Chương 17: Ta sẽ không thu ngươi làm đồ đệ

Con phố đồ cổ của thành phố Thanh Châu nằm cạnh viện bảo tàng, bọn người Tô Dật thăm quan viện bảo tang xong liền chuẩn bị đi qua đi dạo một lát.

Đi theo phía sau bọn họ, trừ bỏ Tần Lâm, còn có đoàn người Dương Chính Thành.

“Dương lão, người thật sự tin thanh niên này có thể phiên dịch những chữ trên bia đá đấy chứ?”

Những nhân viên công tác xung quanh Dương Chính Thành đều cho rằng ông đang bị quỷ ám. Thông thường kiến thức của một người đều được trau dồi theo tuổi tác, nhìn Tô Dật tuổi cũng không lớn lắm, có khi vẫn còn là một học sinh. Những chữ mà ngay cả những chuyên gia khảo cổ như bọn họ đều đọc không hiểu, làm sao hắn có thể đọc hiểu?

Dương Chính Thành trầm ngâm một lát, nhíu mày nói:

“Không tin! Nhưng là…… lại muốn tin tưởng!”

Đây là một loại tâm tình rât phức tạp. Hắn chỉ là ôm một tia hy vọng. Nếu như người thanh niên này thật sự có thể đọc hiểu chữ trên tấm bia đá kia, thậm chí những gì hắn nói đều là sự thật, vậy thì tàn bộ lịch sử Hoa Hạ có lẽ đều phải viết lại.

Tô Dật nhìn cũng không nhìn Dương Chính Thành liếc mắt một cái, chỉ chăm chú đi phía về phía trước. Phồn hoa đô thị so với quá khứ có nhiều cái thay đổi, Tô Dật nhìn xung quanh cảm thấy cái gì cũng mới mẻ.

Dư Huy Âm nhìn thoáng qua phía sau, thấp giọng nói:

“Tô Dật, Dương tiên sinh vẫn đang đi theo sau, thái độ của ngươi có thể tốt hơn một chút hay không, rốt cuộc ngươi là sinh viên đại học Thanh Châu, mà ông ấy lại là tiền nhiệm hiệu trưởng.”

Tô Dật nhàn nhạt nói:

“Ông ta hiện tại cũng không phải là hiệu trưởng.”

“……”

Dư Huy Âm phát hiện chính mình cùng tên này nói chuyện sẽ bị tức chết. Ít nhất nàng không thấy bất cứ thái độ tôn kình người già trên người Tô Dật. Hắn thái độ hoàn toàn là không nể nang gì.

Tần Lâm đi theo phía sau cũng không chịu được, sau khi nghe được lời nói này của Tô Dật, nhịn không được nói:

“Người như ngươi vậy làm sao có thể vào đại học Thanh Châu?”

Tô Dật quay đầu lại liếc mắt nhìn Tần Lâm một cái, nói:

“Dư Quốc An giúp ta nhập học.”

Tần Lâm ngây người, nhìn Tô Dật, lại nhìn Dư Huy Âm. Dư Quốc An giúp Tô Dật nhập học? Tô Dật gọi thẳng tên họ của ông nội Dư Huy Âm giống như những người cùng thế hệ xưng hô nhau mà còn ngay trước mặt nàng. Thậm chí ngữ khí của Tô Dật dường như không để Dư Quốc An ở trong mắt. Ngữ khí như vậy, thật sự quá cuồng vọng. Tần Lâm không thể tin được Dư Huy Âm có thể cùng người như vậy ở chung.

Dư Huy Âm thật sâu nhìn chằm chằm Tô Dật một lúc, cuối cùng cắn răng nói:

“Tô Dật, khi nhắc tới ông nội của ta ngươi có thể hay không tôn trọng một chút?”

Tô Dật liếc Dư Huy Âm một cái, cười mà không nói. Muốn hắn mỗi khi nhắc đến Dư Quốc An phải tỏ thái độ tôn kính? Nếu Dư Quốc An ở chỗ này thấy được lời nói của hắn quá mức khách sáo, ông ta sẽ sợ tới mức ngay lập tức quỳ xuống.

“Thôi, tùy tiện ngươi đi.”

Dư Huy Âm thật sự không hiểu được, vì cái gì ông nội của nàng sẽ coi trọng Tô Dật như vậy, buổi tối trở về, nàng nhất định phải hỏi cho rõ ràng.

Tô Dật quay đầu, đảo mắt nhìn những đồ vật được trưng bày trên vỉa hè, nói:

“Những đồ vật nơi này được làm không tồi.”

“Đúng vậy, toàn bộ phố đồ cổ, ít nhất bảy phần đều là đồ dởm, còn nêu là đồ cổ thật sự, khi giao dịch rất có khả năng sẽ bị đánh tráo.”

Dư Huy Âm cảnh báo:

“Đừng nghĩ mình đã chiếm được lợi không có thiệt hại gì, nơi này rất nhiều người đều giả dạng thành nông dân, nhìn qua có vẻ hàm hậu chất phác, trên thực tế chính là một bụng ý xấu.”

Tô Dật cười nói:

“Đã hiểu, ngươi thực có kinh nghiệm à.”

