Chương 13: Bắt Đầu Có Lương

Lý Dao chỉ biết tiểu thuyết của Chu Hạ Hạ có thể kiếm được rất nhiều tiền, nhưng không biết cụ thể như thế nào.

Chu Hạ Hạ nghe Lý Dao hỏi thăm như thế thì nhất thời đỏ mặt, trả lời: “Sách của tớ làm sao so được với người ta.”

Nói đùa gì thế, sách của người ra vừa set Vip một ngày đã có tận mười ngàn lượt mua, còn doanh thu cả tháng của cô cao nhất cũng chỉ có 6000, so làm sao được?

Lời này vừa dứt, Hứa Nam cũng tò mò: “Nếu như thế thì quyển sách này kiếm được không ít tiền đâu nhỉ?”

Chu Hạ Hạ gật đầu, nói: "Ừm, sách của tớ hồi đầu set Vip chỉ có 1100 người đặt mua.”

“Chỉ có 1100?”

Lý Dao vô cùng kinh ngạc: “Cậu chỉ có 1100 người đặt mua mà đã có doanh thu 6000 một tháng, vậy người đó chẳng phải sẽ là 60.000 sao?”

Chu Hạ Hạ viết tiểu thuyết, một tháng có thể kiếm được sáu ngàn, đối phương có lượt mua nhiều gấp mười lần cô ấy, vậy thì thu nhập cũng gấp mười???

“Cái này khó mà nói được, tiểu thuyết của tớ đăng được một thời gian rồi, còn quyển này mới đăng gần đây thôi, hơn nữa mới chỉ set Vip hôm qua, nếu như nội dung hấp dẫn thì thực sự là tiền đồ vô lượng. Nhưng mà dựa vào tần suất đăng chương ổn định thế này thì tớ nghĩ chắc một tuần tác giả này cũng phải kiếm được năm mươi ngàn tệ.”

“Một tuần năm mươi ngàn tệ???” Lý Dao lập tức giật bắn mình.

Hiện giờ, mức lương trung bình của mọi người cũng chỉ khoảng chừng 4000 tệ, cô dự định ra ngoài tìm việc làm thêm, một tháng kiếm được 1000 tệ đã là không tồi rồi.

Thế mà một quyển tiểu thuyết, một tuần có thể kiếm được năm mươi ngàn tệ!

Một tuần năm mươi ngàn, vậy một tháng là hai trăm ngàn, một năm là hơn hai triệu?

Tác giả của quyển sách này lợi hại quá!

Sau khi kinh ngạc qua đi, Lý Dao không nhịn được hỏi: “Hạ Hạ, các cậu viết tiểu thuyết đều có thể kiếm được nhiều tiền thế à?”

Trong lòng cô thực sự rất hâm mộ bọn họ, nhưng mà cô rất ít khi đọc tiểu thuyết, thế nên bây giờ có bảo cô viết thì cô cũng không viết ra được.

“Chuyện này...”

Chu Hạ Hạ suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Những tác giả có thu nhập nhàng nhàng như tớ thì có không ít, nhưng mà dạng đại thần như [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] này thì không phải lúc nào cũng gặp được đâu, toàn bộ trang web cũng không có mấy người. Tớ đoán vị tác giả của quyển sách này sau này sẽ trở thành một đại thần.”

“Hơn nữa, tiền thù lao không phải là tác giả có thể giữ 100% từ số tiền bán chương đâu, còn phải chia cho nền tảng nữa. Với lại, thời gian đầu tác giả có thể đăng nhiều chữ như thế trong một ngày nên độc giả có hứng thú, nhưng nếu như sau này đăng ít đi, hoặc là ý tưởng không còn sáng tạo nữa thì số lượng độc giả bỏ truyện cũng không ít đâu. Có rất nhiều trường hợp những tiểu thuyết ban đầu rất hay, nhưng càng về cuối càng cạn ý tưởng, biến thành đầu voi đuôi chuột.”

Nghe vậy, Lý Dao không nhịn được nói: “Nhưng như thế cũng là rất cao rồi.”



Dưới góc nhìn của cô, một tháng kiếm được mấy vạn chính là biến thành người giàu!

...

Mặc dù kết quả sau khi set Vip không tệ, nhưng đối với Tô Khải Hạo mà nói thì cũng không có gì thay đổi cả.

Hiện giờ hắn vẫn đang ngồi xe lăn, chẳng đi được đâu cả, chỉ có thể ngồi trong nhà hoặc là đi dạo trong tiểu khu, không có bất cứ chuyện lớn gì có thể đánh nhiễu đến hắn cả.

Hắn cũng lười ứng phó với mọi chuyện, chỉ chuyên tâm viết tiểu thuyết kiếm tiền, sau đó nhanh chóng phục hồi thân thể.

