là nói với Diêm Hướng, hiển nhiên biết nghề nghiệp của tam thiếu gia là gì, chỉ có Diêm Hướng mới có thể để cậu ta thành thật một chút.
Diêm Hướng gật gật đầu: “Phiền toái chú rồi, Lê thúc.”
Bác sĩ rời đi cùng người đại diện, ba người ngồi ở phòng khách mắt to trừng mắt nhỏ.
Thịnh Hạ là không biết nói gì, Diêm Mịch Phong là còn chưa hồi phục tinh thần từ trong đau đớn.
Cậu ta ôm lấy cái gối, xiêu xiêu vẹo vẹo nằm rầm rì trên ghế sô pha, nào có chút dáng vẻ đại minh tinh.
“Anh, anh nói thật sao? Hai người thực sự muốn kết hôn?”
Diêm Hướng ghét bỏ liếc mắt một cái: “Phản ứng của cậu thế này là gì?”
“Không phải, chỉ là em có hơi không xác định.”
Trên chân đau, ngồi như thế nào cũng không thấy thoải mái, Diêm Mịch Phong vặn vẹo không ngừng, một chút cũng không an phận.
“Hình như em từng nghe ba nói qua ở bữa tiệc, nhưng lúc đấy đông người quá cũng không nghe rõ, quay đầu một cái liền quên. Chị dâu, chị tên gì?”
Đột nhiên bị gọi tên, cơ thể Thịnh Hạ cứng đờ, vô cùng không tự nhiên đáp lại: “Thịnh Hạ.”
“Tên hay, dáng vẻ cũng không tồi, cũng không kém nữ nghệ sĩ trong công ty em. Chị có hứng thú làm minh tinh không? Yên tâm, em có thể làm người chống lưng cho chị…”
Diêm Hướng không khách khí đánh gãy lời cậu ta nói: “Đừng, quay đầu lại què một chân giống cậu?”
Dương Mịch Phong nghẹn một ngụm, thật vất vả mới nhịn không ném chiếc gối trong tay vào mặt hắn.
“Hừ hừ, không muốn thì thôi. Anh, chân em bị thương rồi, anh đi làm nước trái cây giúp em.”
Tuy rằng nói với Diêm Hướng, nhưng đôi mắt cậu ta lại nhìn Thịnh Hạ.
Thịnh Hạ hiểu ý đứng dậy: “Tôi làm được rồi, cậu muốn uống gì? Nước cam ép được chứ?”
“Cảm ơn chị dâu, em không bắt bẻ.”
Lời này nếu để người đại diện nghe thấy, khả năng anh ta lập tức đen mặt.
Còn không biết xấu hổ nói mình không bắt bẻ, cũng không biết tuần trước ai vì muốn uống trà sữa mà bắt anh ta đợi hai tiếng đồng hồ.
Chờ cô vào phòng bếp, Diêm Mịch Phong cười tủm tỉm nhìn anh trai mình: “Anh cũng không biết
kiềm chế chút. Nhìn chị ấy kìa, vừa bị thao xong mới đi không nổi như vậy. Gần đây anh sống cũng thật dễ chịu, vậy mà không nói em biết.”
Vừa nãy khi Thịnh Hạ đứng dậy, vô tình lộ ra dấu vết hồng hồng tím tím trước ngực, thực sự vô cùng lóa mắt.
“Ba thật sự để anh cưới cô ấy?”
Trước kia cũng không phải bọn họ chưa từng nói tới việc liên hôn, Diêm Mịch Phong đều cự tuyệt, không nghĩ tới người kết hôn trước là lão đại, cậu ta còn tưởng rằng anh trai mình muốn kết hôn với công việc đấy.
Khóe miệng Diêm Hướng ngoéo một cái: “Cô ấy rất tốt.”
“Hả?” Diêm Mịch Phong híp mắt, “Anh rất vừa lòng sao? Nói tới mức em cũng hứng thú.”
Diêm Hướng biết rõ em trai mình là cái đức hạnh gì, hắn cảnh cáo liếc mắt nhìn cậu ta: “Chân cậu còn chưa hồi phục đâu, đừng có lăn lộn lung tung, đỡ để ba về làm cậu què luôn.”
“Ba cũng hưởng qua rồi?”
Dương Mịch Phong trừng lớn mắt, không khỏi nhìn về phía phòng bếp, lòng tò mò với Thịnh Hạ càng mạnh.
“Không được, em quá thảm rồi, cư nhiên mọi người đều không nói em biết.”
Không phải cậu ta chính là người cuối cùng biết chứ?