Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trường Sinh Giới

Chương 16: Thú hống

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đôi tay ngọc ngà của Triệu Lâm Nhi lấp loáng như dao, phát ra từng chùm sáng bảy sắc lung linh, chém thẳng vào luồng sáng đó. Đồng thời toàn thân cũng bật lên như một chiếc cầu vồng nhảy đến cây cổ thụ phía ngoài. Nhưng mà tứ tí huyết sắc cự viên ở trong rừng cũng cực kỳ linh hoạt vạch nên một dòng huyết quang, ánh mắt nó như muốn phanh thây Triệu Lâm Nhi ra thành từng mảnh giữa không trung.

Hoàng gia thiên nữ muốn tránh ma trảo, cơ hồ đã cố gắng tận lực. Thế nhưng sự tình luôn có những điều ngoài ý muốn, từ giữa rừng sâu một quang ảnh màu bạc vọt tới rất nhanh, chỉ trong một sát na đã chặn được huyết sắc cự viên, nhanh chóng đỡ lấy Triệu Lâm Nhi, sau đó nhảy lên một cây đại thụ nghìn năm gần đó.

Đám cự viên chung quanh cũng không hề ngăn lại. Tiêu Thần giật mình ngẩng đầu nhìn lên, kia chính là Độc giác thánh thú, chính nó đã cứu Triệu Lâm Nhi.

Thân hình nhỏ bé của nó chỉ cao chưa đầy một thước, thế nhưng tứ tí huyết sắc cự viên so với nó lại hết sức nhu nhược. Nó có thể chặn được cả một con cự viên to như quả núi, khó mà tưởng tượng được trong thân thể nhỏ bé ấy ẩn chứa lực lượng mạnh đến mức nào.

"Gràooo……"

Huyết sắc cự viên điên cuồng gầm rú, dẫn đầu mười con cự viên leo lên cây cổ thụ đến chỗ tiểu thiên mã. Thế nhưng tiểu thiên mã nhanh cực kỳ, nó nhanh như chớp đột phá vòng vây rời khỏi ngọn cổ thụ.

"Đi nhanh thôi." Triệu Lâm Nhi quát lớn thúc giục tiểu thiên mã tựa hồ như đã thân thiết lắm rồi. Tiêu Thần sực nhớ lại lời Vương Tử Phong đã nói trước đây, chỉ có những thiếu nữ thuần khiết mới có thể tiếp cận được độc giác thánh thú. Hắn đột nhiên giật mình, độc giác thánh thú đột nhiên biến mất hai ngày, hai ngày đó rất có thể là đã ở cùng Triệu Lâm Nhi, thậm chí có thể đã gặp nhau từ trước.

Mười con cự viên tuy có tốc độ rất nhanh, nhưng cũng khó mà đuổi kịp tiểu thiên mã thần dị, cuối cùng tứ tí huyết sắc cự viên rống lên một tiếng thét dài, từ miệng nó phun ra một luồng sáng lấp lánh bắn theo tiểu thiên mã.

Tiêu Thần kinh ngạc, bản lĩnh của cự viên thật đáng ngạc nhiên, có thể có được thần thông gần giống yêu thuật này.

Tiểu thiên mã cảm thấy sóng năng lượng từ phía sau , chiếc sừng ngọc trên trán nó phát ra ánh sáng rực rỡ, nhanh chóng quay đầu lại phát ra một tia chớp bạc đánh vào luồng sáng lấp lánh kia, kết quả tạo nên một vầng sáng rực rỡ rồi cùng tiêu tán.

Khối năng lượng giữa rừng sâu bộc phát tạo nên một quầng sáng chói lóa, cả một mảng cây rừng bị tiêu hủy trong nháy mắt, lá cây bay rào rào, gỗ vụn văng tung tóe, mặt đất xuất hiện một hố sâu.

Tiêu Thần cực kỳ kinh ngạc, cao thủ tầm thường khẳng định là không thể tiếp được đòn này. Cả hai dị thú đều có thần thông bất phàm, tiểu thiên mã này còn nỏ đã có được thần thông kỳ tuyệt như thế, nếu nó đã trưởng thành thì không thể tưởng tượng được sẽ mạnh mẽ đến nhường nào, không hổ là thánh thú.

Tiểu thiên mã chỉ đánh ra một đòn rồi biến mất vô ảnh vô tung, mười con cự viên ngửa cổ gầm rống giữa đêm trăng, dường như vô cùng phẫn nộ nhưng cũng không thể làm được gì hơn.

Tiêu Thần vô cùng tiếc nuối, có cơ hội để hạ Triệu Lâm Nhi, nhưng cuối cùng lại để thánh thú cứu đi mất. Lúc này hắn thấy mười con cự viên lộ ra địch ý với mình, hắn không muốn tiếp tục ở lại thạch lâm mà lùi dần về một mỏm đá.

Trong lúc này lại xuất hiện thêm một sự tình khiến Tiêu Thần kinh ngạc, con tứ tí huyết sắc cự viên tưởng đã chết kia lấy ra một tinh thể trong suốt, sau đó nuốt luôn.

Vốn nó sau khi phun ra một luồng sáng mờ để công kích tiểu thiên mã, tinh thần có vẻ suy sụp, thế nhưng tinh thể kia khôi phục tinh lực rất nhanh, thân thể nó phát ra một vầng sáng nhàn nhạt.

Chẳng lẽ đó chính là yêu đan trong truyền thuyết? Nhưng có vẻ không giống lắm. Tiêu thần nghi hoặc quay lại chóp núi.

"Hống…"

Mười con cự viên gầm lớn rồi mang thi thể con tứ tí cự viên trở về thạch lâm.

