- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Trường Sinh Đảo
- Chương 133: Chương 131
Trường Sinh Đảo
Chương 133: Chương 131
Chương 131
Thiên đNtdế
Ở chỗ Robert và Claude đRuang khổ chiến cùng tử đFồ đOZã biến dịkrN thành Ghouls một cách hoàn chỉPcVnh, hai ngườOZi đzFang dầtUn dầmVmn bịclC ép xuống thế hạU phong. Dù đggRã sử dụng tổ hợp ngườOZi ngựa – ngựa ngườkYi trước đCHây (Claude làm ngựa) đsNểgE tăng đclCộ linh hoạsNt cho nhữwng đrqzòn hợp kích mạkYnh mẽ, nhưng chỉdw một hồi sau là cảtU hai đPcVều luống cuống tay chân.
Về cơ bảlyn, thểCH lực và tốc đHộ của Ghouls vượt trội hai ngườaRBi rấaRBt nhiều, nhấclCt là khi chiến đbkgấClsu ở khoảpkGng cách gầRYn, lực bạlyo phát trong gang tấkkc càng làm tốc đggRộ của nó thêm khủng bố.
Trên vai Robert đWbCã bịgE cào rách một đuườrqzng, mấOZy miếng thịKkt văng ra, đVểgh lộ cảaRB khớp xương trắrqzng bên trong. HắwaWn rấNtdt may mắRNpn, một trảVfgo đOZó ban đNtdầzpu nhằkrNm vào cổ họng, nhưng vì nghiêng ngườSIi kịRNpp thờdwi trong phút chốc, kịkY sĩSI mới có thểggR từ quỷ môn quan trở về. Nỗi sợ hãi khiến đzpáy lòng phát lạfpynh, không ngờVkP có thểaRB miễn cưỡng quên đrqzi đtUau đwớn một lúc. Claude cũng không khá hơn, vùng đOZùi, eo và bắclCp tay của hắVn cũng đFều đWbCã hở xương trắrqzng.
Thực lực chênh lệch quá lớn, thật sự không có cách nào. Lúc này Robert cũng không còn thờsNi gian đwaWểclC oán hận quyết đpkGịWbCnh ngu ngốc vừa rồi của mình nữCHa. HắUn bắVfgt đVfgầClsu vung kiếm trong vô thứsNc, chỉOZ mong sống sót đOZược thêm vài giây, à không, càng lâu càng tốt.
Nhưng do thương thế quá nặng, tốc đaRBộ của Claude vốn đBOSã chậm nay lạrqzi càng rùa bò, bấtUt đpắNtdc dĩtU, Robert đsNành phảloi nhảWbCy xuống, lúc này chạoy bằHng xe hăng cảhi vẫn nhanh hơn cưỡi ngườBOSi ngựa nhiều lắGrm.
Con Ghouls biến dịlo thấbkgy thế đCHâu chịRNpu bỏ qua, nó lập tứbkgc nhào tới, giương thanh múa vuốt, há mồm thật rộng, chỉNtd trực nuốt sống cảclC ngườFi kịzF sĩWbC xấKku số. Robert chỉBOS vừa kịzFp xoay ngườWbCi chém ra một kiếm theo bảlyn năng, thì đclCã cảSIm thấdwy cảV ngườkrNi giống như bịBOS tàu đRNpiện nghiền xác, xương cốt văng hết khớp, bịRNp một trảfpyo của con dơi khồng lồ này đwánh bay đyOi dính tườSIng. Áp lực mạbkgnh mẽ như muốn ép nát bộ óc trong hộp sọ, gây chấRun đmVmộng nặng nề khiến mắRYt, mũi, mồm, tai đUều trào máu.
Hắlon vẫn kịHp chửi thề một câu theo bảbkgn năng trước khi nằWbCm thẳng cẳng bấHt đpộng.
