Chương 17: Con Khỉ Kì Lạ

-----oo0oo-----

Bây rời đang là đầu xuân, phần lớn cây cối trong núi đều rụng lá, chỉ có Tùng Bách là còn xanh. Mà cái bóng đen hắn chỗ kia lại xuất hiện ở trong một khu rừng toàn cây Tùng Bách. Bởi vì khoảng cách khá xa mà lại có nhiều cây che lại, xem không quá rõ ràng, chỉ có thể nhìn ra đại khái là nó to bằng một con chó, người màu trắng xám.

Thế nhưng chỉ dừng lại ở đó, vóc dáng to bằng một con chó nhưng lớn lên lại không như con chó, chủ yếu nhất là con chó sẽ không biết leo cây, mà vật kia lại ở trên cây. Ở gần đây, hình như là không có con vật nào to bằng con chó mà lại biết leo cây.

Trường Sinh tò mò trong lòng, liền rời khỏi đầm nước,đi đến cánh rừng Tùng kia. Hắn không xác định được vật kia có cắn người hay không, cho nên nhặt một cây gậy gỗ cầm ở trong tay.

Con vật trên cây giống như đang ngủ, ghé vào trên cây không nhúc nhích. Hắn nhìn không được rõ bộ dạng của nó, nhưng mà có thể xác định được nó không phải báo cũng không phải mèo.

Ngay tại lúc cách cái kia mảnh rừng Tùng kia vài chục trượng, Trường Sinh vô tình ý dẫm lên một cành cây, âm thanh âm đánh thức con vật đang ngủ kia. Nó xoay người lại, phát hiện Trường Sinh đang tại tới gần, vội vàng nhảy qua các ngọn cây chạy vào chỗ sâu trong rừng, biến mất khỏi tầm mắt.

Trường Sinh không đuổi theo mà nghi hoặc sững sờ ở tại chỗ. Hắn đã thấy rõ hình dạng của nó, hoàn toàn chính xác không phải mèo, mà là một con khỉ xấu xí. Ở phương Bắc rất khi nhìn thấy khỉ, ma bên trong Đăng Châu căn bản cũng không có khỉ. Sở dĩ hắn biết đó là con khỉ là do lần trước hắn đã từng thấy nó làm xiếc.

Mà trên cổ con khỉ đó hình như có buộc một đồ vật gì đó, hẳn là nó có chủ, chắc là chạy trốn khỏi đoàn xiếc.

Thấy con khỉ kia chạy mất, Trường Sinh cũng quay người trở về thủy đàm. Thật ra dùng móc câu chùm để câu cá thì không cần trông coi, nhưng lúc này đám người Lâʍ đa͙σ trưởng đang khoanh chân ngồi xuống, hắn cũng không dám quấy rầy mọi người.

Sau giờ Mùi, mọi người khởi hành ra đi, trong tay Trường Sinh nhiều thêm mấy xâu cá. Đây là một loại cá rất giống với cá Nheo vì nó không có vảy.

Lâʍ đa͙σ trưởng nói rất ít, mấy sư huynh đệ thì lão Tam Trần Lập Thu hay nói nhất, tiếp theo là lão Nhị Lý Trung Dung, Ba Đồ Lỗ ngẫu nhiên cũng sẽ xen vào vài lời, lão Tứ Điền Chân Cung thì chỉ mở miệng nói chuyện khi có người nói với nàng.

Có Trường Sinh xuất hiện khiến cho Trần Lập Thu không phải làm công việc nấu nướng rườm rà nữa. Trần Lập Thu vốn ưa thích hắn, với tư cách đáp tạ, liền chủ động giải thích cho hắn những vấn đề quan trọng khi tu luyện. Mà cái gọi là giải thích của Trần Lập Thu chỉ có một câu: "Chín thành trở lên mọi người chỉ dùng tay phải, lúc đánh nhau cũng dùng một tay để tấn công. Nếu như tay trái của ngươi có thể linh hoạt như tay phải, ngươi có thể đánh thắng chín thành người bình thường."

Trường Sinh gật đầu,nhưng biểu hiện trên mặt lại không phải là vô cùng tin tưởng. Thấy vậy, Trần Lập Thu liền tiện tay nhặt lên một tảng đá, dùng tay trái ném ra, sau đó lại nhặt lên một tầng đá đưa cho Trường Sinh: "Đến, lão Ngũ, ngươi cũng dùng tay trái thử một chút. "

Trường Sinh tiếp nhận tảng đá, dùng tay trái ném ra, chẳng những khoảng cách rất gần, còn không hề chính xác.



"Nhìn tư thế ngươi ném giống như là một bà già vậy. " Trần Lập Thu cười nói.

Trường Sinh không phản bác được, xấu hổ cười cười.

Thấy Trường Sinh cảm thấy khó xử, Lý Trung Dung mở miệng nói ra: "Lão Tam nói có đạo lý đó, ngươi nhất định phải học được cách dùng tay trái, ngày sau so chiêu động thủ, nếu dùng được cả hai tay chiếm được tiên cơ rất lớn.

