Quyển 2 - Chương 23: Tính toán không hề lộ chút sơ hở
Khuôn mặt già nua của Tiền lão hiện lên một tử khí, hiện tại lão dùng chân nguyên nên có thể áp chế tạm thời được độc dược, nhưng như vậy thì thực lực sẽ bị giảm hơn rất nhiều. Tuy vậy, kiếm khí của Tiên thiên cường giả vung ra vẫn khiến cho Chung Sơn vô cùng khó giải quyết.
Thiên Ma Thối Thể đại pháp tầng thứ nhất có thể có lực đạo gấp hai lần nhưng vẫn không địch lại Tiền lão, trong chốc lát, Chung Sơn đã bị rơi vào thế hạ phong, bị Tiền lão áp chế.
- Xoẹt.
Góc áo của Chung Sơn đã bị Tiền lão đâm rách một vết, Chung Sơn mở trừng hai mắt, trong mắt hiện lên một hàn quang mãnh liệt, hắn biết rằng trong vòng một nén nhang nữa sẽ không thể chi trì tiếp được nữa.
Thiên Ma Thối Thể đại pháp tầng thứ hai.
Với lực lượng gấp ba, Chung Sơn vác đao xông tới.
Trảm Tận Sát Tuyệt!
Một đao này rõ ràng đã mang theo sát khí cường đại.
- Đương.
Trường kiếm của Tiền lão bị bật ngược lại, tiện đứt một nhúm tóc, thoát hiểm trong gang tấc.
Tiền lão không thể tưởng tượng được Chung Sơn này lại có năng lực như vậy, trong nháy mắt, tại sao lực lượng của Chung Sơn lại được tăng lên vô cùng lớn như vậy? Hắn không phải vừa mới đạt tới cảnh giới Tiên Thiên một năm sao? Mà trước kia Tiền lão gia chủ còn nói, căn cốt của hắn quá kém cho nên tu hành rất chậm, đây là rất chậm sao?
- Hống.
Lực Phách Thiên Sơn!
Một đao bổ xuống, Tiền lão vung kiếm lên nghênh đón nhưng mà lực đạo này quá mạnh mẽ, một đao này của Chung Sơn há có thể ngăn cản được sao?
Một đao này vung xuống, gạch đá đã tan thành bụi, thân hình của Tiền lão trùng xuống, lão quỳ một chân xuống mật đất, màu tím trên khuôn mặt ngày càng trở nên đậm.
Trảm Tận Sát Tuyệt!
- Phập.
- A.
Lúc Tiền lão gia chủ hét thảm lên một tiếng thì cũng chính là lúc đao của Chung Sơn cắt một đường thật ngọt xuống.
- Đương.
Chung Sơn đắc thể không buông tha cho lão, lại lay động một đao, đánh bay trường kiếm của Tiền lão gia chủ.
Thắng bại đã định.
Một đao này của Chung Sơn đánh xuống muốn đem Tiền lão này gϊếŧ đi.
- Chờ một chút.
Tiền lão hoảng sợ quát lên, sự sợ hãi tử vong hiện lên toàn thân của lão.
Chết? Chẳng lẽ phải chết sao? Tiền lão tuy tuổi đã không còn nhỏ nhưng cái chết ở trước mắt lão không thể nào không sợ hãi mà tìm cách thỏa hiệp với Chung Sơn. Nhưng mà, Chung Sơn sẽ nghe lão sao?
- Ông.
Thanh Ngạc Mộng Đao đã vung lên, tuy nhiên, trong sát na đó, Chung Sơn đã dừng đao lại.
Nhìn Tiền lão trước mắt, một Tiên Thiên cường giả điên phong lúc này toàn thân bị trúng kịch độc, toàn thân trở nên vô cùng suy yếu.
Chung Sơn cũng không gϊếŧ lão mà nhìn chằm chằm vào lão.
- Đừng đừng.
- Không cần dùng dáng vẻ trưởng bối của ngươi để dọa ta, ta và ngươi đã là đại địch của nhau, vậy ngươi trước khi chết còn lời nào để nói không?
Hai mắt Chung Sơn trừng lên nói.
Thấy Chung Sơn dừng đao, Tiền lão gia chủ cảm thấy bớt sợ hãi, Chung Sơn không gϊếŧ mình, mình có thể thỏa hiệp với hắn.
- Ta có Không Linh châu, ta có thể dùng Không Linh châu để đổi lấy mạng của mình.
Tiền lão gia chủ đột nhiên mở miệng nói.
- Thật không?
Hai mắt Chung Sơn nhìn chằm chằm về phía Tiền lão đạo.
- Phập.
Ở phía xa xa, Triệu Sở Hướng đã đâm trúng l*иg ngực bên phải của Triệu Đan Thần, xuyên thủng phổi của hắn.
- Phập.
Triệu Sở Hướng rút kiếm ra, sau đó chỉ vào cổ họng của Triệu Đan Thần.
- Đừng, đừng.