Hai ngày trôi qua Triệu Lâm Nhi cũng không đến làm phiền hắn, dường như biết khó mà lui, vậy nhưng Tiêu Thần cũng không dám lơ là, hắn không tin cô nàng hoàng gia thiên nữ này bỏ qua.

Mười con cự viên đối với Tiêu Thần giờ đã có địch ý, không còn hòa hợp như lúc đầu, Tiêu Thần biết là đến lúc phải chuyển địa điểm rồi. Hắn đi ngang qua khu vực bạo long không xuất hiện, phát hiện rất nhiều xương thú không rõ niên đại chất thành đống, cũng không biết là xương loài vật gì, có kích thước từ ba bốn thước đến mười cả thước, xương trắng ken dày đặc cực kỳ khủng khϊếp, hiển nhiên có thể thấy đây là xương cốt những con mồi của bạo long.

Tiêu Thần vừa leo qua đống xương thì phát hiện một viên tinh thể màu đỏ to xấp xỉ ngón tay cái, lấp lánh đẹp mắt như đá quý. Hắn chợt động lòng, tinh thể mà tứ tí cự viên đã nuốt chẳng phải là cũng thế này sao? Bất quả chỉ khác nhau về màu sắc mà thôi.

Cầm viên tinh thạch này trên tay, có thể cảm giác rất rõ ràng một nguồn năng lượng ẩn giấu bên trong. Tiêu Thần khẽ giật mình, là yêu đan sao? Hắn vận chuyển luyện khí pháp quyết khắc trên tấm bia đá, dẫn đạo dòng linh nguyên tinh thuần vào trong cơ thể.

Chỉ một lát sau, từ tay Tiêu Thần phát ra một tiếng "tách", màu sắc viên tinh thể trên tay nhạt dần rồi vỡ thành từng mảnh, nguồn linh khí cuối cùng cũng bị Tiêu Thần hấp thu, viên tinh thể cũng vụn nát như bột phấn.

Linh nguyên ẩn chứa trong viên tinh thể cũng không tệ, mà lại rất dễ hấp thu, so với hấp thu thiên địa linh khí thì nhanh hơn không biết bao nhiêu lần, nếu không phải là yêu đan thì cũng chính là linh thạch.

Tuy nhiên, Tiêu Thần cảm thấy rất lúng túng, lượng linh khí được đưa vào cơ thể hắn chỉ có một phần nhỏ làm dịu đi những vết thương của hắn, hầu hết đều biến mất, chẳng biết tụ tập ở chỗ nào.

Tiêu Thần vận chuyển huyền công khắp kinh mạch, tìm kiếm dấu vết của lượng linh nguyên kia. Đột nhiên hắn lại thấy quang điểm màu bạc trên chân trái, chính là lượng tinh nguyên khổng lồ có được từ quả trứng rồng ngưng kết tại huyệt Thương Khâu, như đã được thần hóa, tựa ngọn đèn sáng giữa đêm khuya.

Đồng thời lúc này hắn cũng phát hiện, huyệt Thương Khâu trên chân phải cũng xuất hiện một chấm đỏ li ti, hắn giật mình hiểu ra, sự việc tương tự đã phát sinh trên cái chân còn lại. Bất quá linh khí của viên tinh thể này còn xa mới so được với một quả trứng rồng. Không biết về sau này, khi dung nạp đủ linh nguyên có xảy ra hiện tượng thần hóa không.

Tiêu Thần không dám đi vào sâu trong hải đảo, bất quá chỉ cách chỗ mấy con cự viên có vài dặm, vẫn là ở dốc đá bên cạnh giải đất lãnh địa của bạo long. Bởi trong lãnh địa của rồng chỉ tồn tại rất ít man thú, tình trạng cơ thể hắn bây giờ không cho phép hắn quần thảo với lũ man thú.

Hoàng hôn buông xuống, Tiêu Thần vẫn lẳng lặng tu luyện trên dốc đá nhằm khôi phục thương thế.

"Grú…ú…ú…"

Tiếng sói tru từ giữa cánh rừng vọng đến hòa cùng tiếng gầm của loài những dã thú khác. Mới đầu Tiêu Thần cũng không để ý, bởi vì chó sói ở đây thực sự nhỏ yếu so với số lượng đông đảo các loại dã thú khác. Thế nhưng sau đó lại vọng đến từng tràng tiếng hổ gầm, sư tử rống, vượn thét, tựa hồ không ít mãnh thú đang giao tranh ác liệt.

Tiêu Thần ngưng tu luyện, muốn xem xét thấu đáo chuyện này. Khi hắn đến khoảnh rừng đó, cuộc giao tranh của chúng đã đến hồi khốc liệt, cả mảnh rừng chất đầy xác thú, máu me tung tóe, mùi máu tanh nồng tràn ngập khu rừng. xem tại TruyenFull.vn

Hai con hùng sư to như voi bị gãy cổ, phơi xác giữa rừng; bảy, tám con tam nhãn hắc hổ nát thây nằm trên thảm cỏ, hai con cự điêu dài đến năm, sáu thước bị thủng bụng mắc kẹt trên cành cây; ba con độc giác cự hùng cao năm, sáu thước đầu rời khỏi cổ, chỉ ở một chỗ…đã có đến hàng chục cái xác dị thú.

Chú thích:

+ Tứ tí huyết sắc cự viên: Vượn khổng lồ bốn tay màu huyết dụ.

+ Hùng sư: Sư tử khổng lồ

+ Tam nhãn hắc hổ: Hổ đen ba mắt

+ Độc giác cự hùng: Gấu lớn một sừng.

+ Thạch lâm: Bãi đá
« Chương TrướcChương Tiếp »