Chương 3 (cuối): Đêm Dài Chưa Hết
Đêm vừa mọc lên, lại lặn xuống. Mặt đất yên tĩnh, yên lặng đến độ có thể nghe tiếng nước hồ xao động.
Cây đèn trên cửa lớn, nhè nhẹ dao động trong gió, ánh đèn lại càng nhạt đi.
Viên Tử Hà cuộn tròn trong lòng Bạch Ngọc Kinh, cô đã ngủ thϊếp đi, thật tình cô quá mệt mỏi tựa như con bồ câu thất lạc phương hướng, bây giờ đã tìm lại được nơi an toàn mình có thể ẩn úp.
Không chừng cô vốn không muốn ngủ, nhưng mi mắt cứ từ từ đóng lại, bóng tối ôn như ngọt ngào rốt cuộc đã ôm choàng lấy cô.
Bạch Ngọc Kinh nhìn cô, nhìn cái mũi thẳng của cô, lông mày thật dài, bàn tay y đang vỗ nhẹ trên lưng cô.
Sau đó bàn tay của y chợt ngừng lại, ngừng trên thụy huyệt của cô.
Y không dùng sức, y chỉ ấn nhẹ vào một cái, bao nhiêu đó cũng đủ cho cô ngủ một giấc ngon lành đến sáng mai.
Rồi sau đó y rón rén bước xuống giường lấy đôi giày, rón rén bước ra khỏi phòng.
Sao y yên tâm để cô một mình ở trong phòng nhỉ, không lẽ y không sợ những người đó hại cô?
Y không sợ.
Bởi vì y đã quyết tâm đến gặp những người đó, y đã quyết tâm muốn giải quyết chuyện này trước khi trời sáng.
Lúc đó y sẽ có thể đem cô đi với mình.
Y đã hứa với cô.
Y không phải là bồ câu, y là chim ưng, nhưng y bay đã mỏi cánh quá rồi, y cũng muốn tìm một nơi để mình an toàn làm tổ.
Ánh đèn lạnh băng băng, trong sân chùm đằng la, hoa trên dàn cũng đang rung động trong gió.
Bạch Ngọc Kinh mang giày vào, đôi giày cũ mà êm ái.
Trong lòng y cũng cảm thấy rất êm ái, bởi vì y biết mình đã quyết định được một chuyện khó khăn, cuộc đời y từ đây sẽ thay đổi hẳn.
Kỳ quái là, cái biến đổi trọng đại nhất của đời người, thường thường lại quyết định trong cái khoảng khắc nhỏ bé đó.
Có phải chăng bởi vì cái thứ tình cảm ấy mãnh liệt quá, vì vậy mà mới đến nhanh như vậy!
Tình yêu vốn là đột ngột, chỉ có tình bạn mới tích lũy thành sâu đậm.
Chỗ Phương Long Hương ở, là phía sau cái lầu nhỏ.
Bạch Ngọc Kinh vừa bước qua, bèn phát hiện ra Phương Long Hương đã mở cửa, đứng trước đó nhìn y.
Xem ra y hoàn toàn tỉnh táo, hiển nhiên chưa hề ngủ qua.
Bạch Ngọc Kinh hỏi:
- Trong phòng ngươi có đàn bà?
Phương Long Hương nói:
- Hôm nay không được tốt ngày, do đó nơi đây ngay cả đàn bà cũng bỗng nhiên thiếu tiêu chuẩn.
Bạch Ngọc Kinh hỏi:
- Sao ngươi không lấy vợ, cũng khỏi phải thời khắc này còn ngủ không được?
Phương Long Hương nói:
- Ta còn chưa điên.
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Nhưng ta chắc điên rồi.
Phương Long Hương nói:
- Người đàn ông nào cũng không khỏi lâu lâu điên vài lần, chỉ cần kịp thời tỉnh lại là được rồi.
Bạch Ngọc Kinh cười cười, y chỉ cười cười.
Y biết tình cảm của mình hiện giờ, không thể nào hạng người như Tiểu Phương sẽ cảm thông.
Phương Long Hương cũng cười cười nói:
- Nhưng ta không ngờ được ngươi cũng bạn bè lắm, tối nay còn có thì giờ rảnh rỗi lại đây bầu bạn với ta.
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Không phải ta đến tìm ngươi, ta muốn ngươi đi tìm người.
