Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trường Sinh Đảo

Chương 30: Chương 29

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 29

Súng và kiếm

Nổ súng.

GầSPn như không kịnkp nghĩuK ngợi, ngay khi tiêu hóa xong toàn bộ nhữLlng gì còn sót lạui của thiếu niên xấYLhu số kia, mở mắuKt ra thấADRy có ngườAhki, đLlây là phảchn xạsDu đsDuầsXu tiên của Trung Thành.

Lai giảH bấHZSt thiện, thiện giảX bấLut lai

(NgườeLsi đRHdến không tốt, ngườPi tốt đXtã không đeLsến)

Hắun lên đpmsảRBno này một mình, vì vậy bấTt cứDXO ai trong tầpmsm nhìn đDXOều là đOeịpmsch cảnk.

Takeshi cũng không phảYdi thiện nam tín nữcf gì, nhìn thấhry có ngườui đkHang bận hấmp thu nguyên khí của kẻ đDcjã chết, hắjdn cũng muốn lao vào chém cho điegối phương mấLuy cái không kịvvpp trở tay.

Khổ nỗi vết thương làm hắfIfn di chuyểomn chậm đchi một chút.

Vì vậy từ đmAYang đXtịiegnh xông lên trở thành chật vật né tránh.

ĐạuYun của tên này bắuKn quá rát, và mạmnh hơn đmạBtn bình thườHZSng rấht nhiều.

Bụp. Bụp. Bụp

Từng tiếng đuKạun xé gió nhưng êm ru vọng ra, chỉsDu vừa đlủ trong phạLlm vi hai ngườjdi đDXOang đeLsứung có thểch nghe thấhy. Đây chính là ưu đvvpiểPm của khẩiu súng nén không khí. Tiếng đPộng phát ra cũng chỉm là tiếng vỏ cây bịpms bắfIfn vỡ.

ChỉkH là trên đLuảiego này thì uy lực của thứjd này hơi yếu một chút, bắRBnn vào thân cây chỉnk đuKểIiR lạHi một lỗ nhỏ.

Không biết hai ngườdPi này gặp nhau là may mắhrn hay đmAYen đdAtủi.

Nếu gặp nhữOeng ngườLli như ThầLun tiễn hay Radiz, Trung Thành tám phầsDun là cầYLhm chắeLsc cái chết, vì tốc đuYuộ di chuyểTn và phảTn xạADR của hắsXn không thểuYu nào bằomng nhữnkng ngườchi chuyên chiến đhrâu bằmng cơ thểDcj như họ đZTược.

Nhưng hắXtn lạBui gặp Takeshi, vốn chỉfIf quen sử dụng thứHZSc thầhn, lạOei đOeang bịLu thương nặng. Vì thế hiện tạhri Trung Thành đgdoang chiếm thượng phong một chút, hai khẩLuu súng lục nhảieg đLlạIiRn liên tục, ép Takeshi phảADRi khổ sở tránh né.

Takeshi cũng gặp điegược một chút may mắdAtn trong cái bấit hạuYunh, đchối thủ lầXtn này không quá mạnknh, nếu như chiến đYLhấHZSu hắomn hoi, hắdPn cảnkm thấcfy mình vẫn có cơ may chiến thắuYung.

ChỉLu là phảRHdi tránh đpmsạkHn trước đjdã, thỉeLsnh thoảtlBng cũng có nhữling viên Takeshi tránh không kịsDup, dù sao tốc điộ của hắtlBn vẫn chưa thểIiR nhanh hơn đcfạmn đfIfược. Thì thanh kiếm tràn đchầTy quỷ khí kia lạADRi có thểDcj dễ dàng bổ đpmsôi viên đIiRạlin không khí này, cứjdu hắHn một mạcfng.

Dù sao dùng kiếm đBtấnku với súng trong tình trạRHdng này quảZT thật là vô cùng bấit lợi.

BắXtn đPược một lúc thì Trung Thành cũng ngừng lạdAti, khẩchu súng tuy vô hạhn đhrạSPn nhưng nó cũng cầdAtn có thờBui gian đAhkểcf nghỉpms giữPa nhữpmsng đsXợt bắuYun liên tiếp nếu không muốn nòng súng bịdP hỏng. Dù vậy Takeshi cũng bịH bắAhkn cho te tua, tuy không có viên đLlạlin nào trúng chỗ hiểYdm, nhưng bộ Hakama quý phái đTậm khí thế của hắPn cũng bịdP bắXn cho thành áo ăn mày.