Mệnh càng dài thì lại càng sợ chết, Triệu Đan Thần hoảng sợ kêu lên. Không thể tưởng tượng được Triệu Sở Hướng hung hãn như vậy, chỉ cần một cây trường thương mà trong thời gian ngắn đã không chế được mình, khiến mình không thể nào hoàn thủ.
- Ầm.
Ở bên kia, một tiếng vang lớn kêu lên, mọi người nhìn lại thì thấy Lý gia lão tổ tông đã bị mảnh ngọc phù của Thiên Linh Nhi đánh cho toàn thân cháy đen, cho dù không chết thì cũng sẽ khiến y mất hết sinh lực. Hồng Lăng khẽ quấn lại, trói chặt Lý gia lão tổ tông, không cho y nhúc nhích.
- Hừ.
Thiên Linh Nhi khẽ hừ mũi nhỏ, trong mắt hiện lên một vẻ đắc ý.
Giờ phút này, ba người bị đánh bại đều lộ vẻ sợ hãi trên khuôn mặt.
- Ta có Không Linh Châu, ta có thể dùng nó để đổi tính mạng của ta.
Tiền lão cất tiếng nói.
Chung Sơn có đáp ứng sao? Triệu Đan Thần và Lý gia lão tổ tông bị cháy đen đều lộ vẻ khó tin.
Nhưng điều quỷ dị chính là, Chung Sơn lại gật đầu đáp ứng.
Lý gia lão tổ tông và Triệu Đan Thần nhìn thấy thì trong mắt đều hiên lên một vẻ lạnh lùng, hiển nhiên bọn họ đều cho rằng, Chung Sơn nhất định đang giả bộ đáp ứng, sau khi đoạt bảo sẽ gϊếŧ người.
Tiền lão gia chủ lật tay lấy ra một hạt Không Linh châu, sau đó ném về phía Chung Sơn, đây chính là hy vọng cuối cùng của lão.
Chung Sơn lật tay tiếp nhận lấy Không Linh châu, trong lúc mọi người còn đang lộ vẻ bất ngờ thì Chung Sơn rõ ràng lui về phía sau.
Thấy cảnh tượng như vậy, trong mắt mọi người đều lộ ra một vẻ không thể tưởng tượng nổi, Chung Sơn thả lão Tiền ra rồi sao? Lão Tiền cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, y nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay bị cắt đứt, nhìn thoáng qua.Y nhìn Chung Sơn, trong mắt hiện lên một vẻ oán độc, sau đó hất đầu lên, sau đó quay đầu lại, chạy về phía xa xa.
Thấy cảnh tượng như vậy, Lý gia lão tổ tông cũng kêu lên.
- Ta cũng có một hạt Không Linh châu, ta muốn dùng nó để đổi lấy tính mạng.
Lý gia lão tổ tông hô lên
Tiền lão đã được tự do, Lý gia hy vọng mình cũng được như vậy.
- Linh Nhi.
Chung Sơn nhíu mày kêu lên.
- Ừ.
Thiên Linh Nhi tháo hồng lăng ra.
Lý gia lão tổ tông lấy ra một hạt Không Linh châu ném cho Chung Sơn, sau đó lập tức quay đầu, mang theo thân thể bị trọng thương nhanh chóng chạy trốn khỏi Chung phủ.
Cầm hạt Không Linh châu này trong tay, Chung Sơn lại một lần nữa nhìn về phía Triệu Đan Thần.
Triệu Sở Hướng nhìn về phía Chung Sơn, trong mắt y hiện lên một vẻ khó hiểu, chỉ vì một hạt Không Linh châu mà lại thả hổ về rừng ư?
- Ta cũng có một hạt Không Linh châu ở đây, thả ta ra.
Có hai người phía trước đã thành công, cho nên Triệu Đan Thần cũng kêu lên.
Triệu Đan Thần vung tay ném cho Chung Sơn hạt Không Linh châu, tưởng rằng sẽ được cứu viện, thế nhưng, Triệu Sở Hướng lại chỉ trường thương vào hắn.
- Ta đáp ứng thả ngươi ra, nhưng hắn thì chưa đáp ứng.
Chung Sơn cầm lấy hạt Không Linh châu cười nói.
Nhìn thấy thần sắc của Chung Sơn như vậy, Triệu Đan Thần liền cảm thấy hoảng hốt trong lòng, vừa rồi mình quá nóng vội, không nên lập tức đem Không Linh châu ra như vậy.
- Ta còn có bảo bối khác, chỉ cần ngươi thả ta ra, tất cả đều là của ngươi.
Triệu Đan Thần ôm ngực sợ hãi nói.
- Ngươi gϊếŧ hai đại thúc của ta, ngươi chẳng lẽ dùng bảo bối là có thể đền bù được sao?
Triệu Sở Hướng nhíu mày lại, lạnh lùng nói, hiển nhiên đối với mối hận của mình với Triệu Đan Thần, hắn vô cùng kiên định.
- Không không, ta còn có một tin tức vô cùng quan trọng nữa, nhất định có thể đổi được tính mạng của ta.
Triệu Đan Thần hoảng sợ kêu lên.