Phương Long Hương hỏi:
- Tìm ai?
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Ngươi có biết cái gã quan sai đội mũ hồng anh, và tên bán mì đi đâu không?
Phương Long Hương chau mày nói:
- Bọn họ không đi tìm ngươi, ngươi lại đi tìm bọn họ?
Bạch Ngọc Kinh hỏi:
- Không lẽ ngươi không hiểu "Tiên phát chế nhân"?
Phương Long Hương suy nghĩ một giây, nói:
- Không chừng ta có thể tìm được bọn họ.
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Tốt, ngươi tìm bọn họ đến đây, ta ở trong phòng ăn chờ.
Phương Long Hương nhìn y, có vẻ do dự, lại có vẻ nghi ngờ, y nhịn không nổi hỏi:
- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì vậy?
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Chỉ bất quá muốn đưa một thứ cho bọn họ.
Phương Long Hương hỏi:
- Thứ gì?
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Bọn họ muốn thứ gì, ta đưa bọn họ thứ đó.
Phương Long Hương thở ra nói:
- Được rồi, ta đi đây. Hy vọng ngươi đừng gϊếŧ người ở đây, cũng đừng bị ai gϊếŧ, đỡ cho ta sau này còn ăn cơm xuống cổ.
oOo Châu Đại Thiếu hình như đã ngủ.
Bỗng nhiên, song cửa bình lên một tiếng bị tung bật ra, một người đang đứng trước song cửa, chỉ trong khoảng khắc nhỏ, người y đã đến bên giường, vỏ kiếm trong tay y đưa sát vào cổ họng của Châu Đại Thiếu:
- Đi theo ta.
Châu Đại Thiếu chỉ còn nước đi theo.
Y chưa hề nghĩ tới trên đời này lại có người thân thủ nhanh đến như vậy. Y bước ra khỏi cửa, gã mặc áo đen đi theo sát y như chiếc bóng, không phải là để bảo vệ y, mà là để y bảo vệ.
Y ra khỏi cửa, bèn phát hiện ra Miêu Thiên Thiên và ba gã Thanh Long Hội đã đứng trong sân, gương mặt không dễ coi hơn y bao nhiêu.
Đèn đã được đốt lên. Mười ngọn đèn.
Ánh đèn tuy sáng, nhưng gương mặt của mỗi người vẫn còn toàn bộ thật khó coi.
Bạch Ngọc Kinh thì ngoại lệ.
Gương mặt y thậm chí còn lộ ra một nụ cười.
Chỉ tiếc là không ai đi nhìn gương mặt y, cặp mắt của người nào cũng đều nhìn lom lom vào thanh kiếm của y.
Vỏ kiếm cũ kỹ, giây thao trên vỏ kiếm cũng cũ kỹ như vậy, không còn thấy rõ màu sắc của nó vốn là màu gì.
Thanh kiếm này nhất định đã gϊếŧ không biết bao nhiêu người.
Thanh kiếm nằm trong cái vỏ cũ kỹ ấy, nhất định là bén nhọn đáng sợ lắm. Bởi vì đây vốn là thanh kiếm đáng sợ nhất trong giang hồ.
Trường Sinh Kiếm!
Y chỉ có đi gϊếŧ người, trước giờ chưa một ai gϊếŧ được y!
Châu Đại Thiếu bỗng hối hận quá, đáng lý ra không nên đi đắc tội với Miêu Thiên Thiên, nếu không hai người bọn họ mà liên thủ lại, không chừng còn có hy vọng, nhưng bây giờ … Hiện tại y bỗng thấy Bạch Mã Trương Tam và Triệu Nhất Đao đang bước vào, hai người này chắc chắn cũng là cao thủ đệ nhất lưu trong giang hồ.
Ánh mắt của Châu Đại Thiếu lập tức lại tràn đầy hy vọng.
Mỗi người đều hiểu thầm trong bụng, mình chỉ có hai con đường:
Gϊếŧ người ta!
Hay bị người ta gϊếŧ.
oOo Mỗi người đều nghĩ trật cả.
Bạch Ngọc Kinh cũng biết bọn họ nghĩ trật, nhưng y cố ý sa sầm nét mặt nói:
- Các vị đến đây vì lẽ gì, ta đã biết rồi.
