Chương 22: Bạch mật nhất sơ

Dịch giả: Rjnpenho

Vì muốn lưu địch nhân lại, Lâʍ đa͙σ trưởng một mực kéo dài thời gian, nghe được Điền Chân Cung la lên, Lâʍ đa͙σ trưởng không cố kỵ nữa, lập tức đảo thủ thành công, bộ pháp biến ảo, tiến thẳng về trước.

Phất trần đung đưa, trực tiếp quấn lấy cổ tay phải Chung A Ngạnh, giơ lên cùi trỏ tay trái, đánh lui Chung A Ngạnh đồng thời đoạt được loan đao trong tay hắn.

Mắt thấy đầu lĩnh lui về phía sau, đám lâu la chung quanh lập tức lao tới, ý đồ cuốn lấy Lâʍ đa͙σ trưởng, cho Chung A Ngạnh chút thời gian thở dốc. Lâʍ đa͙σ trưởng sao có thể thủ hạ lưu tình, loan đao vung vẩy, từng chiêu đều hướng chỗ hiểm, đao đao phong hầu.

Lúc này, đám phỉ nhân vây quanh Lý Trung Dung còn chưa phát hiện ra tình thế bên kia đã nghịch chuyển, vẫn đang toàn lực vây công đám người Lý Trung Dung.

Ba Đồ Lỗ vốn là vốn là mãnh tướng, lại bởi vì trúng độc tê liệt nên không thể tham chiến. Lý Trung Dung cùng Trần Lập Thu vốn đã chèo chống vất vả, sau khi Trần Lập Thu bị thương, phòng thủ càng thêm miễn cưỡng, hai người đỡ trái hở phải, sơ hở chồng chất.

Sau khi con khỉ kia rơi xuống từ trên cây, Trường Sinh vội vàng chuyển thi thể của nó sang một bên, rút mũi tên từ trên đầu nó xuống, nhưng trước đây hắn chưa bao giờ sử dụng qua mũi tên nỏ, cho dù cầm tên trong tay, nhưng lại không biết cài như thế nào.

Đang trong lúc cấp bách, Lý Trung Dung phát hiện Trường Sinh đang loay hoay với cái mũi tên, đoán được hắn không biết lên dây, sau khi huy kiếm bức lui mấy người vội vàng quay đầu:

"Cuối mũi tên có một cái khe, nhét nó vào đó sau đó kéo lại."

Được Lý Trung Dung chỉ điểm, Trường Sinh rốt cuộc tìm được phương pháp léng dây, nhưng là làm hắn không nghĩ tới là dây cung lại cứng cỏi dị thường, một tay căn bản kéo không được.

Dưới tình thế cấp bách, hắn không nghĩ được nhiều, cố nén sự đau đớn từ vai trái, hai tay khai kéo dây cung, một đầu mồ hôi lạnh cài tên. Bởi vì chung quanh tụ tập rất nhiều kẻ địch, Lý Trung Dung cùng Trần Lập Thu lấy ít địch nhiều, mắt thấy tình thế của Trần Lập Thu nguy cấp, Trường Sinh bất chấp bắt một mục tên vào một tên đang vọt tới chỗ của Trần Lập Thu.

Bởi vì bắn tên quá mức vội vàng, không được chính xác, cho nên không bắn trúng chỗ hiểm của địch nhân, mà là bắn trúng chân của người kia. Tên kia bị bắn trúng, ôm lấy chân la hét lui về phía sau. Tuy là nỏ trong tay nhưng giờ không có tên, Trường Sinh không được gì nữa, chỉ có thể nhìn sang hai bên trái phải, quan sát hình chiến đấu.

Lúc này Lâʍ đa͙σ trưởng đã chiếm cứ thượng phong, sau khi gϊếŧ mấy tên phỉ nhân, đám lâu la còn lại không dám tùy tiện tiến lên, tên đầu sỏ Chung A Ngạnh tức giận nảy sinh ác độc, đoạt hai thanh loan đao của hai tên lâu la, hét lớn một tiếng mạnh mẽ xông lên.

