Quyển 1 - Chương 23: Gặp lại hàn nha
- Chung Sơn, mới sáng sớm mà đã luyện công rồi sao?
Thiên Linh Nhi trông thấy chung Sơn tỉnh lại thì lập tức kêu lên, hơn nữa thân hình còn nhảy lên, từ trên võng lao xuống.
- Lấy một ít thức ăn ở trong bọc ta ra ăn đi.
Chung Sơn cất tiếng nói.
- Ừ.
Thiên Linh Nhi gật gật đầu, sau đó lấy cái bọc của Chung Sơn đưa cho hắn.
Chung Sơn lấy từ bên trong ra một cái hộp nhỏ đưa cho Thiên Linh Nhi, còn mình thì cầm một miếng thịt khô.
Điểm tâm ở trong hộp của Thiên Linh Nhi chính là món nàng thích nhất, Quế Hoa cao.
Cầm Quế Hoa cao trong tay, Thiên Linh Nhi ăn rất ngon miệng, không chỉ vậy, sau khi ăn xong nàng còn khẽ liếʍ liếʍ chút cao đọng lại trên đầu ngón tay, khuôn mặt lộ ra vẻ thỏa mãn. Lần thứ nhất trước đó ở trong núi, Chung Sơn đang cầm lấy cái này ăn, vừa vặn Thiên Linh Nhi đi vào, nàng vừa ăn một lần đã vô cùng yêu thích món ăn này.)
- Ngon lắm, Chung Sơn có phải phàm nhân bên ngoài ai cũng đều lợi hại như ngươi không? Biết làm Quế hoa cao, lại biết làm võng nữa?
Thiên Linh Nhi vừa ăn vừa cười nói.
Nhìn Thiên Linh Nhi Chung Sơn lắc đầu cười cười, cũng không trả lời nàng.
- Đúng rồi, bây giờ phải tỉm ra phương hướng, cô nương lần đầu tiên đi ra ngoài, vậy ta hỏi cô nương, Khai Dương tông ở hướng nào?
Chung Sơn nhìn Thiên Linh Nhi hỏi.
- Ở hướng kia.
Thiên Linh Nhi liếʍ liếʍ ngón trỏ, sau đó đưa nó chỉ về một hướng.
- Chỉ xong, Thiên Linh Nhi lại lấy quế hoa cao ra ăn.
- Ừ.
Chung Sơn gật gật đầu, hóa ra cảm giác tìm phương hướng của Thiên Linh Nhi cũng không tệ lắm.
Tốc độ ăn của Chung Sơn rất nhanh, trong khoảnh khắc hắn đã ăn hết mấy miếng thịt, hoàn thành bữa sáng. Chung Sơn nhìn Thiên Linh Nhi vẫn còn đang ăn Quế hoa cao, hắn đành đi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Đợi cho Thiên Linh Nhi ăn xong, thì Chung Sơn cũng đã thu dọn xong mọi thứ.
- Chúng ta đi nào.
Chung Sơn vác đại đao nói.
- Ừ.
Thiên Linh Nhi giẫm hồng lăng dưới chân, bay lên trên trời.
Hai người hướng về phía trang viên của Chung Sơn, nhanh chóng đi tới đó.
Trên đường đi, hai người cũng chém gϊếŧ một số yêu thú, kiếm một số nội đan.
Ngày thứ mười ba, ở trên một đỉnh núi, lúc này Chung Sơn đã gϊếŧ xong một con báo yêu thú, một lần nữa, hắn lại lấy nội đan từ người con yêu thú này ra.
- Chung Sơn, nội đan của những con yêu thú này rất vô dụng, ngoại trừ yêu thú cao cấp, những nội đan này cho dù luyện thành đan dược thì cũng không bằng thảo dược ba trăm năm, ngươi thu thập làm gì?
Thiên Linh Nhi hỏi.
- Có lẽ sau này sẽ hữu dụng đó.
Chung Sơn lắc lắc đầu.
Đối với những nội đan thần kỳ này hắn không biết cách dùng như thế nào nhưng giữ lại chắc chắn sẽ tốt, từ nay về sau có cơ hội sẽ dùng tới.
Cầm lấy nội đan, Chung Sơn sửa sang lại đồ đạc rồi nhìn cảnh sắc xung quanh.
Nơi này chính là nơi trước kia hắn đã từng đi qua, có khu vực đầy chướng khí, ở bên tỏrong có u tuyền, cách đó xa xa là một sơn cốc, nơi mình chôn Dạ Minh châu, thấy Thiên Linh Nhi ở bên mình, Chung Sơn cũng không định tới đó lấy ra, đợi sau này hãy tính vậy.
Còn hai ngày đường nữa, chỉ hai ngày đường nữa là tới địa bàn của mình.
- Đi thôi, chúng ta mau rời khỏi núi.
- Phải không? Chúng ta sẽ ngay lập tức đi vào phàm nhân giới ư?
Thiên Linh Nhi hưng phấn kêu lên.
- Cẩn thận, nơi này có Hàn nha, lần đầu tiên gặp ta suýt chút nữa là bị nó hại. Chúng ta cần phải duy trì tốc độ, chạy khỏi chỗ này.
Chung Sơn gật đầu trịnh trọng nhắc nhở.
- Ừ.
Thiên Linh Nhi gật gật đầu.
Sau đó, hai người lại một lần nữa lên đường.
Chung Sơn dùng một tốc độ nhanh nhất để đi xuống núi, dù sao thứ hắn dùng cũng chỉ là giày truy phong, không thể bằng Thiên Linh Nhi phi hành ở trên sơn cốc.