Cuối cùng con mồi cũng đVkPã nằqVm yên không phảkrNn kháng, con Ghouls biến dịkrN này mừng rơn. ChỉBOS có mấVfgy quầNtdng lửa yếu ớt của Claude bắCHn tới lập tứuc bịNtd ma khí trung hòa, nó coi như một dạkkng tẩmVmm quấaRBt trước khi hưởng thụ bữqVa chính. Chẳng chầsNn chừ lấfpyy một giây, tử đhồ này nhanh chóng lao đqVến bên hắdwn như một quảH đwaWạzpn pháo, bộ dáng như dê già gặp thiếu nữdw.
Một trảzpo của nó vươn ra, móng vuốt sắVc nhọn như mấggRy con dao chặt thịpt lợn, sẵNKRn sàng phân giảRui Robert bấyOt cứWbC lúc nào đBOSểo dễ tiêu hóa. Nhưng tử đqVồ này nghi hoặc nhìn lạOZi, bộ móng vuốt nó vẫn tự hào lúc này đclCã biến mấzFt, chỗ bàn tay cụt gốc vẫn còn bốc lên khói đkYen lượn lờwaW, cùng hàng loạpkGt cơ thịpt chuyểUn đHộng đNtdểsN tái sinh lạfpyi.
ChỉkrN trong một thoáng sung sướиɠ vừa rồi, nó đgEã mấght cảKknh giác, và lập tứGrc một mũi tên ánh sáng từ đVkPâu bay tới cuốn luôn bàn tay đtUầbkgy móng nhọn của nó theo. Hai lầNtdn bịsN phá hỏng bữsNa cơm, trờaRBi đUánh còn tránh miếng ăn, tử đwồ này đSIã tứclCc giận, hậu quảSI rấWbCt nghiêm trọng. Ánh mắwt nó đKkỏ ké ngập lửa giận nhìn sang.
ThầsNn Tiễn đCHang đClsứRung đzpó, dây cung của Thanh Long vẫn đaRBang rung lên bầCHn bật, ánh sáng trên đRuó vẫn còn lưu lạggRi vài tia. Mũi tên vừa rồi chắkkc chắzFn là hắgEn bắlon. Bộ não đOơn giảun của tử đRuồ cũng có thểCH hiểsNu đfpyược đwiều này. Vậy nên nó lạCHi đgEổi mục tiêu lầgEn nữCHa.
Ánh mắkrNt ThầPcVn Tiễn có vẻ hơi u tối, sự chênh lệch giữkrNa hắHn và King đKkã không còn cách nào đCHo lườghng đyOược nữCHa, đwứlyng trước khối lập phương mà hắgEn chỉVkP có thểsN chết lặng kính sợ, King lạRNpi thoảClsi mái sử dụng thứNKR sứkrNc mạggRnh ấbkgy. Đột nhiên hắVkPn nhớ lạggRi nhữNtdng gì Ren đdwã từng nói trước đKkây.
“Thực nghiệm đkrNảVfgo chỉmVm là sân chơi của lũ trẻ yếu ớt trên trái đghấggRt thôi.”
CảWbCm giác chột làm vua xứCls mù cứzp thế ập đggRến khiến hắRYn khó chịKku vô cùng, dùng ánh mắNtdt băng hàn nhìn về phía trước, tử đyOồ này thật sự là mối tốt đSIểCls giận cá chém thớt.
Ánh sáng hủy diệt không bịgE ma khí trung hòa, thểzp năng của ThầkYn Tiễn cũng từng đRYược cảwi tạdwo vô số lầWbCn, lực bạuo phát không hề thua một Ghouls biến dịly chút nào.
Chú dơi xấOZu số đVkPã gặp phảkki khắOZc tinh của mình nhưng vẫn hồn nhiên không biết, dùng khuôn mặt nhăn nhúm vì tứmVmc giận nhào tới, chỉkk muốn xé xác con mồi.
...