Do người Mã Bang sử dụng loan đao có kiểu dáng rất cổ quái, Lâʍ đa͙σ trưởng không quen sử dụng liền vứt đi, chỉ dùng phất trần trong tay để đối kháng với Chung A Ngạnh. Nhưng vào lúc này, đám lâu la đang hò hét ở quanh Chung A Ngạnh đột nhiên bị tập kích, bởi vì ánh sáng không rõ, nhìn không rõ tình huống, chỉ biết bọn hắn đau đớn ngã xuống đất, kêu la om sòm, cũng không thấy là ai ra tay, chắc là bị đánh lén.

Đám lâu la đang định thể hiện trước mặt Chung A Ngạnh theo bản năng quay đầu lại đang xem, Lâʍ đa͙σ trưởng chờ đúng thời cơ, nhảy từ trên xuống, phất trần thẳng quét thẳng mặt Chung A Ngạnh.

Chung A Ngạnh tránh không kịp, mặt bị phất trần quét trúng, phất trần tuy là mềm mại như đuôi ngựa, nhưng tính bền dẻo cực lớn. Dưới sự gia trì của Lâʍ đa͙σ trưởng nó trở nên sắc bén như lưỡi dao, trực tiếp để lại hơn mười vết máu li ti trên mặt Chung A Ngạnh.

Nếu như chỉ là đánh vào mặt bình thường, Chung A Ngạnh tuyệt sẽ không phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương như vậy, mà bây giờ hắn đang tuyệt vọng ôm mắt gào thét, chắc là bị phất trần quất vào mắt.

Chung A Ngạnh có bị quất vào mắt hay không đã không trọng yếu, bởi vì ngay khi hắn vừa mới vứt bỏ thanh loan đao, kết quả của hắn đã đã định trước. Lâʍ đa͙σ trưởng chờ đúng thời cơ, linh khí quán chú tay phải, đập mạnh vào huyệt thiên linh(*) của Chung A Ngạnh.

(*p/s: Huyệt thiên linh: Nằm ở cuối nếp nhăn của nách trước, đo lên một thốn rồi hướng vào phía trong chừng nửa thốn.)

Một chưởng này Lâʍ đa͙σ trưởng được quán chú linh khí, uy lực kinh người, Chung A Ngạnh bị đánh trúng kêu lên một tiếng, lảo đảo lui về phía sau, thiên linh sụp đổ, không sống được nữa.

Ngay lúc Trường Sinh chuẩn bị ăn mừng vì Lâʍ đa͙σ trưởng gϊếŧ đã được tên đầu sỏ, đột nhiên phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Vô số những mảnh nhỏ màu bạc từ trên người Chung A Ngạnh bay ra, trong phạm vi năm trượng, trên dưới trái phải, tất cả đều bị nó bao phủ.

Bởi vì biến cố phát sinh quá mức đột ngột, Lâʍ đa͙σ trưởng không hề phòng bị, đến khi phát hiện bạch quang phóng tới đã không cách nào toàn thân trở ra, trong lúc nguy cấp chỉ có thể vội vàng đưa tay, bảo vệ đầu của mình.

Không chỉ có Lâʍ đa͙σ trưởng bị bạch quang mà đám phỉ nhân chung quanh Chung A Ngạnh cũng bị bị, những cái mảnh vụn màu bạc kia chắc chắn là ám khí, phỉ nhân bị ám khí bắn trúng đều đau nhức thống khổ kêu rên.

Cho đến giờ phút này, đám phỉ nhân vây công Lý Trung Dung cùng Trần Lập Thu mới phát hiện biến cố bên phía Tây.

Trông thấy đầu lĩnh chết, lập tức mất hết ý chí chiến đấu, kinh hoàng thu tay lại, tứ tán đào tẩu. Phát giác địch nhân chạy đi, Lâʍ đa͙σ trưởng vội vàng bỏ qua thương thế, phóng tới phía địch nhân, đồng thời trầm giọng hạ lệnh:

"Lưu bọn hắn lại. "

Nghe được Lâʍ đa͙σ trưởng nói, Lý Trung Dung cùng Trần Lập Thu không kịp thở dốc, đều cầm binh khí theo đuôi đuổi gϊếŧ. Người lúc trước phóng ra ám khí công kích người Mã Bang chính là lão Tứ Điền Chân Cung, bởi vì trước đây chưa từng nghe mọi người nói, vì vậy Trường Sinh cũng không biết nàng biết sử dụng ám khí.