Triệu Sở Hướng nheo mắt nhìn về phía Triệu Đan Thần rồi nở ra một nụ cười lạnh:
- Tin tức ư? Ngươi nói thử xem, xem nó có giá trị để đổi lấy cừu hận trong lòng ta hay không? Truyện "T
- Ừ, gần đây ở Thiết Kiếm môn có phải là chưởng môn không hề ra khỏi cửa không?
Triệu Đan Thần cất tiếng nói.
Triệu Sở Hướng nhướn mày, nhìn chằm chằm về phía Triệu Đan Thần, trong mắt y hiện lên một tia lệ khí.
- Sắp tới Minh Kiếm lâu, Vạn Ma Tông, Thiên U cốc, ba môn phái này chuẩn bị tranh đoạt Thiết Thương môn, còn muốn cướp cả mỏ linh thạch của Thiết Kiếm môn.
Triệu Đan Thần cất tiếng kêu lên.
- Hừ, Minh Kiếm lâu cùng với Thiết Thương Môn rất thân với nhau, há có thể cấu kết với ma đạo sao?
Triệu Sở Hướng tức giận trừng mắt nói.
- Những câu này ta nói đều là thât, ta chính là người của Vạn Ma tông, đây là mật lệnh của lệnh sư giao cho ta, trong vòng hai mươi ngày phải chạy tới Thiết Thương môn.
Triệu Đan Thần cất tiếng nói, sau đó lấy bao gấm ném ra cho Triệu Sở Hướng.
Triệu Sở Hướng bán tín án nghi cầm lấy bao gầm xem xét cẩn thận, quả nhiên sự thật đúng như lời Triệu Đan Thần nói.
Hai đầu lông mày của Triệu Sở Hướng nhíu lại.
- Thế nào, tin tức này có thể đổi lấy tính mạng của ta không?
Triệu Đan Thần cất tiếng kêu lên.
Triệu Sở Hướng cau mày, trường thương cuối cùng cũng thu trở về.
Triệu Đan Thần nhìn về phía Chung Sơn, rồi lại nhìn về phía Thiên Linh Nhi, thấy bọn họ không tỏ vè gì thì vội vàng đứng lên, phóng lên trên nóc nhà.
- Phóng.
Từ phía xa xa lại truyền đến một thanh âm lảnh lót.
Nghe thấy thanh âm này, Triệu Đan Thần dựng cả tóc gáy lên, thanh âm này tuy trong trẻo nhưng ở trong tai của Triệu Đan Thần thì tựa như là tiếng kêu tử vong.
- Véo véo..
Bốn mươi đại tiễn lại phát ra phóng về phía Triệu Đan Thần.
Ở giữa không trung, không thể mượn lực được, Tôn gia lão tổ tông lúc sức lực dồi dào còn bị đóng lên vách tường, huống hồ là Triệu gia chủ đang bị trọng thương lúc này.
- Phập.
Triệu Đan Thần đã bị đóng vào trong vách tường.
Ở phía trước chạy ra hai người, Lý gia lão tổ tông bị Thiên Linh Nhi bị ngọc phù oanh kích cho nên bị thương nặng nhất. Sau khi chạy ra không lâu, đột nhiên một hanh tử kiếm bỗng nhiên phóng tới phía Lý gia lão tổ tông, y bị thương trong người, cho nên mãi đến khi thanh kiếm đến gần mới phát hiện ra được.
Thân hình y tránh né rất nhanh, nhưng cũng vẫn bị chặt đứt mất một cánh tay, y quay đầu nhìn lại thì thấy một người mặc áo đen, tay cầm thanh kiếm màu tím, đang đâm về phía y.
Lý gia lão tổ tông cũng là một hung nhân, mặc dù bị thương đến mức này nhưng lão cũng không chịu khuất phục. Bọn họ đánh nhau một lúc rồi cũng đã tới gần bức tường thành.
Thủ vệ của thành chính là người của Chung Phủ, mỗi người xuất ra một cây cung, bắn về phía Lý gia lão tổ tông.
- Phập phập.
Ám Hoàng lao tới về phía Lý gia lão tổ tông, không cho hắn trốn thoát, hai mũi tên phóng ra, Lý gia lão tổ tông bị bắn chết ngay tại chỗ.
Ám Hoàng nhanh chóng nấp vào trong chỗ tối.
Ở một chỗ khác, Tiền gai lão gai chủ sau khi lẩn trốn ra khỏi Chung phủ thì chạy như điên, nhìn thấy không có ai sau lưng mới thở dài một hơi, bỗng nhiên một chuyện quỷ dị xảy ra, trên cái bóng của lão đột nhiên xuất hiện thêm cái bóng của một thanh trường kiếm.
- Phập.
Tiền lão bị thanh kiếm khủng bố này đâm xuyên qua nội tạng, trong đầu Tiên lão lúc này chỉ có một ý niệm, mình gặp quỷ rồi.
Bóng đen này lấy vòng tay của Tiền lão ra, vô cùng quỷ mị, nhanh chóng chạy về phía Chung phủ.