Dư Huy Âm tức giận nhìn hắn, cố gắng nặn ra gương mặt tươi cười, nói:

“Đúng vậy! Ta chỉ cùng ngươi nói một chút, dù sao ngươi cũng sẽ không mua!”

Gương mặt tươi cười rất nhanh liền biến mất. Thái độ Dư Huy Âm đối với Tô Dật vẫn tương đối bất mãn, bộ dạng cao cao tại thượng.

Tô Dật cũng không tức giận với nàng, mà ngồi xổm trước một cái quầy hang, quầy hang này bày biện một ít đồ vật bằng đồng và ngọc, rực rỡ muôn màu, thật là đẹp.

Dư Huy Âm cũng chỉ có thể dừng lại, nàng thật muốn nhìn xem Tô Dật có thể làm được cái gì, nàng liếc mắt một cái liền nhận ra, quầy hàng này đều là hàng thủ công mỹ nghệ hiện đại. Quan trọng nhất là Tô Dật không có tiền.

“Cái bát này bán thế nào?”

Tô Dật nhìn chằm chằm một chiếc bát trong suốt như pha lê.

Người bán rong nhìn Tô Dật, lại nhìn đám người đi phía sau hắn, trên mặt lộ ra tươi cười:

“Tiểu đệ, đây chính là chén ngọc thời kỳ Càn Long, ngươi xem tỉ lệ này, còn có phẩm tướng, phía trên còn khắc một bài thơ……”

“300 tệ, bán không?”

Tô Dật trực tiếp cắt ngang lời của người bán hang rong.

“Ngươi…… Ngươi là tới phá đám phải không?”

Tươi cười trên mặt người bán rong nháy mắt đông cứng, y còn chưa báo giá, Tô Dật liền trả y 300 tệ.

Tô Dật nhìn chằm chằm y, không nói gì, ánh mắt tràn ngập ý cười.

Người bán hàng rong bị Tô Dật nhìn chằm chằm đến chết lặng, dường như tất cả bí mật đều bị thanh niên này nhìn thấu.

“Thôi, bán cho ngươi.”

Người bán hàng rong thở dài, đây chỉ là một món đồ làm bằng thủy tinh, chỉ có giá 30 tệ dùng để lừa dối những người mới thiếu hiểu biết. Với mức giá 300 tệ có thể kiếm lời một chút, ít nhất hôm nay quầy hàng vẫn kiếm vào một khoản.

Tô Dật quay đầu lại, Dư Huy Âm cũng quay mặt đi, tên này sẽ không lại mặt dày vô sỉ mà vay tiền của nàng đi?

Dư Huy Âm nói:

“Ngươi thật sự cần tiền, có thể cầm lấy thẻ ngân hàng à.”

Cho hắn thẻ ngân hàng thi hắn không nhận, nhưng mua đồ lai vay tiền nang, đây có khác gì nhau?

Tô Dật không thèm để ý tới Dư Huy Âm, mà vươn tay ra với Dương Chính Thành đi theo phía sau, rồi hướng tới ông ngoắc ngón tay.

Dương Chính Thành nhìn chằm chằm Tô Dật, lại chỉ chính mình, đầy mặt nghi hoặc. Đã bao nhiêu năm không có người kiêu ngạo chỉ ngón tay vào ông như vậy.

Tô Dật hướng Dương Chính Thành gật gật đầu, ý bảo chính mình đang gọi ông.

“Này…… Dương lão, cậu bé này cũng quá kiêu ngạo đi!”

“Ta thật sự muốn đi lên đánh đứa trẻ này một trận a!”

“Ta chưa từng gặp qua một cậu bé nào vô lý như vậy.”

Những người đi theo Dương Chính Thành tức giận không chịu được, từ trước đến nay họ chưa bao giờ gập một thanh niên kiêu ngạo như Tô Dật.

“Cùng ta đi qua đi.”

Dương Chính Thành đưa tay ra hiệu cho bọn họ bình tĩnh lại, sau đó chậm rãi đi tới cạnh Tô Dật.

Tô Dật đứng dậy, nói:

“Ngươi giúp ta mua món đồ này, ta sẽ dạy cho ngươi một chữ, thế nào? Ta sẽ không thu ngươi làm đồ đệ.”

Ta sẽ không thu ngươi làm đồ đệ? Dương Chính Thành trầm mặc nửa ngày, lời nói này giống như ông rất muốn bái Tô Dật làm thầy dường như.

“Ngươi thật sự hiểu chữ viết trên tấm bia đá sao?”Dương Chính Thành vẫn không chịu từ bỏ. Lỡ như Tô Dật thật sự hiểu được chữ trên tấm bia đá thì sao?

Tô Dật nhấc chân rời đi. Đó chỉ là một cái bát. Hắn chỉ nghĩ nó trông khá đẹp, có mua được hay không cũng không quan trọng.

"Được rồi! Chỉ cần ngươi thật sự có thể dạy ta những chữ trên bia đá, ngươi muốn mua cái gì đều có thể."

Dương Chính Thành cũng muốn biết Tô Dật có thật sự hay không biết những chữ được khắc trên tấm bia đá kia. Cách viết của chúng đã được ông ghi nhớ lại. Một chút nữa sẽ ghi ra để Tô Dật chỉ cho ông.