Thây đYLhối thủ đlã ngừng bắIiRn, dĩcf nhiên Takeshi không bỏ lỡ cơ hội, hắDXOn hét lớn một tiếng theo tiêu chuẩHZSn võ sĩsX đdPạAhko rồi cầHm kiếm hung hăng xông lên, nhưng vừa đRBnược vài bước điã phảSPi đRBnưa kiếm chắBtn trước mặt.

Koong....

Thanh kiếm rung lên nhữXtng tiếng thanh thúy, Takeshi gạdAtt nó xuống rồi ấlm ứlc nhìn qua, Trung Thành lúc này mới thảlin nhiên cấfIft hai khẩlu súng lục ra sau lưng.

Lúc này hắLln mới muốn nghỉli bắkHn thật. Tiếc là phát cuối vẫn không trúng.

Hai tay Takeshi vẫn còn đnkang tê rầsXn vì dùng kiếm cảHZSn lạli viên đBuạcfn trực tiếp bắTn đZTến thì đcfối thủ đSPã xông tới.

Cấjdt súng đdAti còn muốn lao vào cận chiến !?

Muốn chết !?

Tuy là ngườjdi của gia tộc âm dương sư, nhưng Takeshi tự nhận thấsXy trình đDcjộ kiếm thuật của mình không hề thấLlp, hắPn có thểsDu dễ dàng lao vào làm thịiegt khoảgdong 20 đhrến 30 tên yakuza bình thườmng chỉIiR với một thanh kiếm trong tay. Vì thế nhìn tên sát thủ này cấtlBt súng đsDui còn muốn lao vào cận chiến với mình, trong lòng hắDcjn không tự chủ đkHược sinh ra một nỗi khinh miệt.

Không tự lượng sứXtc.

Takeshi nghĩuYu vậy, nhưng điộng tác cũng không hề chậm chễ, mặc kệ hai tay vẫn còn đsXang rung lên không ngừng, cơ thểRHd hắIiRn khẽ trùng xuống, hai chân xoãi ra, làm thành tư thế rút kiếm tiêu chuẩsXn, nhìn thằling vào đXtối thủ đjdang lao đlến. Ngưng thầeLsn, tĩfIfnh khí.

Chát.

Kiếm rút ra với một tốc đYLhộ nhanh không tưởng, Trung Thành gầlin như chỉBu thấXy một tia sáng lóe lên, may sao con dao siêu tầRHdn hắPn cầYdm ở tay lạAhki vừa vặn đPỡ đgdoược một nhát này, dù vậy, hắcfn cũng bịsX hấYLht văng sang ngang, đADRập mạRHdnh vào một thân cây đtlBau đDXOiếng. Hình như còn có chút kiếm khí tạZTo ra một vết cắSPt dài trên tay cầdAtm dao của hắkHn, sâu thấcfy tận xương. Đủ thấLuy lực đgdoạlio một kiếm này mạhnh thế nào.

Takeshi cũng thầAhkm bực mình, chỉLl cầHn dồn chút linh lực vào, thúc đZTẩpmsy quỷ khí màu đSPen trân thân kiếm, chắXc chắcfn tên này sẽ bịtlB chia làm hai nửa. Khổ nỗi hắpmsn bây giờRHd như dầfIfu khô, đYLhèn sắeLsp tắAhkt, thật khuôn muốn phung phí linh lực chút nào.

Trung Thành vẫn không bỏ cuộc, nhìn là biết đBtối thủ cũng không còn giữsDu lạlii quá nhiều sứSPc, hẳn là vừa bịuK trọng thương xong. Hắun mặc kệ vết thương đgdoang chảSPy máu xối xảpms ở tay, tiếp tục lao lên. ChỉLl là lầomn này cẩuYun thận hơn rấmt nhiều.

Đã bịm thương mà còn mạXnh như vậy, phảOei trảYd giá đmAYểuK gϊếŧ hắHn cũng đtlBáng.

Chém đDXOược một nhát, Takeshi cũng khá kinh ngạdPc khi ngườZTi tên này còn chưa đIiRứhrt đuKôi, hẳn là do con dao đhó. Đúng lúc tay hắkHn còn đXang đOeưa lên chưa kịiegp hạOe xuống thì đgdoối thủ đhrã lạDcji một lầeLsn nữtlBa xông lên.

Không còn thờLui gian tích lực nữoma, Takeshi chỉuK còn cách đPưa kiếm ra ngăn chặn.

Keng....

LạRBni một lầsXn nữdAta kiếm chạAhkm dao, lầBtn này thì ngang ngửa.

Hai thiếu niên nhanh chóng biến chiêu, Trung Thành mài con dao theo đomườeLsng lưỡi kiếm của Takeshi, đDcjến cán thì vọt lên mặt hắBtn.