Chỗ cánh đaRBồng băng cũ, nơi Frozen giao thủ cùng lão Bat trước đBOSây.
Mặt đrqzấzFt vẫn còn phủ lên bởi một tầKkng băng lạyOnh, nhưng hàn khí kinh ngườbkgi bốc lên lúc trước đRuã dầbkgn dầaRBn tảyOn mát đzFi, bởi vì bốn vách tườNKRng xung quanh đghã bịffw phá hủy, không còn kết cấpkGu “tủ lạRunh” đKkông đqVá nữrqza. GiữWbCa căn phòng đqVổ nát phủ băng này, vang lên nhữkYng tiếng răng rắClsc đsNều đhặn, nếu ai đqVó lưu tâm thì nguồn gốc thanh âm này đtUến từ pho tượng ngườoi dơi khổng lồ ở chính giữbkga kia.
CảpkGm giác đaRBầwaWu tiên sau khi lão Bat tỉffwnh dậy là một đclCợt hàn khí rét thấVfgu tâm can truyền đGrến. Máu như đoông lạpi, trái tim giống như sơ cứqVng, ngừng đhập, làm ma khí mạOnh mẽ nhấdwt thờVkPi đaRBình trệ không còn lưu chuyểdwn đqVược nữCHa.
Ma khí có khảgE năng vô hiệu hóa các loạRui lực lượng khác trừ nguyện lực, nhưng có rấht ít ngườloi biết, tác dụng chính của ma khí là tăng phúc cho cơ bắqVp, lực lượng bảFn thân của ma tộc. Trái tim đclCóng băng, máu đCHông lạBOSi, ma khí không vận chuyểOZn trực tiếp tước đBOSi phầKkn lớn lực lượng của lão Bat, làm cho việc phá băng chui ra nhấot thờVkPi bấKkt khảclC thi.
Lúc này, khí lạVnh đVfgã giảVkPm bớt, dù bông sen băng kia vẫn không ngừng xoay tròn quanh tượng băng, cung cấaRBp hàn khí, nhưng đPcVã dầghn lộ ra vẻ lực bấsNt tòng tâm. NhữmVmng mảclCnh băng nhỏ li ti bắffwt đpầWbCu rơi xuống, các vết nứdwt đghã có thểmVm nhìn thấtUy rõ ràng bằghng mắNKRt thườrqzng và càng lúc càng to ra.
CảCHm thấwy cơ thểkrN đRNpã bắwt đClsầVu có thểbkg nhúc nhích khe khẽ, lão Bat cườHi gằwn. Dù nhữgEng đsNợt lạRNpnh thấrqzu xương vẫn liên tục ùa đaRBến, nhưng cơ thểRu đNtdã có khảsN năng ngưng tụ ra một chút ma khí đBOSối kháng lạoi, chỉF vài phút nữwa thôi là sẽ miễn dịlych hoàn toàn.
Liếc nhìn bông sen băng bằpng ánh mắtUt oán đmVmộc, cảClsm thán mình già rồi mà vẫn còn khinh đuịwaWch đzpểCls rồi bịCls lật thuyền trong mương, lão Bat âm thầom tự nhủ xem chốc nữOZa sẽ vùi dập đfpyóa hoa này như thế nào cho bõ ghét.
Nhưng lão Bat chợt sửng sốt, khi trái tim đwang đVập mạzFnh mẽ trở lạzFi của mình chợt tiếp tục mấVfgt cảaRBm giác, không một chút đclCau đlyớn, giống như lão chưa từng có trái tim vậy.
Cúi xuống nhìn lạRui, một mũi kiếm màu xanh lục từ trước ngực lão nhô ra, đPcVυ"ng vịSI trí nơi trái tim đpkGang dầclCn hồi phục.
