Chương 45: Tri Kỷ 1

Hơi do dự một lát, Hàn Thiên đi đến phòng đàn. Cô muốn làm quen với chủ nhân phòng đàn đang đánh dương cầm đó.

Cửa phòng đàn không đóng, Hàn Thiên đến trước cửa liền nhìn thấy khung cảnh bên trong, lúc này một chàng trai trẻ trông có vẻ chạc tuổi cô đang chơi dương cầm. Cô có thể nhìn thấy góc nghiêng của chàng trai, góc mặt đó rất đẹp, mới nhìn qua, cô có thể cảm nhận được khí chất đặc biệt trên người chàng trai, giống như khí chất của một thư sinh.

Tô Khải Hạo đang đàn một khúc dương cầm mà bản thân tương đối quen thuộc đó là "Tịch Dương".

Đối với người như Tô Khải Hạo mà nói, sẽ không bảo thủ không chịu thay đổi, mà luôn yêu thích sáng tạo cái mới, hắn có hơi không thích sự bi quan thuần túy trong khúc "Tịch Dương" nên đã cải biên một chút. Tuy chỉ là chỉnh sửa đơn giản nhưng tốn của hắn rất nhiều thời gian. Đây cũng là bản dương cầm duy nhất hắn cải biên thành công.

"Hửm?" Đàn xong một khúc, Tô Khải Hạo để ý tới ngoài cửa có người liền không khỏi nhìn lại.

Nhìn thoáng qua, thấy được cô gái đứng ở ngoài cửa, trong mắt Tô Khải Hạo lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Thật là một cô gái xinh đẹp.

Lúc này Hàn Thiên mặc một bộ Hán phục, mái tóc dùng một cây trâm gỗ cài lên, cô có làn da vô cùng đẹp, trắng nõn mịn màng, nõn nà như sữa bò vậy. Không giống sự thanh thuần, đáng yêu của Lâm Hi Vũ, khuôn mặt Hàn Thiên thoạt nhìn có nét mạnh mẽ, nhưng sự mạnh mẽ này lại mang đến cho cô một sức hút đặc biệt. Ngay cái nhìn đầu tiên, trong đầu của Tô Khải Hạo thoáng hiện lên hình ảnh nữ chính hành tẩu giang hồ trong kịch cổ trang chính là như vậy đi.

Kinh diễm, đây là cảm nhận đầu tiên của Tô Khải Hạo. Nhưng cũng chỉ có vậy, sắc mặt hắn bình tĩnh, ánh mắt thanh tịnh, không hề có ý gì khác.

Chú ý tới ánh mắt của Tô Khải Hạo, nếu là chàng trai khác nhìn chằm chằm cô, Hàn Thiên bình thường đều sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng lúc này cô lại không có cảm giác đó.

Cô suy nghĩ một chút, đi vào phòng đàn, không nhịn được hỏi: "Xin chào, vừa nãy khúc "Tịch Dương" anh đàn hình như hơi khác so với bản gốc?"

Nghe thấy câu hỏi này, Tô Khải Hạo cười đáp: "Ừm, tôi cải biên một chỗ chỗ."



"Là anh cải biên sao?" Hàn Thiên ngạc nhiên hỏi, theo cô thấy, có thể là người khác sửa sau đó chàng trai trước mắt này học lại mới có thể đàn được.

Tô Khải Hạo cười gật đầu, cũng không để ý việc Hàn Thiên tin hay không.

Ý thức được việc bản thân ngạc nhiên như vậy có thể có chút đường đột, Hàn Thiên hơi ngượng ngùng nói: "Xin lỗi nhé, nhìn anh rất trẻ lại không ngờ anh có thiên phú như vậy."

"Không sao." Tô Khải Hạo lắc đầu, hắn hỏi: "Cô cũng đến đây luyện đàn sao?"