Takeshi cũng không chậm chễ, xoay nhẹ lưỡi kiếm, thụt nó về sau, rồi dùng tốc đuKộ cao nhấdPt hắhrn có thểHZS làm ra lúc này đdAtâm nó về phía trước.

Xoẹt.

Cảpms hai thở hồng hộc rồi tách nhau ra, cổ họng Takeshi có một vệt xước nhỏ, còn trên má Trung Thành cũng bịl đdPâm rách ra nhìn thấDcjy tận xương.

Cũng không biết là ai hơn ai.

Nhưng cũng không làm ảHnh hưởng đPến quyết tâm gϊếŧ chết đRHdối thủ của hai ngườLui.

Con dao trên tay xoay tít, rồi đBuược nắLlm theo hướng ngược lạZTi, Trung Thành nhìn thẳng vào Takeshi với đHZSôi mắcht tràn đsXầomy nhiệt huyết, thế nhưng chân cũng không hề chậm chễ đmAYá lên một dúm đTấXt cát nhỏ. Trong quân đDXOôi, không cầTn biết ngươi dùng phương thứomc như thế nào, chỉu cầpmsn có thểuK hoàn thành nhiệm vụ là đtlBược. Trung Thành phát huy rấit tốt đHiểZTm này.

Takeshi dĩRBn nhiên không đBtểieg đfIfám đZTấZTt cát vào mắPt, vì hắkHn cũng đDXOang điegịkHnh làm vậy. Chân đhá lên, một dúm điấit tương tự cũng bay về phía Trung Thành. Luận về chơi xấPu thì Takeshi tự nhận thấsXy mình cũng không kém.

Hai đXtống cát chuẩOen xác va vào nhau rơi ra tứYLh tán, cũng là lúc hai thiếu niên lạHi một lầZTn nữYda nhào vào nhau.

Hai vũ khí một ngắomn một dài nhưng đAhkều sắdAtc bén vô cùng lạnki một lầRBnn nữcfa va chạZTm vào nhau tóe lửa, làm sáng lên khuôn mặt có phầIiRn âm trầchm của cảZT hai thiếu niên

“Đồ giảiego hoạRHdt.” Takeshi chửi bằmng tiếng anh.

“Ngươi cũng vậy.” Trung Thành cũng bực mình điegáp lạli.

Hai bóng ảcfnh không ngừng đvvpan xen qua lạhi trong qua nhữYdng hàng cây trong rừng, tiếng binh khí va chạsXm vang lên thanh thúy và đAhkều đlặn, nếu có ngườgdoi ở xa không biết, có khi còn tưởng ở đBuây có cái lò rèn nào đcfó.

Nếu Takeshi còn linh lực, hắsDun có thểuK phát đeLsộng một số kiếm thế đADRặc biệt, đgdoảdAtm bảgdoo thắRBnng như chẻ tre, ít nhấeLst trước đZTối thủ như thế này, nhưng lúc này chỉuK có thểsX dùng sứYdc lực cơ thểmAY mà nhảpmsy vào đhrâm chém như xã hội đRHden.

Trung Thành tấTt nhiên là chẳng có cái khái niệm nội lực hay linh lực gì đgdoó, nhưng luận về kỹ năng đfIfâm chém, ở Việt Nam hắRHdn tự nhận đhệ nhịBu chắic chảgdo còn thiếu niên nào dám nhận là đeLsệ nhấRHdt nữSPa.

Vậy nên hai ngườlii này lạjdi có thểH ngang ngửa trong một tình huống khá vi diệu.

Có thểnk lên đTảHZSo này, ai mà không có chút bảHn sự chứLu.

ChỉH là điegược một lúc, khoảRBnng cách giữSPa hai ngườLui cũng dầAhkn thểZT hiện ra. Không phảADRi do kỹ năng của hai ngườRBni, mà là do tính ưu việt của vũ khí.

Thanh kiếm của Takeshi lúc này đlã ngập trong khói đHZSen, điegộ sắhrc bén cao lên rấBtt nhiều làm con dao siêu tầuYun đhrã có dấeLsu hiệu sắRBnp sửa nứpmst vỡ.

Trung Thành tấLut nhiên biết đHiều này, nhưng cũng không thểHZS làm gì hơn, thế công của đPối thủ quá mạsXnh, làm hắomn cũng không thểmAY có cách gì khác.

Không sao, vẫn còn tạnkm dùng đuược.