Sau lưng lão, Shaorin hai mắzFt vẫn nhắBOSm nghiền, khuôn mặt nhìn không ra cảwm xúc gì, chầggRm chậm rút lưỡi kiếm ra. Tình trạwng của cô lúc này không quá tốt, tiên hạdw thủ vi cườdwng, nếu đwểSI lão Bat thật sự hồi phục lạVkPi sẽ rấyOt phiền phứmVmc, cấKkp đSIộ của lão cũng không kém Richard là bao. Nếu như trước đsNây không bịSI kết giới của thực nghiệm đhảGro kiềm chế thì nhữWbCng ngườNKRi khác đrqzến cái bóng ảunh của lão cũng chưa nhìn thấRYy đWbCã chầBOSu trờwi hết rồi.
...
Cảrqzm nhận đsNược cây hoa sen băng vẫn đKkang trôi nổi tỏa ra hàn khí mạmVmnh mẽ, giống như muốn đoông đwaWặc cảBOS vùng không gian quanh nó, Shaorin nhíu mày hỏi:
“Đây là thứsN gì vậy !? Sao tôi cảNKRm nhận đVkPược khí tứSIc sinh mệnh !?”
“Băng liên tâm... làm ơn giữRu lấGry... ngườRYi này với anh trai tôi... quan trọng...” Linh khó khăn đRNpáp lạGri một câu, sau khi nhìn thấfpyy Shaorin cẩlyn thận giữw lấRuy đdwóa sen băng kia, mới gật đmVmầrqzu nhẹ một cái rồi tiếp tục chìm vào hôn mê sâu.
NhữWbCng luồng kiến thứVfgc đUang liên tục đVược truyền tảqVi đPcVến khiến bộ não nhỏ bé như muốn vỡ ra vì quá tảfpyi, cô gái này chỉw chống đkkỡ đpược thêm một lúc rồi lạyOi trở lạSIi trạClsng thái ngủ đPcVông.
Shaorin cầNKRm đBOSóa sen băng trên tay, cẩon thận tạclCo ra một tườKkng khí mỏng cách ly hơi lạqVnh với mình, cũng tránh đdwểF hơi lạyOnh thấOZt thoát. Nhìn cô gái đBOSang dựa vào vai mình ngủ say, chợt nghĩclC đqVến...
“Liệu sau khi nhận truyền thừa hoàn toàn, True Queen có xuấVkPt hiện lạRNpi không !? Có nên diệt trừ mầpm họa từ trong trứdwng nước !? Nhưng King đpkGã ra lệnh, à không... giọng nói hắRYn lúc đghó thành khẩaRBn, giống như đdwang nhờWbC vảyO... Mình có thểF làm trái không !?”
GiữBOSa căn phòng băng, cô gái cứtU như vậy chìm vào dòng suy nghĩaRB hỗn loạgEn, hàng loạlot các suy nghĩwaW đWbCược – mấCHt liên tục xoay vòng, khiến cho quyết đgEịOZnh chợt lóe ra ban đHầVu ngày càng trôi xa.
Rồi đRNpột nhiên, phía trên bầFu trờOi, xuyên qua nóc phòng đOã thủng lỗ chỗ chợt rực sáng, theo sau đhó là một âm thanh cuồng bạloo của sự va chạpm mạtUnh mẽ giữoa hai luồng lực lượng siêu nhiên khiến mặt đuấHt cũng run lên ầyOm ầpkGm.
Shaorin biến sắRuc thoát khỏi dòng suy nghĩPcV ma quỷ, cảCHm nhận một chút rồi thì thào có vẻ khó tin tưởng:
“Linh khí mạkYnh quá... Là ai vậy !?”
Đáp lạHi là một tiếng nổ lớn nữRYa, còn mạCHnh hơn vài phầClsn. Bầlou trờdwi xanh đkYục của thực nghiệm đbkgảClso chuyểkkn thành màu trắmVmng xóa.
...
Bọn họ đháp xuống một tiểOu hành tinh nhỏ.
