Chương 7: Xa Xứ (1)

-----oo0oo-----

Không bao lâu, ba người về tới nơi Trường Sinh ở, sau khi vào nhà, Đại Hán cùng nàng kia mới hiểu được vì sao Trường Sinh lại bi thương như thế. Một người một bò lại ở trong cùng một gian phòng ốc, đủ thấy tình cảm thâm sâu như nào.

Trường Sinh chỉ có một bộ đệm chăn, sau khi vào nhà thì cuốn tất cả lên. Thấy Trường Sinh lại tiếp tục thu dọn quần áo, Đại Hán mở miệng hỏi: "Ngươi muốn rời khỏi nơi đây? "

Trường Sinh nhẹ gật đầu.

"Ngươi không thể đi cùng chúng ta, ngươi là người thọt, sư phụ không cần ngươi. " Đại Hán nói ra.

Trường Sinh nhẹ gật đầu: "Ta biết, ta sẽ không liên lụy các ngươi, ta chỉ muốn rời đi nơi đây. "

Thu thập xon, Trường Sinh lại đi ra tháo ván cửa, người nghèo làm tang không mua nổi quan tài, dùng ván cửa nhập liệm hạ táng cũng không ít.

Đại Hán thấy thế, thò tay hỗ trợ, hắn thân hình cao lớn, khí lực kinh người,hai cái cánh cử cũng phải năm sáu chục cân, mà hắn xách trong tay như không có gì.

Ba người thu thập thỏa đáng, ngay khi đang chuẩn bị đi, một cái tiểu nữ hài nhi đột nhiên chạy tới, là bên Nhị Nữu. Nhị Nữu cầm trong tay một cái bánh ngô, chỉ nói là trộm dấu mẹ để đưa cho hắn ăn, kết quả là một ngày mà hắn vẫn chưa về.

Hành động của thôn dân khiến Trường Sinh nản lòng thoái chí, Nhị Nữu đưa tới cái bánh ngô này làm hắn cảm nhận cảm giác chân thành. Cả thôn này cũng chỉ có một người duy nhất có ý tốt với hắn.

Hắn không nhận chiếc bánh ngô mà Nhị Nữu mang tới, lại đem mấy đồng tiền ít ỏi mà mình có nhét vào trong tay của nàng. Cái thôn này là nơi làm hắn thương tâ, hắn sẽ không trở về nữa.

Trở lại chỗ cũ, Đại Hán cùng Trường Sinh bắt đầu đào hố. Trường Sinh không có bao nhiêu sức khỏe, thế nhưng Đại Hán khí lực kinh người, không đến nửa nén hương đã đào được ba thước đất.

Gặp Trường Sinh mồ hôi đầm đìa, nam tử mập lùn kia tiến lên tiếp thay cho hắn, Trường Sinh khẽ chối từ, mập lùn không nói lời gì giành lại cái xẻng trong tay hắn, bắt tay đào hố đất.



Khi mà Trường Sinh đưa tay lên lau mồ hôi, nữ tử kia đứng ở một bên, đưa cho hắn túi nước.

Trường Sinh cũng nhẹ nhàng từ chối, đi uống sữa đậu nành mà ban ngày mang đến.

"Ai, tiểu qua tử, ngươi uống cái gì á? " Đại Hán mở miệng hỏi.

"Sữa đậu nành. " Trường Sinh trả lời.

"Cho ta một chút. " Đại Hán nói ra.

"Cái sữa đậu nành này, khi lão Hoàng còn sống đã từng uống qua mấy ngụm rồi. " Trường Sinh nói.

"Không có gì đáng ngại, ta không chê..." Đại Hán để cái xẻng xuống, vẫy vẫy tay với Trường Sinh: "Đến, xách qua cho ta."

Trường Sinh ôm thùng gỗ đi qua, Đại Hán tiếp thùng gỗ,cứ thế bắt đầu uống. Không mất bao lâu, nửa thùng sữa đậu nành lại bị hắn uống không con lại gì.

