Thịnh Hạ biết mình sẽ chết cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, thân thể này của cô vốn đèn đã cạn dầu, sống một ngày đối với cô không phải một loại hạnh phúc, ngược lại nó là một loại dày vò.
Cô thống khổ, người nhà nhìn cô thống khổ càng thêm đau lòng hơn gấp vạn lần.
Thời điểm bác sĩ tuyên bố cô đã chết, kỳ thật trong lòng Thịnh Hạ có một chút tiếc nuối.
Cô sống hai mươi năm chưa từng trải qua tình ái, được sinh hoạt như người bình thường đối với cô đã là một sự thỏa mãn.
Bởi vì bệnh tim, cô không thể chạy nhảy, không thể tồn tại cảm xúc quá mức kịch liệt. Hiện tại Thịnh Hạ cảm thấy mình đã được giải thoát.
Trước mặt là một màu tối đen, âm thanh ầm ĩ làm cô không nhịn được mở mắt.
Không đúng! Không phải cô đã chết rồi sao? Tại sao còn có thể mở mắt?
Thịnh Hạ ngốc lăng vài giây, sau đó một đống trí nhớ không quen thuộc trào tới, cảm giác chóng mặt khiến cô lại chìm vào hôn mê.
“Bác sĩ! Bác sĩ! Ông mau tới kiểm tra…”
Trong phòng bệnh loạn thành một đoàn nhưng Thịnh Hạ vẫn không hay biết gì, tin tức trong đầu khiến cô đưa ra kết luận.
Cô xuyên sách, mà lại là thể loại tổng tài thập phần cẩu huyết.
[ Ta ở hào môn bị sủng đến nghiện] là một cuốn tiểu thuyết tổng tài, để lại không ít ấn tượng trong đầu Thịnh Hạ.
Mỗi ngày ở viện đều không có gì làm, cô chỉ có thể lướt tin tức trên điện thoại di động, vừa hay thấy được cuốn tiểu thuyết này trên đó.
Nguyên chủ cũng tên Thịnh Hạ, là một pháo hôi nữ xứng trong áng văn này. Cô ấy sinh ra trong hào môn, bất quá chỉ là con gái tư sinh. Tuy rằng vẫn được Thịnh gia nhận về, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là con gái của tiểu tam, ở trong giới thượng lưu vẫn luôn nhận phải sự bài xích.
Cô ấy còn có một chị gái, cô ta là nữ chính của cuốn tiểu thuyết - Thịnh Mộ Tình.
Mà cô ấy vừa gặp đã thương bạn trai của chị gái, người đó cũng là nam chính của tiểu thuyết, còn không tiếc vì hắn chỉnh dung, tạo ra không ít cuộc ‘xảo ngộ’ câu dẫn, làm đủ loại sự tình, kết cục bị nam chính cùng chị gái chỉnh đến bệnh viện tâm thần, không quá hai tháng liền chết.
Cô ấy tồn tại hoàn toàn chỉ là công cụ xúc tác tình cảm của nam nữ chính. Cô xuyên tới cũng do cô ấy vì nam chính nháo tới tự sát, ai ngờ không cẩn thận biến khéo thành vụng, tự mình hại chết mình.
Chờ tiếp thu xong ký ức của thân thể này, huyệt thái dương đau nhức của Thịnh Hạ cuối cùng cũng dễ chịu một chút.
Lúc ấy đọc truyện còn cảm thấy nữ chính vả mặt nữ phụ đến sảng khoái, nhưng nếu cô trở thành pháo hôi nữ phụ thì thật sự muốn khóc, đặc biệt cô còn biết trước kết cục của cô ấy.
Bác sĩ kiểm tra thấy thân thể cô không có vấn đề gì liền rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn một người phụ nữ khóc sướt mướt bên cạnh.
Người này chính là mẹ ruột nguyên chủ- Dương Tĩnh Hà, một người phụ nữ ngoài làʍ t̠ìиɦ nhân cho người khác ra chỉ còn biết khóc.
Thịnh Hạ vừa mới tỉnh lại đầu óc còn loạn, bị bà ấy khóc như vậy liền cảm thấy da đầu đau nhức, ngữ khí không tốt lắm quát một câu: “Đừng khóc!”
Sau đó, Dương Tĩnh Hà khóc càng thêm ác liệt, một bên khóc một bên nói: “Bảo bối cư nhiên lại mắng mẹ, hu hu hu… Mẹ biết con giận mẹ, mẹ con không có bản lĩnh, nhưng là mẹ cũng không muốn như vậy nha, mẹ cùng ba con năm đó…”
Thịnh Hạ hoàn toàn câm nín, nhìn chằm chằm trần nhà trắng toát, Dương Tĩnh Hà còn tiếp tục nói bên tai.
Lời giải thích kia nguyên chủ đã được nghe từ nhỏ đến lớn, giờ cô đành phải nghe, nhưng cố tình người này chỉ nói mãi như vậy.
Đầu đau đớn, thân thể lại mệt mỏi, vì không muốn nghe bà ấy tiếp tục lải nhải, Thịnh Hạ lấy chăn kéo kín đầu.
“Cha con nói, đại công tử Diêm gia đã đồng ý hôn sự với con…”
Thịnh Hạ kéo chăn bật dậy, mặt lộ vẻ không dám tin nhìn bà.
“Mẹ nói ai?”
“Diêm Hướng nha, con đã gặp qua cậu ta. Cha con nói cậu ta không tồi đâu, đã vậy cậu ta coi trọng con, còn muốn kết thân cùng nhà chúng ta. Mẹ đã cầu cha con cho con được gả cho cậu ấy, không nghĩ tới đại công tử Diêm gia lại rất thích con, ngày hôm sau liền đồng ý.”
Thịnh Hạ cảm thấy toàn thân phát run, cô lạnh lùng nhìn Dương Tĩnh Hà trước mặt.
“Diêm Hướng? Diêm Vương ?”
Dương Tĩnh Hà vô tội chớp mắt: “Đúng rồi, không ngờ con cũng biết biệt hiệu của cậu ta. Con đừng lo lắng, đây đều là mọi người gọi vui. Mẹ cũng đã từng thấy Diêm đại công tử, vẻ ngoài cậu ta rất ôn nhu, nhất định sẽ đối xử tốt với con.”
Không chỉ môi cô phát run, đến cả thân thể cũng run lên từng đợt, trong mắt tràn ngập sợ hãi.