Không có dưỡng khí, trọng lực như có như không, hoàn toàn chẳng có lấVkPy chút dấkYu hiệu nào của sự sống ngoạpi trừ đNKRá và sỏi, cùng vài quặng kim loạloi không biết tên. Điều kiện này dĩw nhiên không thểo thích hợp cho bấWbCt cứO sinh vật nào sinh sống, nhưng với nhữtUng ngườrqzi đdwã vượt qua phạSIm trù nhân loạsNi, nắum trong tay sứwaWc mạggRnh của cảzp một giới này, hoàn cảVkPnh như vậy thật không đwaWáng nói tới.
Di chuyểRun lên hành tinh này chỉlo đUểH tìm một chỗ đrqzặt chân mà thôi, dù sao cứyO lơ lửng nói chuyện cũng không phảNtdi hình ảhnh gì hay ho cho lắrqzm.
Thiên đpkGế mặc bộ trườung bào màu đzpen, ống tay áo rộng, giống như trang phục cổ của ngườclCi Trung Quốc, hắkkn chắKkp hai tay sau lưng, cảU ngườNtdi ngạggRo nghểwaW đGrứlyng giữHa vùng đlyấut chống trảSIi, nổi bật vô cùng.
Đối diện hắWbCn, King vừa vặn đtUáp xuống, quanh ngườwaWi trôi nổi hai cây gậy ánh sáng, chuyểggRn đOZộng vòng quanh hắlyn như hai vệ tinh trung thành, tỏa ra ánh sáng trắKkng nhàn nhạlyt, nhưng cũng đdwủ soi sáng cảsN một vùng xung quanh.
“Tìm ta có việc gì !?” King nói.
“Đế hoàng nhân loạFi nho nhỏ, ngươi dùng ngữaRB khí như vậy nói chuyện với bề trên sao !?” Thiên đOZế cườRNpi ngạFo mạfpyn.
“ĐểzF ý vào nhữRung câu chữzF không cầtUn thiết là lãng phí thờfpyi gian một cách ngu ngốc !”
“Thật vô vịffw, đOó là lý do tạaRBi sao tấqVt cảkrN đFều chán ghét ngươi, so ra Lục Vân Tiên còn dễ ưa hơn ngươi cảaRB trăm lầUn.” Thiên đyOế lắGrc đzpầyOu tỏ vẻ đzFáng tiếc.
“...” King hoàn toàn chẳng biết nên nói gì, hắhn đghành giữzF im lặng.
Thiên đRYế bỗng dưng cảhm thấHy mình giống thằyOng ngốc, đghang đaRBộc thoạtUi với một pho tượng đgEá, tạNKRo hình giống ngườqVi đwấwaWy, nhưng vẫn chỉw là tượng mà thôi.
“Được rồi, quay về chủ đSIề chính, mạkkng của tứpkG đzpạsNi ma tướng, ta lấNKRy. Không có ý kiến gì chứNKR !?” Thiên đclCế sau một hồi im lặng đdwành mở lờui, vừa nói, ngón cái giơ lên, chỉp chỉVfg vào vịNKR trí sau lưng.
Lơ lửng sau lưng hắsNn, Thiên hậu và trưởng môn Không Linh kiếm phái mỗi ngườOi giữBOS lấsNy một ngườlyi trong tứrqz đOạkki ma tướng, là Mộc và Vương Tử Trực. Hỏa Long đrqzỡ lấfpyy Phi Kiếm đUang nửa mê nửa tỉWbCnh, ánh mắSIt càng lúc càng khó coi.
CảUm giác tính mạwaWng bịGr kẻ khác nắzpm giữw không bao giờgh dễ chịOZu.
“Ngươi muốn dùng bọn họ uy hϊếp Lục Vân Tiên !?” King nhạbkgt giọng nói.
“Ta tự có việc cầun bọn chúng, ngươi tò mò sao !?” Thiên đNtdế cườyOi lạlynh.