Lần này là lần đầu tiên thấy Điền Chân Cung phóng ra ám khí, nhưng loại ám khí mà Điền Chân Cung sử dụng ra sao hắn không biết, bởi vì ánh sáng lờ mờ, nhìn không được rõ.

Vì thoát khỏi đám người Lâʍ đa͙σ trưởng, đám dư nghiệt Mã Bang hoảng hốt chạy bừa, phân tán chạy trốn. Lâʍ đa͙σ trưởng chỉ có thể cùng đám người Lý Trung Dung chia nhau đuổi theo. Đám phỉ nhân kia trốn chạy cũng không có cầm bó đuốc, nhao nhao vứt bó đuốc đi để tránh mình trở thành cái đích bị nhắm vào.

Bó đuốc tắt một cái, Trường Sinh liền nhìn không rõ tình huống chung quanh, hắn không biết võ nghệ, cũng không giúp được cái gì, chỉ có thể ở dưới cây, trông coi Ba Đồ Lỗ.

Ngay lúc chung quanh bắt đầu trở nên yên tĩnh, một "thi thể" vốn đang nằm sấp trên mặt đất đột nhiên động đậy. Không phải nỗ lực giãy dụa, cũng không phải vô lực chèo chống, mà là đột nhiên đứng dậy, trực tiếp phóng tới hòm gỗ cách đó không xa.

Sau một cái kinh ngạc ngắn ngủi, Trường Sinh đã hiểu được chuyện gì xảy ra. Cái tên này không phải bị thương mà chết, mà là rất sợ chết cho nên ngã xuống đất giả chết. Bây giờ thấy đám người Lâʍ đa͙σ trưởng toàn bộ đi khỏi, cho là thời cơ thich hợp liền đứng lên, muốn đánh cắp bí tịch trong hòm gỗ.

Ba Đồ Lỗ cũng phát hiện chuyện kẻ này làm, lòng nóng như lửa đốt, bức thiết muốn đứng dậy ngăn cản, nhưng mà hắn bị tê liệt tứ chi, căn bản đứng dậy được, chỉ có thể phát ra thanh âm không rõ ràng. Mà cái tên giả chết kia có vẻ như cũng không có phát hiện ra có hai người ở dưới gốc cây, trực tiếp chạy đến chỗ hòm gỗ, tìm kiếm chỗ khóa, muốn mở hòm gỗ ra.

Trường Sinh biết Điền Chân Cung trước đây đã bày ra trận pháp theo chỉ thị của Lâʍ đa͙σ trưởng, có trận pháp thì ai cũng chạy không thoát.

Nhưng mà… tiếng đuổi gϊếŧ càng ngày càng xa làm hắn hoài nghi trận pháp Điền Chân Cung bố trí không có tác dụng.

Âm thanh kêu là xa nhất bây giờ đã hơn trăm trường rồi. Theo thời gian Điền Chân Cung rời khỏi để bắt đầu bố trí trận pháp, bản không đủ để cho nàng bố trí trận pháp ngoài trăm trượng.

Lúc này Trường Sinh vẫn cầm nỏ ở trong tay, nhưng mà hắn không có mũi tên nỏ, cũng không tên ngắn, ngay lúc hắn muốn tìm một thanh loan đao của tên phỉ nhân nào đó để liều mạng, đột nhiên nghĩ đến trên vai trái mình còn cắm một cái tên ngắn.

Lúc này phỉ nhân kia đã mở ra hòm gỗ, đang cởϊ áσ, vội vàng cầm sách cổ cùng thẻ tre ở trong hòm gỗ để bọc vào áo. Trường Sinh bất chấp, nâng tay phải lên rút ra tên ngắn ở trên vai trái mình. Hắn là muốn cắn răng một cái trực tiếp rút ra, nhưng mà hắn đã đánh giá thấp cảm giác đau đớn của hành động này.