Thấy Trường Sinh trợn mắt há hốc mồm, Đại Hán cười mỉa nói: "Có kẻ tham ăn nhưng không thể làm,nhưng không có kẻ có thể làm mà không thể ăn. Ta trời sinh chính là một người ăn nhiều."

Trường Sinh cảm kích hắn hỗ trợ đào huyệt, vậy nên cố nén bi thương, nở nụ cười đáp lại.

Đại Hán cùng nam tử ục ịch kia đào rất nhanh. Sau thời gian ngắn nghỉ thở dốc, Trường Sinh trở lại bên lão Hoàng giúp nó chải lông, cho nó chút thể diện cuối cùng.

Cái hố để chôn một con bò lớn hơn cái hố để chôn một con người hơn rất nhiều, Đại Hán cũng không có uống chùa sữa đậu nành của Trường Sinh. Hắn đào được một cứ hố đã rộng lại còn sâu, sau đó nam tử mập lùn lấy ra cái thước trên người bắt đầu đo đạc, nói là phải đào bốn thước bảy.



Gặp Trường Sinh không hiểu, nữ tử kia giải thích: "Không con ba thước chín, một đứa bốn thước hai, nhiều đứa bốn thước bảy, Nhị sư huynh đây là đang tính một cái phần mộ cho nó giống như một con người." (Không, một, nhiều ở đây có lẽ là chỉ số lượng con do người chết đẻ ra)

Nghe vậy, Trường Sinh cực kỳ cảm kích, lại lần nữa nói lời cảm ơn với hai người.

Lão Hoàng có thể giữ được toàn thây, hắn có thể bảo toàn tánh mạng, may là vì có mấy người thầy trò này. Để có thể nhớ kỹ mọi người, Trường Sinh liền hướng hỏi tính danh cùng lai lịch của mấy người bọn họ.

Nữ tử kia không dấu diếm cái gì, nói rất cặn kẽ. Đạo nhân tóc trắng kia là sư phụ của mấy người bọn họ, tục gia họ Lâm, đạo hiệu La Dương Tử.

Người vạm vỡ tên là Ba Đồ Lỗ, chính là Đại sư huynh.

Nam tử mập lùn đang cùng Ba Đồ Lỗ đào đất là Nhị sư huynh Lý Trung Dung.

Đi theo sư phụ tiến vào trong thôn đi chính là Tam sư huynh Trần Lập Thu.

Nữ tử thì xếp lão Tứ, họ Điền tên Chân Cung.

Ba Đồ Lỗ đang đào hố nghe được hai người nói chuyện, từ trong hố vọng ra âm thanh bổ sung: "Ta chính là người Mạc Bắc, ở chỗ chúng ta có rất nhiều mọi người gọi Ba Đồ Lỗ. Ba Đồ Lỗ trong ngôn ngữ của chúng ta nghĩa là anh hùng."

"Chư vị đạo trưởng trượng nghĩa viện thủ......"

Trường Sinh chưa nói xong, Ba Đồ Lỗ liền đã cắt đứt hắn: "Đừng gọi ta là đạo trưởng, tuy là chúng ta theo sư phụ học nghệ mưu sinh, nhưng không phải đạo sĩ. "

Mặc dù Trường Sinh không rõ ràng cho lắm nhưng cũng không cũng không hỏi thêm, lại lần nữa nói cảm ơn với người tên "Anh Hùng" . Trong thâm tâm, hắn đem tên của người ghi tạc vào, sau đó lại hỏi nguyên quán của mấy người. Dù hắn không có đi đâu xa, nhưng lại có thể nghe được khẩu âm của mấy người không giống nhau.

Sự thật cũng xác nhận suy đoán của hắn, Lâʍ đa͙σ trưởng xuất sư tại Các Tạo sơn, Đại sư huynh Ba Đồ Lỗ đến từ Mạc Bắc, Nhị sư huynh Lý Trung Dung chính là người Hà Gian, Tam sư huynh Trần Lập Thu nguyên quán tại Giang Nam, mà nữ tử duy nhất là Điền Chân Cung tức thì xuất từ khu trực thuộc An Đông Đô Hộ phủ.