“Không, đHối với ta, bọn họ là hiểClsm họa trong tương lai, cầdwn phảkki bóp chết từ trong trứpkGng nước ngay lúc này, vậy nên...”
“Ta từ chối !”
“Ha ha ha ha...”
Đối với câu trảBOS lờVfgi như chém đqVinh chặt sắzFt của King, Thiên đhế đhột nghiên ngửa mặt cườqVi lớn có vẻ rấpt sảGrng khoái, dườkkng như đRuã lâu như vậy rồi hắFn không vui như vậy, vì có ngườfpyi dám thách thứNtdc quyền uy của hắwn.
“Rấzpt tốt, vua nhân giới, ta cho ngươi một cơ hội. Nếu có thểNtd tiếp đbkgược ba chiêu của ta mà không bịgE thương, bọn họ là của ngươi. Còn nếu không, hôm nay đzFểtU mạmVmng lạBOSi đggRây vì sự xấghc láo của mình đNtdi !” Thiên đpkGế cườGri lớn nói rấot hào hùng. Khí thế quanh ngườlyi tỏa ra, thôi đBOSộng linh khí quanh vạwaWn trượng, tiểsNu hành tinh vốn chẳng có gì ngoài cát sỏi đghột nhiên bốc lên từng cơn gió mạunh, rồi hàng loạut nhữzFng cơn lốc lớn xuấrqzt hiện, chưa đpkGầgEy một phút, vô số vòi rồng hiện ra, cày xới mặt đkrNấOt tan tành.
King lẳng lặng nhìn hắWbCn, hai cây gậy lơ lửng quay tròn quanh ngườVkPi đtUã nắPcVm chắzpc nơi bàn tay, số liệu vàng kim trong đmVmôi mắFt lạHi chuyểbkgn đlyộng, lập tứzpc tiến vào trạCHng thái chiến đCHấggRu cao đGrộ. Đối thủ là một giới hoàng thượng cổ, áp lực hắaRBn đKkem lạwaWi không hề kém Zeus ngày đKkó là bao. ChỉBOS một chút sơ sẩloy cũng có thểRNp dẫn tới bạBOSi vong, thầhn hồn câu diệt.
“Chuẩghn bịCH tốt rồi chứgh !?” Thiên đzpế nhấOc một cánh tay lên cao, mây đmVmen đpột ngột xuấRYt hiện, chẳng mấVy chốc đWbCã bao phủ cảNKR một vùng trờghi rộng lớn, tiếng sấwm ầkrNm ầlom lưu chuyểHn, làm mặt đPcVấOZt dưới chân cũng rung lên vì chấwaWn đSIộng.
“Thiên đRuế nộ chấzpn – ThứgEc thứzF nhấzFt !” Giới hoàng tiên giới cao giọng tụng niệm, rồi đUột ngột hạKk tay xuống:
“ChấggRn thiên lôi !”
Xoẹt.
Như xé rách màn đwaWêm, một tia sét trắdwng bạtUc nặng nề giáng xuống, không khí có mùi ẩyOm vì mây đBOSen ùn ùn không ngờkrN lập tứUc sinh ra vịzF cháy khét, đqVủ thấVkPy cườUng đFộ năng lượng tụ tập trong một đVfgạmVmo thiên lôi này mạsNnh mẽ tới mứRuc nào, thậm chí khiến không gian có phầkkn vặn vẹo.
Một trong nhữFng quyền uy của vua bầfpyu trờBOSi, thiên lôi, dùng đKkểpkG trừng phạVfgt nhữwng kẻ dưới trầqVn gian phạSIm tội tày đghình, hoặc nhữbkgng cườkYng giảGr không tự lượng sứtUc, muốn tự mình trèo lên trờClsi cao. Thiên thầRNpn cũng không thểu chống đgEỡ, tà ma chỉqV nhìn thấOy thiên uy cũng phảpkGi phủ phục run rẩBOSy, một tia sét đclCơn thuầhn bao hàm đVfgạrqzo nghĩbkga của kẻ thống trịKk, khiến muôn ngườfpyi sợ hãi. ChỉmVm trong chớp mắtUt, luồng thiên lôi đwã bổ xuống. Sét chưa tới nơi, một tảtUng thiên thạqVch lớn ở gầOZn đzFó đlyã bịpkG hỏa khí thiên lôi chấHn cho bạpkGo liệt.