Trường Sinh gật đầu đồng ý, trước đó hắn chưa bao giờ so sánh tay trái với tay phải, tay trái của mình rất không linh hoạt, lần này được hai người nhắc nhở mới phát hiện tay trái chẳng những lực rất yếu, còn rất là ngốc.

Lúc trước Lâʍ đa͙σ trưởng nói chuyện với Trường Sinh, Lý Trung Dung cùng Trần Lập Thu đang ở gần đó, hai người cũng nghe được bọn họ nói chuyện với nhau, cũng biết Trường Sinh muốn nghiên cứu Hỗn Nguyên thần công. Nhưng mà Hỗn Nguyên thần công chính là tâm pháp tinh diệu của Đạo Môn, muốn tu luyện Hỗn Nguyên thần công, phải biết rõ Âm Dương Ngũ Hành. Mà Trường Sinh thì ngay cả Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ cũng không hiểu rõ, hai người chỉ có thể nói từ những thứ cơ bản nhất cho hắn.

Trường Sinh rất thông minh, ngay cả những đoạn phức tạp mà nghe một lần có thể nhớ kỹ, nội dung hai người giảng giải hắn cũng nhớ rất rõ. Hắn một mực im lặng nghe hai người giảng giải, tới lúc chạng vạng tối chẳng những nhớ được Ngũ Hành tương sinh tương khắc, liền bát quái cửu cung* cũng đều có thể nói ra từng cái.

(Bát quái: Ở chương trước đã có nhắc đến sự hình thành của bát quái nhưng lại chưa nói đến tám quẻ của nó, và đây là tám quẻ: Càn, Đoài, Ly, Chấn, Tốn, Khảm, Cấn, Khôn tượng trưng cho: trời, hồ, lửa, sấm, gió, nước, núi, đất. | Còn thông tin về cửu cung thì mình xin phép không trích vào đây vì cách tính của nó quá dài, mình không muốn bị nói là câu chữ các thứ cho nên các bạn thông cảm. Nếu ai tò mò thì có thể google để tìm kiếm thông tin ạ, cảm ơn!)

Mọi người vì ít sinh thị phi nên lựa chọn đi đường nhỏ hoang vắng, địa điểm nghỉ chân cũng là tùy theo hoàn cảnh. Đêm nay vận khí tốt, gặp một cái yên đài bị vứt bỏ, cái gọi là yên đài chính là nơi để mà đưa tin tức một cách cấp tốc trong chiến tranh,cách gọi chính các là Phong Hỏa Đài, nhưng người dân lại gọi nó là Yên Đài. Vì được thiết kế cho chiến tranh cho nên khi kết thúc sẽ được bỏ đi.

Lúc này chính là mùa nông nhàn*, người bình thường một ngày chỉ ăn hai bữa cơm, và mọi người cũng như thế. Đến bữa cơm tối, chẳng những nhiều hơn một con cá, thức ăn còn thêm một chút mộc nhĩ. Bây giờ tuy không phải mùa nấm mọc, nhưng mộc nhĩ là vẫn phải có, Trường Sinh thấy ở ven đường liền ngắt mang theo.

(Nông nhàn: Thời kì có ít việc ở nông thôn.)

Sau khi ăn xong, mọi người bắt đầu khoanh chân ngồi xuống, Trường Sinh chưa biết luyện khí, chỉ đành yên tĩnh nằm ở một chỗ.

Tuy mọi người tận lực thả chậm tốc độ để Trường Sinh có thể đuổi kịp, nhưng đi lại một thời gian dài vẫn là cho Trường Sinh rất là mệt, sau khi nằm xuống, rất nhanh mơ màng thϊếp đi.

Cũng bởi vì Trường Sinh chưa biết luyện khí,cho nên không nhìn được trong ban đêm, mọi người cũng không thể di chuyển trong đêm được. Vì có thêm hắn, mấy ngày kế tiếp mọi người ngày đi đêm nghỉ, mỗi ngày đi được sáu bảy dặm.

Tuy rất là mỏi mệt, nhưng Trường Sinh lại chưa bao giờ phàn nàn kêu khổ. Rất khác với người trong thôn, đám người Lâʍ đa͙σ trưởng chưa bao giờ dùng ánh mắt khác thường để nhìn hắn, càng không có chửi rủa trào phúng hắn như bọn họ. Ngoại trừ đôi khi nhớ tới lão Hoàng thì trong lòng hắn tối sầm lại, đa số thời gian tâm tình Trường Sinh vẫn rất tốt.



Bởi vì võ công mà mọi người tu luyện không phải từ tay Lâʍ đa͙σ trưởng, Lâʍ đa͙σ trưởng cũng chưa bao giờ chỉ điểm bọn hắn, ngay cả xem qua cũng chưa từng.

Hỗn Nguyên thần công đã hủy, không phải bởi người, mà là bởi vì đồ trong cổ mộ không thể lộ ra ngoài ánh sáng, thẻ tre sau khi khai quật thấy gió sẽ mục nát. Cũng may Lý Trung Dung cùng Trần Lập Thu đã nhớ kỹ tất cả nội dung của Hỗn Nguyên thần công, hai người đọc, Trường Sinh ghi nhớ. Thật ra hai người cũng không muốn để cho Trường Sinh bắt đầu tìm hiểu từ bây giờ, chẳng qua là để cho hắn nhớ sớm một chút mà thôi.