Không ai trả lời.
Người trong phòng này, không một ai là không lão luyện trong giang hồ, người lão luyện không đến lúc cần thiết, nhất định không chịu mở miệng ra.
Bạch Ngọc Kinh nói xong câu đó, cũng ngừng lại, ánh mắt đưa qua Châu Đại Thiếu, sau đó qua từng người một, đến Triệu Nhất Đao, mới chầm chậm nói:
- Ta là ai, chắc các vị đều đã biết?
Mỗi người đều gật đầu, ánh mắt lại bất giác đưa về chỗ thanh kiếm.
Bạch Ngọc Kinh bỗng cười lên một tiếng rồi nói:
- Các thứ các vị muốn, đang nằm trong người ta đây.
Mỗi người đều mở tròn mắt ra, ánh mắt ai nấy đều tràn đầy khát vọng, ham muốn, tham lam.
Bạch Mã Trương Tam vốn là một người đàn ông rất anh tuấn, nhưng bây giờ y bỗng biến ra thật đáng thương không tả được.
Chỉ có gã áo đen là gương mặt vẫn không lộ vẻ gì, bởi vì trong lòng y không có du͙© vọиɠ. Y vốn là một người xấu xí nhất trong bọn, nhưng trong đám người đó, xem ra y bỗng biến thành thật khả ái.
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Các vị muốn lấy các thứ này, cũng đơn giản lắm, chỉ cần các vị hứa cho ta một chuyện.
Châu Đại Thiếu nhịn không nổi mở miệng hỏi:
- Chuyện gì?
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Lấy thứ đồ này đi rồi, là lập tức đi ngay, từ nay trở về sau không được lại tìm ta.
Mọi người mở mắt ra càng lớn hơn, hiển nhiên vừa kinh kỳ vừa mừng rỡ.
Không ai ngờ rằng điều kiện của y lại có đơn giản dễ dàng như vậy.
Châu Đại Thiếu ho khẽ lên hai tiếng, gượng cười nói:
- Chúng tôi và Bạch công tử trước giờ không có gì hiềm khích, hiệp danh của Bạch công tử, chúng tôi đã ngưỡng mộ từ lâu, chỉ cần lấy được thứ đồ này, dĩ nhiên là chúng tôi đi ngay, không những vậy sau này không ai dám lại quấy nhiễu Bạch công tử.
Triệu Nhất Đao lập tức gật đầu ra dấu đồng ý lắm.
Bạch Mã Trương Tam và ba gã Thanh Long Hội dĩ nhiên cũng không có gì để nói.
Miêu Thiên Thiên thì có chuyện để nói.
Y bỗng hỏi:
- Không biết Bạch công tử tính đưa thứ đồ này cho ai?
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Đó là chuyện của các ngươi, tốt nhất là các ngươi tự mình thương lượng với nhau.
Bạch Mã Trương Tam nhìn nhìn Miêu Thiên Thiên, rồi lại nhìn nhìn Châu Đại Thiếu, chau mày không nói gì.
Ba gã Thanh Long Hội hình như cũng muốn đứng dậy nói gì, nhưng đảo quanh tròng mắt một cái, lại thôi không nói.
Châu Đại Thiếu bỗng nói:
- Thứ đồ này từ Thanh Long Hội ra, tự nhiên là nên trả lại cho các đại ca trong Thanh Long Hội.
Triệu Nhất Đao vỗ tay nói:
- Đúng vậy, có lý lắm.
Ba gã Thanh Long Hội lập tức đứng dậy, hướng về bọn họ vái một cái.
Người đứng giữa nói:
- Hai vị trượng nghĩa nói giùm, Thanh Long Hội nhất định không quên công ơn hai vị.
Triệu Nhất Đao nghiêng người nói:
- Không dám.
Châu Đại Thiếu mỉm cười nói:
- Vạn Kim Đường sau này còn nhờ Thanh Long Hội nhiều lắm, ba vị đại ca hà tất phải khách khí.
Người này xem ra có vẻ như một đại thiếu gia cả ngày chỉ biết ăn, nhưng ăn nói làm việc, hoàn toàn tinh minh lão luyện quá chừng, chính là một người làm ăn đúng mực. Xem gió chuyển đà, đầu cơ thủ xảo, những chuyện đó hình như trời sinh y rất hiểu tường tận.