"Ừm, ngay ở phòng bên cạnh." Hàn Thiên chỉ phòng đàn ở bên cạnh cười nói.

Nói xong, cô có hơi ngại hỏi: "Tôi vẫn luôn thích khúc dương cầm "Tịch Dương", có thể nói với tôi một chút về chỗ anh cải biên được không?"

Nghe vậy, Tô Khải Hạo cười không nói ra mà đáp: "Dạy đánh đàn là công việc của giáo viên, tôi lại không phải là giáo viên."

Việc như xin chỉ dạy về khúc dương cầm, người tài sẽ thành thầy, đạo lý này Hàn Thiên cũng biết. Nếu tuổi tác lớn hơn một chút, cô có thể lập tức gọi thầy, khiêm tốn học hỏi rồi. Có điều cô nhìn Tô Khải Hạo tuổi tác không chênh lệch với cô, một tiếng "thầy" quả thật không nói ra được.

"Bỏ đi, nói với cô cũng không sao." Thấy Hàn Thiên kìm nén lại nói không ra được, Tô Khải Hạo mỉm cười. Đối với cô gái xinh đẹp, hắn vẫn rất mềm lòng, liền nói qua về chỗ mà hắn chỉnh sửa trong khúc "Tịch Dương".

"Hóa ra là vậy." Nghe Tô Khải Hạo nói xong, Hàn Thiên gật đầu, vội vàng cảm ơn: "Cảm ơn anh."

Suy nghĩ một chút, Hàn Thiên nói: "Đây là ngày đầu tiên anh đến đây luyện đàn đúng không?"



"Ừ." Tô Khải Hạo gật đầu.

"Vậy chúng ta thêm KK đi, tôi nói với anh, có lúc phòng đàn bên này sẽ có bậc thầy dương cầm đến, đến lúc đó tôi sẽ báo với anh." Hàn Thiên cười nói. Tô Khải Hạo dạy khúc đàn cho cô, cô nên báo đáp một chút.

"Ồ?" Tô Khải Hạo ngạc nhiên nhìn Hàn Thiên.

Việc có bậc thầy dương cầm đến thì Tô Khải Hạo cũng biết, có điều những bậc thầy đó thường đến ngẫu nhiên, người may mắn thì có thể gặp được họ, có cơ hội nghe họ đứng lớp. Nhưng cho dù là giáo viên ở đây cũng không rõ những bậc thầy dương cầm đó sẽ bao giờ đến, vậy mà Hàn Thiên lại biết?

"Được." Chỉ ngạc nhiên một chút, Tô Khải Hạo không nghĩ nhiều.

Đối với việc gái đẹp thêm KK, đặc biệt là cô gái khiến hắn kinh diễm thêm KK của hắn, Tô Khải Hạo tất nhiên sẽ không từ chối.

Gửi lời mời xong, hai người liền trở thành bạn bè trên KK.

"Hàn Thiên." Ở phía xa, bỗng nhiên có âm thanh truyền tới, một người phụ nữ khoảng ba mươi mấy tuổi hô lên.

"Giáo viên của tôi đến rồi, tôi đi trước." Hàn Thiên nhìn về phía Tô Khải Hạo nói.

Thực ra Hàn Thiên muốn hỏi thêm Tô Khải Hạo về khúc "Tịch Dương" nhưng giáo viên của cô tới rồi, việc xin học hỏi này chỉ có thể xem sau này có thời gian hay không.

"Ừm." Thấy Hàn Thiên đi vào một phòng đàn khác, Tô Khải Hạo cũng trở vào trong phòng đàn của bản thân.

Mấy phút trôi qua, giáo viên của hắn cũng tới. Hai giờ tiếp theo chính là thời gian Tô Khải Hạo học tập. Sau hai tiếng, giáo viên dạy dương cầm cho Tô Khải Hạo nghỉ ngơi một lát, sau đó Tô Khải Hạo liền đi đến thư viện của trung tâm âm nhạc.