Đột mặt với lôi đgEình như vạrqzn quân phủ xuống, King trảyOi rộng bước chân, ngẩclCng đaRBầqVu đVkPối mặt không hề có vẻ gì là sợ hãi, hào quang quyền trượng xoay tròn trên bàn tay trắgEng muốt, ánh sáng từ nhữghng tinh tú xung quanh bịPcV triệu tập đkYến trong vài tích tắUc, phủ lên trên ngườpkGi lớn một luồng tinh quang như hộ giáp thầon thánh.
Cây gậy trên tay vung lên sau một hồi xoay tròn, vụt ra một dảVfgi sáng tràn ngập khí tứVfgc hủy diệt thô bạggRo, không hề kém cạOnh thế lôi đdwình vạyOn quân kia. Hai dảNtdi sáng một từ trên thiên không phủ xuống như trừng phạRYt mọi tội lỗi thế gian, tưởng như không thểkrN ngăn cảPcVn, một từ mặt đVấpkGt thẳng tắRup bay lên bầmVmu trờaRBi, một đoườNKRng không do dự, như nhiệt huyết cườNtdng giảRNp từ thượng cổ truyền lạVkPi, đVfgờpi đBOSờkrNi không lay chuyểmVmn, mang theo đgEạGro nghĩkrNa...
Nhân đloịkYnh thắVng thiên.
Uỳnh...
SấVm sét và ánh sáng hủy diệt va chạkkm giữOZa vùng trờNtdi đfpyen tối, xé rách toàn bộ mây đlyen Thiên đNtdế ngưng tụ, chấggRn tan tấRut cảO nhữRNpng mỏm núi đRuá nhô lên tới đloộ cao vùng xung kích, kèm theo một tiếng nổ đzpinh tai nhứRNpc óc, sau đmVmó là hào quang cùng mảOng sét dư ra bắpkGn tung tóe bạffwo liệt như muốn nghiền nát bầRYu trờui.
Ở vùng va chạkkm, ánh sáng chói mắwt tới hơn hai phút mới từ từ rút đrqzi, đKkểaRB lạRYi một lỗ đoen sâu không thấtUy đBOSáy, phát ra lực hút kỳ dịkY khiến vô số nhữOZng mảUnh đCHá vụn bịF nhấrqzc bổng lên trờbkgi, chui vào đoó giống như thịclCt thơm vào miệng quái thú, một đRYi không trở lạpi.
Một chiêu giao thủ của hai giới hoàng đNtdã mở ra một lỗ đuen nhỏ trên tiểkku hành tinh, chỉtU cầffwn cho nó thờWbCi gian, cảzF vùng đhấht đCHá này chắKkc chắpn sẽ bịfpy nuốt gọn.
Phía dưới vùng va chạgEm, Thiên đClsế vẫn đgEứGrng thẳng ngạsNo nghễ, dùng nụ cườkki khinh miệt nhìn về phía trước, King có thểaRB tiếp đdwược một chiêu này của hắRun, không hề bịo thương chút nào, nhưng...
HắUn đtUã bịV bứPcVc lùi lạGri ba bước.
Dưới mặt đpấot đOZã bịo xới thành vụn nhỏ do sóng xung kính tràn đqVến, in rõ ba dấfpyu chân sâu hoắFm, như minh chứzpng cho sự chênh lệch rõ ràng giữloa hạBOSi vịfpy giới hoàng.c
- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Trường Sinh Đảo
- Chương 133: Chương 131