Takeshi cũng nhận thấmAYy con dao của đuối thủ không còn chịXu đAhkược lâu, nên lạmAYi càng đPiên cuồng chém mạjdnh hơn. Kiếm pháp hắXn học đHZSều là nhữIiRng chiêu thứPc cơ bảomn, nhưng đomảTm bảOeo nhanh, chuẩDcjn, mạPnh. Nói đmAYơn giảPn thì dùng đBtểuYu phá hoạli rấPt thích hợp. Hắchn học thứdAt này cũng chỉfIf đsXểLl cảADRi thiện thểP chấtlBt có phầADRn hơi yếu ớt của mình.

Sau hơn 3 lầiegn chém vào cùng một chỗ, con dao cuối cùng cũng vỡ tan tành, Takeshi thừa thế xoay lưỡi kiếm chém sang ngang, vịBu trí là ngang cổ của Trung Thành.

Lưỡi đsDuao quét qua, khí khế như chẻ che, tiếng gió rít sắsDuc lạiegnh nghe có phầnkn gai ngườAhki. Một chiêu này của Takeshi quảXt thật là đYLhã đLuạmt chuẩomn về mứRBnc đuộ nhanh, chuẩPn, tàn nhẫn.

Nhưng một phát này lạii hụt, rõ ràng là đPối thủ của hắXtn đYdã đmoán trước con dao sẽ vỡ sau nhát chém này, nhưng, lưỡi kiếm cũng nhanh chóng xoay theo hướng khác, nếu chém đADRược xuống, dự tính là Trung Thành sẽ bịu chia làm 2 nửa từ vai đTến thắXtt lưng.

ChỉT là Takeshi cũng không có làm đOeược như vậy, hắYdn chỉl hoảhng hốt né đdAtầcfu qua một bên, đhồng thờli khó khăn thu thanh kiếm về đZTưa lên đRBnỡ lạcfi.

Một nòng súng to dài đXang hướng thẳng đomến mặt hắRHdn.

Là khẩRHdu TIMI của Trung Thành vẫn luôn đleo trên lưng, ngay khi hắhn cúi xuống tránh né lưỡi kiếm quét qua, thứfIf này cũng vừa hướng đnkúng tầPm mặt Takeshi, một tay hắBun luồn ra sau, nhanh chóng bóp cò.

Có súng tấdPt nhiên là lợi hơn kiếm rồi.

BảsDuo là trùng hợp thì ai tin đgdoược chứZT.

Đoàng.

Tiếng súng khô không khốc lạADRi một lầjdn nữdPa vang lên.

...

Shirayuki giật mình tỉBunh lạkHi, vừa rồi cô đeLsã hôn mê mấYLht một lúc, đomây là hiện tượng bình thườDcjng khi máu mấBut quá nhiều.

Cố gắtlBng kềm chế hơi thở, cô có cảLlm giác mỗi lầjdn thở ra thì chút sứtlBc lực ít ỏi của mình lạYLhi giảBtm đHZSi một chút. Hai tay cố gắLlng chống xuống đchấvvpt đXtưa cảHZS thân thểpms lên dựa vào một gốc cây cổ thụ to dài.

Cố gắing ngồi dậy đsDuểDcj từ hướng đnkó nhìn ra

Có thểli nhìn thấDXOy hắTn trở về.

Lá phong đlỏ thẫm trong tiết trờgdoi thế này từng cái từng cái rơi xuống trước mắmt cô làm cho cảRHdnh vật có phầADRn nào đpmsó thê lương và u tịLlch.

Trong đRBnầkHu cô không tự chủ đBuược mà nhớ lạXti một hình ảmnh thiếu niên đRBnang cầHm một thanh kiếm gỗ, cảu ngườHi gầjdy yếu đXểch trầmn, chịYdu đDcjựng nhữchng cái nhạjdo báng của mọi ngườeLsi xung quanh, nhưng vẫn kiên trì tập vung kiếm giữADRa nhữomng hàng lá không ngừng rơi xuống thế này.

Vậy mà cũng đZTã đuYuược mườnki năm rồi.

Nhưng không có quá nhiều thờSPi gian đkHểLl cảmm thán cho số phận con ngườPi và chiếc lá, Shirayuki lấTy từ sau thắsDut lưng ra một ống trúc nhỏ, cô vẫn luôn đPem theo thứh này từ nửa năm nay. Viên đPá của Ren đHã làm ống trúc này vỡ ra mấgdot mấiy mảBtnh, còn may là thứieg bên trong chưa có vỡ nát hay rơi mấjdt.

Một tấgdom bùa trên vẽ khuôn mặt của ác quỷ, với biểBuu tượng tám con rắnkn uốn lượn xung quanh.

Lá bùa cấBtm tối thượng của gia tộc Minamoto.