Đừng nói rút ra, mới chỉ cầm chặt mũi tên đã làm hắn sợ run người, mồ hôi lạnh ứa ra. Trường Sinh cũng không biết hình dạng của mũi tên, cũng không biết đâm sâu bao nhiêu, nhưng có một điều hắn biết rõ, Lâʍ đa͙σ đã đi khá xa, cho dù nghe hắn la lên cũng không kịp quay lại.

Huống chi, một khi mình la lên, cái kia phỉ nhân rất có thể sẽ đem mình cùng với Ba Đồ Lỗ gϊếŧ chết, muốn gϊếŧ người này, chỉ có thể sử dụng mũi tên. Phỉ nhân kia dùng áo bọc một túi đầy bí kíp điển tịch, quay người chạy về hướng nam.

Thấy vậy, Trường Sinh biết không thể đợi thêm nữa, hít một hơi thật sâu, nắm chặt tên ngắn, cắn chặt hàm răng rút nó ra. Trường Sinh biết, sau khi rút ra nhất định sẽ mang đến cảm giác đau đớn tột cùng, nhưng hắn lại không nhớ được, sau khi rút ra thì máu tươi sẽ từ miệng vết thương chảy ra, đồng thời khí lực còn sụt giảm rất nhanh.

Nếu chần chừ thêm, phỉ nhân càng chạy càng xa, Trường Sinh ở đâu còn dám do dự, cắn chặt hàm răng, hai tay kéo dây cung, trắng trợn dùng sức, chẳng nhức đau đớn không tả được, miệng vết thương còn điên cuồng chảy máu.

Cái dây nỏ kia vốn rất cứng cỏi, Trường Sinh chính lại chưa từng bị thương, muốn kéo được không hề dễ dàng. Lần này lại càng là dùng hết sức bú sữa mẹ kéo dây cung về đúng chỗ, cài tên ngắn lên.

Một số lượng máu không ít lập tức lại chảy ra, sau khi đứng lên đầu lập tức choáng váng, trời đất quay cuồng. Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn định. Cuối cùng thì trước khi vô lực ngã xuống cũng kịp bắn ra.

Khi tên phỉ nhân kia kêu rên ngã xuống đất, Trường Sinh cũng đồng thời té xuống. Hắn không trực tiếp ngất đi, cho nên vẫn cảm giác được máu trên vai trái đang điên cuồng chảy ra, liền phí công lấy tay che lại. Nhưng vết thương di mũi tên ngắn lưu lại đã sâu lại còn lớn, tay hắn sao có thể cầm máu được.

Nằm sấp một lát, Trường Sinh kiên trì bò đến dưới gốc cây, tất cả hành đồng của hắn đều được Ba Đồ Lỗ nhìn thấy trong mắt.

Khổ nỗi, hắn tứ chi bị tê liệt, không thể tán dương khen ngợi, chỉ có thể kêu máy tiếng ô ô, miễn cưỡng gật đầu. Thấy cánh tay trái chảy máu vẫn không ngớt, Trường Sinh cố gắng băng bó.

Hắn không biết bị thương ở chỗ nào trên vai trái, lại càng không nói đến là hắn không có vải. Mà cho dù có, hắn cũng không cách nào tự mình làm được, vì giữ lại thể lực, hắn chỉ có thể yên tĩnh ngồi ở dưới cây, chờ đợi mấy người Lâʍ đa͙σ trưởng trở về.

Không bao lâu sau, Lý Trung Dung dìu Trần Lập Thu trở lại, thấy hòm gỗ bị người mở ra, Lý Trung Dung cực kỳ kinh ngạc. Đợi cho Trường Sinh dùng chút sức còn lại nói rõ ràng, Lý Trung Dung như trút được gánh nặng, vội vàng từ trong hòm gỗ lấy thuốc ra, băng bó cho Trần Lập Thu cùng hắn.

Chốc lát sau, Lâʍ đa͙σ trưởng cùng Điền Chân Cung trở về. Sau khi nghe xong Lý Trung Dung thuật lại, Lâʍ đa͙σ trưởng quăng cho Trường Sinh một cái ánh mắt tầng thưởng, sau đó bảo Điền Chân Cung châm một đống lửa.