Miêu Thiên Thiên trừng mắt nhìn y một cái, tuy trong lòng không phục, cũng không biết làm sao.
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Chuyện này có phải như vậy là đã quyết định xong xuôi rồi?
Miêu Thiên Thiên nói:
- Hừ.
Bạch Ngọc Kinh thở phào một hơi dài, lấy trong người ra một cái cẩm nang bằng vàng, tùy tiện vức lên bàn.
Bất kể trong cẩm nang có gì, cái cẩm nang này xem ra cũng chính nó là một thứ giá trị không nhỏ.
Nhưng y tùy tiện vứt ra, như vứt một thứ đồ rác rến vậy.
Mọi người đưa mắt nhìn chăm chú vào cẩm nang, ai nấy đều thở phì ra, nhưng không ai nói tiếng nào.
Bạch Ngọc Kinh lạnh lùng nói:
- Đồ đã để trên bàn, sao các vị còn không lấy đi?
Ba gã Thanh Long Hội nhìn nhau một cái, một người trong bọn bước lại mở tung cẩm nang ra.
Vài chục hột màu sắc lộng lẫy lập tức lăn xuống bàn, nào là Ba Tư Miêu Nhãn thạch, Thiên Trúc bảo thạch, mỹ ngọc Hòa Điền, minh châu lớn bằng mắt rồng.
Ngay cả ánh đèn cũng phảng phất như sáng rực lên.
Bạch Ngọc Kinh nằm duỗi ra lười lẫm trong ghế, lấy mắt nhìn đống châu báu, ánh mắt y lộ vẻ gì đó thật kỳ quái.
Những thứ đồ này không phải là dễ dàng lấy được, y cũng đã phải trả một cái giá.
Y cũng hiểu bọn họ đại biểu cho thứ gì … rượu ngon, y phục hoa lệ, giường chiếu sạch sẽ thoải mái, đàn bà ôn nhu mỹ lệ, và sự tôn kính ngưỡng mộ của đàn ông.
Những thứ đó là những thứ không thể thiếu được cho một hạng người đàn ông như y. Nhưng bây giờ, y bỏ hết chúng nó, nhưng trong lòng không có một chút gì tiếc rẻ hối hận.
Bởi vì y biết y được một thứ còn tốt hơn. Bởi vì bao nhiêu tài phú trên đời này, cũng không thể nào lấp đầy cái hư không và tịch mịch trong lòng y.
Nhưng hiện tại, y không còn tịch mịch hư không nữa.
Tài phú để trên bàn đó, kỳ quái là, đến bây giờ vẫn không ai thò tay ra lấy.
Càng kỳ quái nữa là, ánh mắt của những người này, không những không có tí gì mừng rỡ, ngược lại lộ vẻ thất vọng vô cùng.
Bạch Ngọc Kinh ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, y chau mày hỏi:
- Các ngươi còn muốn gì nữa?
Châu Đại Thiếu lắc lắc đầu.
Ba gã Thanh Long Hội cũng lắc lắc đầu.
Châu Đại Thiếu bỗng nói:
- Bạch công tử xin chờ đây một chút, chúng tôi ra ngoài một lát, lập tức sẽ về lại ngay.
Bạch Ngọc Kinh hỏi:
- Các ngươi còn thương lượng gì nữa?
Châu Đại Thiếu gượng cười nói:
- Có chút chuyện nhỏ.
Bạch Ngọc Kinh nhìn bọn họ, ngần ngừ một lát, rốt cuộc y để bọn họ bước ra.
Bao nhiêu người ở đó đều bước ra khỏi phòng.
Bạch Ngọc Kinh cười nhạt, đối với những người này, y không hề lo sợ gì, cũng không sợ bọn họ có âm mưu ngụy kế gì. Y cam tâm đưa ra những thứ đó, vì y muốn đem cô đi yên chuyện, không muốn cô bị chịu thêm chuyện gì kinh hoảng, đó thật là chuyện ngu xuẩn đáng buồn cười.
Nhưng bọn họ còn muốn gì nữa bây giờ?
Y đoán không ra.
Song cửa đang mở.
Y có thể thấy bọn họ đang làm gì, không ai đến bên cái lầu nhỏ kia, cái lầu nhỏ đó vẫn còn yên tĩnh lắm.