Hai người liên tục truyền thụ Hỗn Nguyên thần công cho Trường Sinh, còn thêm cả khinh công thân pháp. Hành tẩu giang hồ, khinh công là không thể thiếu. Ba Đồ Lỗ chỗ nghiên cứu khinh công tên là Bát Bộ Cản Thiền, loại thân pháp này không coi là thượng thừa, chẳng qua là dùng linh khí thúc dục, gia tốc chạy trốn.

Lý Trung Dung cùng Trần Lập Thu tu luyện cùng một loại khinh công, tên là Truy Phong Quỷ Bộ, là có được từ trong một tòa cổ mộ. Theo Trần Lập Thu nói, bộ khinh công này cố một đặc điểm là không di chuyển theo đường thẳng, tương truyền luyện đến cực hạn chẳng những có thể đi nhanh như gió, còn có thể biến ảo phân thân, như ảnh tùy hình.

Lão Tứ Điền Chân Cung tu luyện Ngũ Hành Độn Thuật, tuy nhiên Ngũ Hành Độn Thuật không chỉ là khinh công lại mà còn có cả thân pháp.

Chân Trường Sinh có tật, chi nên muốn đi thẳng rất khó khăn, thế là Truy Phong Quỷ Bộ lại thích hợp cho hắn nghiên cứu.

Có Lý Trung Dung cùng Trần Lập Thu thay nhau truyền thụ, Lâʍ đa͙σ trưởng cũng được nhẹ nhõm. Tuy Lâʍ đa͙σ trưởng rất ít biểu hiện ra vẻ lo lắng buồn phiền, nhưng Trường Sinh vẫn nhìn ra được là hắn có rất nặng tâm sự. Hắn không biết Lâʍ đa͙σ trưởng đang tìm kiếm cái gì, nhưng hắn có thể xác định, cái đó Lâʍ đa͙σ trưởng tìm nhiều năm như vậy, nhưng vẫn chưa tìm được nó.

Người ta thường nói "đạo thịnh xuất dung lại, loạn thế xuất anh hùng". Loạn thế có ra anh hùng hay không thì không được biết, nhưng loạn thế có tặc rời núi lại là sự thật. Mấy ngày nay, mọi người gặp không chỉ gặp một đám sơn tặc, nhưng những sơn tặc này chỉ đứng ở xa xa quan sát bọn họ, không tiến lên chặn đường. Nguyên nhân rất đơn giản, vừa nhìn qua là biết thầy trò mấy người là người luyện võ. Hơn nữa, một cái hắc tháp hình người Ba Đồ Lỗ, bọn sơn tặc tự nhận đánh không lại.

Mặc dù đại bộ phận thời gian mọi người đi đều đi đường nhỏ, nhưng thi thoảng cũng sẽ gặp được người qua lại, có một lần còn gặp một tên hòa thượng.

Trước kia Trường Sinh đã từng thấy hòa thượng với đạo sĩ đánh nhau, vì vậy trong ấn tượng của hắn thì quan hệ của hòa thượng với đạo sĩ không tốt lắm, mà đến khi tên hòa thường kia rời đi thì Lâʍ đa͙σ trưởng cũng gật đầu xác nhận.

Phàm là có nghi vấn, Trường Sinh đều thích hỏi Trần Lập Thu. Trần Lập Thu bình thường rất hiền, có cái gì thì nói cái đó. Sau một hồi, Trường Sinh mới biết được là hòa thượng với đạo sĩ đã không hợp nhau từ lâu rồi. Nguyên nhân rất phức tạp, một hồi không thể nói rõ được. Nhưng mà song phương bộc phát xung đột đại khái là bốn mươi năm trước, khi đó hoàng đế là Võ Tông. Võ Tông tín đạo, cho rằng đệ tử cửa Phật không làm việc tay chân, bất lợi cho giang sơn xã tắc, vì vậy liền cả nước diệt phật, phá huỷ chùa chiền, mạnh mẽ bắt tăng lữ hoàn tục. Cái thời kỳ đó, cảnh ngọ của hòa thượng chỉ có thể dùng từ "thảm" để hình dung.

Theo lý thuyết, Võ Tông tín đạo thì Đạo gia có lẽ nên cao hứng mới đúng, dù sao sau lưng có ý triều đình ủng hộ. Nhưng mà Đạo gia không không chịu thua kém, một cái đạo sĩ tên là Triệu Quy Chân không học vấn không nghề nghiệp, luyện một viên đan dược kính hiến cho Võ Tông. Nhưng cái đó bản cũng không phải đan dược, mà là độc dược, kết quả độc chết Võ Tông.

Võ Tông vừa chết, Tuyên Tông đăng cơ, lập tức đem Triệu Quy Chân xử lý nghiêm khắc, đồng thời cũng mang tai họa đến những đạo nhân khác, vì vậy cảnh ngộ trước mắt của đạo nhân cũng không được tốt cho lắm.

-----