Ở quanh đó có không ít bó đuốc do đám địch nhân bỏ lại, Điền Chân Cung thu bó đuốc lại, một lần nữa nhen nhóm, bận rộn đồng thời nhiều lần áy náy tự trách.

Nàng tự nói mình nói thiên tính ngu dốt, học nghệ không tinh, bày ra trận pháp có rất nhiều khuyết điểm.

Nghe được Điền Chân Cung nói, Trường Sinh biết mình đã đoán đúng, trận pháp lúc trước Điền Chân Cung bày ra quả thật không có hiệu quả.

Sau khi đống lửa đã cháy lên, Lâʍ đa͙σ trưởng cởi bỏ vạt áo, bởi vì Lâʍ đa͙σ trưởng đưa lưng về phía mình, Trường Sinh nhìn không được thương thế của Lâʍ đa͙σ trưởng.

Nhưng căn cứ vào việc Lý Trung Dung nhíu chặt lông mày, khẳng định Lâʍ đa͙σ trưởng bị thương. Không nghi ngờ gì nữa, vết thương này chắc chắn là do bạch quang trên người Chung A Ngạnh bắn ra khi hắn chết. Trên người Lý Trung Dung có chứa rất đồ vật hữu dụng, lấy ra vài thứ giúp Lâʍ đa͙σ lấy ra những thứ ám khí kia trên người.

"Sư phụ, những thứ này tuy là màu trắng, nhưng hình như là đã tôi qua kịch độc. " Lý Trung Dung cực kỳ lo lắng.

Lâʍ đa͙σ trưởng chậm rãi lắc đầu: "Đừng bận tâm quá nhiều. "

"Lão Tứ, lục soát thi thể tên kia, tìm giải dược đi. " Lý Trung Dung nói với Điền Chân Cung.

Điền Chân Cung đáp ứng một tiếng, quay người di đến thi thể của Chung A Ngạnh.

Trường Sinh không làm gì được, nhưng mà trong lòng hắn thật cũng không kém phần sốt ruột.

Hắn thấy rất rõ, những thứ ám khí kia không phải Chung A Ngạnh chủ động sử dụng, mà là trong lúc Chung A Ngạnh bị thương gần chết tự bay ra hộ chủ. Cái này rõ ràng là thủ đoạn đồng quy vô tận, ngọc thạch câu phần với kẻ địch, mà đã là ngươi không chết thì ta vong, thì sao có thể để lại giải dược.

Sau một hồi, Điền Chân Cung tìm được một cái bình sứ cùng vài cái ống trúc trên thi thể của Chung A Ngạnh. Lâʍ đa͙σ trưởng ngửi từng cái một, từ trong đó lấy ra một cái đưa cho Điền Chân Cung:

"Đây là giải dược cho Túy Ngư Thảo, cho lão đại ăn nó đi."

Điền Chân Cung nhận lấy giải dược, đi về chỗ Ba Đồ Lỗ.

"Sư phụ, đã lấy ra toàn bộ, tất cả là mười ba cây. "

Lý Trung Dung đưa tay lau mồ hôi. Lâʍ đa͙σ trưởng nhẹ gật đầu, khép vạt áo lại, lấy ra thuốc bên trong cái bình sứ, ngửa đầu nuốt vào.

Tất cả đều kết thúc, mọi người trầm tĩnh lại, tuy là Trần Lập Thu bị thương nhưng không mất tinh thần, chỉ vào con khỉ bị Trường Sinh gϊếŧ chết, cười nói:

"Vẫn là lão Ngũ cẩn thận, ngay cả con khỉ cũng tha, lần này chắc chắn là không để lọt gió được rồi."

"Tam ca, các huynh gϊếŧ tổng cộng bao nhiêu người? " Trường Sinh hỏi.

"Tính cả tên kia, hai mươi sáu tên, không một ai thoát thân. " Trần Lập Thu nói ra.

Trường Sinh nghe thế, lông mày cau chặt:

"Hai mươi sáu người? "

"Đúng là hai mươi sáu người, ta đã đếm tất cả thi thể. " Trần Lập Thu khẳng định.

"Hai mươi sáu người, lúc trước ta cũng đếm qua. " Điền Chân Cung nói ra.