Nhất định cô đang ngủ rất ngon.
Lúc đang ngủ, cô có vẻ như một đứa trẻ thơ, thuần chân, ngọt ngào làm sao.
Khóe miệng của Bạch Ngọc Kinh bất giác lộ một nụ cười.
Bỗng nhiên, bao nhiêu người đó lại trở về lại phòng. Trong tay mỗi người đang cầm một cái bao, đặt lên mặt bàn, mở tung ra.
Bạch Mã Trương Tam đem lại một chuỗi minh châu.
Miêu Thiên Thiên là một chồng vàng lá.
Thanh Long Hội là một rương bạc trắng phau.
Châu Đại Thiếu là một tờ ngân phiếu mới toanh.
Những thứ đó, đối với bất cứ ai, đều là một bát tài phú, giá trị không hề dưới những đồ châu báu của Bạch Ngọc Kinh.
Bạch Ngọc Kinh nhịn không nổi hỏi:
- Các vị tính làm gì vậy?
Châu Đại Thiếu đứng dậy, nói:
- Đây là một chút kính ý của chúng tôi đối với Bạch công tử, xin Bạch công tử nhận vào giùm.
Bạch Ngọc Kinh vốn là người khó bị lay động, nhưng hiện tại y ngẫn người ra.
Bọn họ không muốn châu báu của y, ngược lại còn đem tài phú lại tặng cho y.
Đây là vì lý do gì?
Y nghĩ không ra.
Châu Đại Thiếu ho nhẹ mấy tiếng, nói tiếp:
- Chúng tôi… chúng tôi cũng mong Bạch công tử hứa cho một chuyện.
Bạch Ngọc Kinh hỏi:
- Chuyện gì?
Châu Đại Thiếu nói:
- Không biết Bạch công tử tính ở nơi này bao lâu nữa?
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Trời sáng là ta đi ngay.
Châu Đại Thiếu tươi nét mặt nói:
- Vậy thì quá tốt.
Bạch Ngọc Kinh hỏi:
- Ngươi đang nói chuyện gì vậy?
Châu Đại Thiếu cười nói:
- Bạch công tử đi rồi, thì còn có chuyện gì nữa?
Bạch Ngọc Kinh lại ngẫn mặt ra.
Y vốn nghĩ rằng bọn họ không để cho y đi, nào ngờ bọn họ chỉ hy vọng y mau mau đi, còn chịu tình nguyện tặng thêm cho y bao nhiêu đó tiền bạc.
Đây lại là vì lý do gì?
Y càng nghĩ không ra.
Châu Đại Thiếu ngần ngừ một lúc, lại nói:
- Chỉ bất quá, không biết Bạch công tử đi một mình hay là sao?
Bạch Ngọc Kinh bỗng nhiên hiểu ra.
Thì ra bọn họ không phải đang tìm y, mà là tìm Viên Tử Hà, chỉ bất quá vì họ cố kỵ thanh kiếm của y, vì vậy mới còn chần chừ chưa dám động thủ.
Bọn họ không tiếc bao nhiêu đó tiền bạc, cũng nhất định phải chiếm cho được cô, rốt cuộc mục đích của bọn họ với cô là thế nào?
Nếu cô chỉ bất quá là một cô bé trốn nhà vì chuyện hôn nhân, tại sao lại kéo theo bao nhiêu đó tay cao thủ vũ lâm oai chấn một cõi?
Không lẽ những gì cô nói đều là giả dối cả?
Bạch Ngọc Kinh biết mình vĩnh viễn không bao giờ suy đoán ra được, nhưng đó không phải là điều trọng yếu. Điều trọng yếu là, cô đang ở bên cạnh y, không những vậy cô sẽ không bao giờ rời xa y. Điều đó đã quá đủ.
Đây là câu chuyện thứ nhất của tôi, vũ khí thứ nhất. Câu chuyện này dạy cho chúng ta … bất kể là kiếm có bén nhọn đến đâu, cũng không sánh được với cái mỉm cười mê hồn. Vì vậy cái loại vũ khí thứ nhất tôi đang nói đây, không phải là kiếm, mà là nụ cười, chỉ có nụ cười mới chinh phục được lòng người.
Vì vậy lúc mình hiểu được cái đạo lý này, mình nên thu thanh kiếm lại, cười cười một chút.