Thời gian tiếp theo, hắn múa bút thành văn, mỗi ngày duy trì cập nhật năm mươi ngàn chữ, nếu như có ai khen thưởng Minh chủ thì lập tức đăng thêm một chương.

Thời điểm sách của hắn set Vip, có năm người thưởng Minh chủ, mấy ngày sau đó, thỉnh thoảng cũng có người đọc thưởng Minh chủ cho hắn.

Bất tri bất giác, thời gian đã tới cuối tháng tháng.

Tuần cuối tháng này, biên tập viên Tiểu Nha đẩy mạnh quảng bá cho [Tôi thực sự không muốn trùng sinh].

Đối với những quyển sách mới mà nói, càng có nhiều đề cử thì càng tiếp cận được nhiều độc giả.

Nhân cơ hội tiếp cận với được nhiều độc giả, Tô Khải Hạo càng thêm điên cuồng, hiệu suất của [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] càng lúc càng được đẩy lên cao.

Đến ngày 31 tháng 10, chỉ một tuần ngắn ngủi, đã có hơn 80.000 lượt lưu truyện, số lượng đặt mua lên tới 15.000!

Thời gian phát hành của [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] vẫn còn quá ngắn, thế nên cho dù có tiềm lực to lớn thì bây giờ thành tích vẫn chưa đạt tới mức cao đỉnh điểm!

Nhưng mà mỗi ngày đều đang tăng lên!

“Hạo Nhiên, kết thúc đề cử rồi, trong hai ngày nữa, sách của cậu sẽ xuất hiện trong bảng những quyển sách bán chạy nhất trong tháng.”

Đầu tháng 11, biên tập viên Tiểu Nha nhanh chóng gửi tin nhắn cho Tô Khải Hạo.

Hiện giờ, [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] là quyển có sức hút nhất trong số những quyển mà Tiểu Nha đang phụ trách, thế nên cô cũng dốc hết tài nguyên vào quyển này.”

“Vất vả cho cô quá.” Tô Khải Hạo nhận được tin tức, nhanh chóng trả lời.

Hôm nay là mùng 1 tháng 11, cũng là ngày có lương.



Tô Khải Hạo mở phần tài khoản tác giả của mình, nhìn thấy con số trên đó thì khóe miệng không nhịn nổi mà nhếch lên.

"Một trăm bảy mươi ngàn!”

Sách của hắn set Vip vào ngày 25 tháng 10, hôm nay là 1 tháng 11, vậy là chỉ trong vòng bảy ngày, tổng tiền nhuận bút mà Tô Khải Hạo nhận được là 170.000!”

Ngoại trừ tiền mua truyện thì còn những khen thưởng của web và ủng hộ của độc giả.”

"Trừ đi 11.2% thuế, tổng tiền nhuận bút là hơn 150.000!”

Tô Khải Hạo tính toán một cái.

Trên thực tế, cho dù lượng người mua hơn 10.000 thì cũng sẽ không thể nào có được mức lương cao như vậy chỉ trong bảy ngày.

Nhưng mà đây là do Tô Khải Hạo chăm chỉ cập nhật chương mới, số lượng chữ đăng lên cũng nhiều, gần như gấp năm gấp bảy lần những tác giả khác, thế nên mới có thể có được con số này.

Trên web này, có rất ít người có thể đăng được 500.000 chữ một tháng.

Trong lòng hơi động, trong đầu Tô Khải Hạo lập tức xuất hiện một tin tức.

“Ký chủ: Tô Khải Hạo.”

"Giá trị danh vọng: 369.015 "

“Ô biểu tượng đã mở: Trang web tiếng Trung Qidian.”

...

Lúc này, giá trị danh vọng của hắn đã đạt tới 369.015! bình quân mỗi ngày tăng lên mấy chục ngàn.

Sau khi có được Giá trị danh vọng này, Tô Khải Hạo có thể đứng lên được mấy chục giây mới bắt đầu cảm thấy mất sức.

Tâm trạng của Tô Khải Hạo rất không tệ, thân thể chuyển biến tốt đẹp là một chuyện, chủ yếu là vì hắn đã kiếm được tiền.

Vì để chữa khỏi bệnh cho hắn, cha Tô đã không chút do dự mà bán đi xưởng may lâu năm của mình.

“Đến ngày mười hai thì lương mới chính thức về tài khoản, đến lúc đó mình sẽ nói với cha mẹ.”

Từ trước đến nay Tô Khải Hạo chưa bao giờ giấu diếm chuyện mình viết sách kiếm tiền. Tuy nhiên, cha mẹ hắn không hiểu rõ về cách kiếm tiền từ sáng tác tiểu thuyết cho lắm. Vì để tránh phiền phức, tốt nhất là cứ chờ đến khi thực sự được trả lương thì hắn sẽ nói cho cha mẹ biết sau.