NhấXtt đsXịfIfnh phảTi chờom hắdAtn trở về, đmAYưa thứHZS này cho hắADRn.

Shirayuki âm thầsDum thề, dùng ý chí cứeLsng cỏi của mình đchè nén vết thương lạRHdi, làm tốc đjdộ máu chảcfy có giảIiRm đSPi một chút.

Chỉi một chút thôi.

...

Takeshi còn chưa có chết.

Đúng ra là hắDXOn chỉuK suýt chết mà thôi, dù rằRHdng một nửa khuôn mặt thiếu chút nữpmsa bịkH khẩsXu súng quái ác kia thổi bay mấZTt.

Đúng lúc khấiegu súng chĩjda vào mặt mình, một tay hắmAYn cầkHm thanh kiếm tỏa ra chút quỷ khí ít ỏi chống đBtỡ, tay còn lạYLhi không hiểDXOu móc đRBnâu ra một túi hạRHdt tiêu ném vào mặt Trung Thành.

Làm cho đDXOối thủ có chút bấBtt ngờAhk cùng không nhịhn đXtược mà muốn hắXtt xì vài cái, viên đsDuạLun đYLhang điịTnh bắuKn ra cũng vì nòng súng chệch đHZSi một chút mà bay xa ngàn dặm, chỉZT có thểHZS đvvpánh văng thanh kiếm của Takeshi cùng chút máu thịLlt bên má hắDXOn.

Tuy vậy Takeshi cũng bịdP ngườsDui ta đdAtạtlBp cho một cái. Văng ra xa, phun máu xối xảuYu.

Đúng lúc hắlin tuyệt vọng, đBuịXnh sử dụng bứYdc tranh bách quỷ dạieg hành lầPn cuối thì không hiểLlu sao đhrối thủ lạHZSi đuKột nhiên ngừng lạPi rồi xoay ngườui bỏ đmi. Còn dùng bứHZSc tranh này nữYLha, hắfIfn chết chắZTc, bởi lũ quỷ không có linh lực đgdoểu hấhp thu sẽ quay ra làm thịdPt hắXn sau khi xong việc.

May sao Trung Thành lạSPi lựa chọn dừng tay, đRBnểch lạdPi mình hắnkn với tâm lý thí mạPng cùi lạPi không biết phảhri làm gì tiếp theo, ngơ ngác nằvvpm đPó.

“Shirayuki, nắBum hạSPt tiêu của cô không ngờIiR lạPi cứvvpu ta một mạADRng.” Takeshi lẩBum bẩsDum.

NằDcjm đeLsược vài giây, cảpmsm thán cho cái sự may mắBun của mình, hắlin mới nhớ ra Shirayuki còn đBuang bịom thương ở gầAhkn đeLsó, vậy nên nhặt lạAhki thanh kiếm rồi chật vật theo lối cũ đBti về.

...

Trung Thành không phảTi là muốn buông tha cho Takeshi, chỉDXO là thú cùng đnkườpmsng chớ đeLsuổi, giặc cùng đjdườLlng chớ đHZSánh, ngay lúc hắnkn cảim thấfIfy sát khí mãnh liệt tỏa ra từ Takeshi, hắOen đSPã sáng suốt đHưa ra quyết đBuịinh này.

Vừa mới hấHp thụ đliược một siêu năng lực, còn chưa có dùng lầin nào, hắjdn chưa muốn mạIiRo hiểgdom quá đSPáng. Kinh nghiệm sa trườdAtng nhiều năm tôi luyện cho hắRBnn một trực giác vô cùng mẫn cảpmsm.

Tuy vậy hắYdn vẫn lẳng lặng bám theo Takeshi, vừa hay, Takeshi cũng đsDuang xụi lơ, không còn sứZTc mà đOeiều khiểRBnn thứZTc thầuYun nữHa, làm cho nhữnkng con đchang cảXnh giác bên đchườcfng biến trở lạii thành giấsDuy hết cảBu.

Khi con ngườcfi ta nhận đpmsược hi vọng, tìm lạYLhi đjdược sự sống sau cái chết lúc là lúc tấSPt cảsX tiềm lực cạln kiệt.

Là lúc dễ ra tay nhấBut.

NắBtm chắlc khẩuu TIMI trên tay, Trung Thành như một thợ săn lành nghề bám theo con mồi đZTã trọng thương của mình.

Tên này không nằIiRm yên nghỉsX ngơi mà lạli chật vật chạHy đIiRi đYdâu đRHdó, chắSPc chắPn là có chuyện.

Biết đPâu theo sói mẹ lạXi tìm đgdoược sói con...
« Chương TrướcChương Tiếp »