- Ta bay qua trước, ngươi phải nhanh lên đó.
Thiên Linh Nhi cười nói, sau đó đạp hồng lăng, bay vuột qua trước.
Chung Sơn nhanh chóng chạy xuống núi.
- Quạ.
- Quạ.
Hai tiếng quạ kêu lên thảm thiết, Chung Sơn ngẩng đầu lên trông thấy cảnh tượng trước mắt thì cả kinh.
Bởi vì ở trên núi, Thiên Linh Nhi đang đạp hồng lăng, mà hồng lăng hất lên đúng vào chỗ hai hàn nha trên không trung lao xuống.
- Quạ.
- Quạ.
Ở trên núi, có hơn mười con hàn nha bay về phía Thiên Linh Nhi, từng con hàn nha không ngừng phun ra từng luồng hàn khí phóng về phía nàng. Thiên Linh Nhi hất hồng lăng lên một lần nữa.
Những con hồng lăng này không đáng nhắc tới trước mặt Thiên Linh Nhi, mà Thiên Linh nhi đối với việc đánh nhau với hàn nha cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ, tuy nhiên Chung Sơn lúc này toàn thân lại toát mồ hôi lạnh.
Bởi vì Chung Sơn phát hiện ra càng ngày càng có nhiều hàn nha bay về phía Thiên Linh Nhi, không chỉ vậy hàn nha bay tới càng nhiều, thực lực càng ngày càng gia tăng, nguyên một đám hàn nha vô cùng lợi hại xuất hiện.
Từng luồng hàn khí, phía sau mạnh hơn so với phía trước rất nhiều ở trên không trung không ngừng bắn về phía Thiên Linh Nhi.
Thiên Linh Nhi lúc đầu còn cảm thấy vui vẻ nhưng sau đó cũng cảm thấy lo lắng, bởi vì nàng cũng đã nhận ra hàn nha ngày càng nhiều.
- Đến đây với ta.
Chung Sơn hướng về phía Thiên Linh Nhi hét to một tiếng, thân hình chạy về phía nàng.
Thiên Linh Nhi có thể bay, nhưng hàn nha cũng có thể bay, đánh chết nhiều hàn nha như vậy, còn muốn chạy đi sao?
- Quạ.
- Quạ.
Một lượng lớn hàn nha lao tới gần Thiên Linh Nhi, không cho nàng rời khỏi. Hàn khí không ngừng phun tới, khiến cho việc xuống núi của Thiên Linh Nhi không ngừng bị ngăn cản.
Thực lực của hàn nha không thể tưởng tượng được, nó chỉ nhả hàn khí nhưng từng luồng hàn khí này lại khiến cho Thiên Linh Nhi bị tổn thương.
Thiên Linh Nhi lúc này không có cách nào trốn thoát, toàn thân nàng đều bị bao vây, một lượng hàn khí lớn phóng về phía mình, tựa như băng tuyết bao phủ vậy.
Ở bên cạnh Thiên Linh Nhi lúc này đúng là trời băng đất tuyết, vô số hàn khí do hàn nha phụn ra, khiến cho con đường xuống núi dường như cũng bị đông cứng lại.
- Tại sao lại nhiều như vậy?
Thiên Linh Nhi vừa đánh vừa thầm nói trong lòng, giọng nói cũng trở nên nức nở, hiển nhiên, đây là lần đầu tiên nàng gặp tình huống như thế này.
Khi đã hoảng loạn, hồng lăng huy vũ cũng ngày càng loạn, một lượng hàn khí lớn bắn về phía Thiên Linh Nhi.
Dần dà, bốn phía Thiên Linh Nhi đã bị vô số hàn nha bao vây, hoàn toàn không thể nhìn thấy bên ngoài.
- Quạ.
- Quạ.
Hàn nha vừa phun hàn khí vừa kêu lên khiến cho thần trí của Thiên Linh Nhi bị hoảng loạn, đồng thời, toàn thân Thiên Linh Nhi từ trên xuống dưới cũng bị một màn sương trắng che kín, ngày càng nhiều hàn khí phun lên người nàng, thậm chí hai chân có lúc cũng trở nên cứng ngắc, không còn cảm giác. Giờ phút này, Thiên Linh nhi cảm thấy mình đã hoàn toàn bị cô lập với thế giới. Nàng cảm thấy vô cùng sợ hãi, hai mắt trở nên đỏ rực, tựa nư muốn khóc lên vậy.
- U u.
Chung Sơn trong lúc bất lực nhìn Thiên Linh Nhi, đột nhiên rống lên một tiếng.
Chung Sơn gầm lên một tiếng giận dữ, đã khiên cho Thiên Linh Nhi bị chấn động toàn thân, nàng vô cùng bị kích động, gọi to lên, Chung Sơn, Chung Sơn mau đến cứu ta.
Giờ khắc này, nước mắt ở trong mi nàng cuối cùng cũng đã tràn ra, đầu mi nàng chuyển về phía thanh âm của Chung Sơn.
Không gian bao vây của Hàn nha, cuối cùng cũng bị Chung Sơn đâm thủng một chỗ.
Một thanh đại đao mang theo sát khí vô cùng mạnh mẽ chém gϊếŧ ba con hàn nha, hai mắt Chung Sơn đỏ bừng, những luồng tơ máu ẩn ẩn hiện hiện, trên người hắn lúc này cũng như Thiên Linh Nhi, tràn ngập sương tuyết.
Chung Sơn vì luyện tập Thiên Ma Thối Thể cho nên có làn da dày hơn rất nhiều, hắn vận khởi Thiên Ma Thối Thể, khó khăn xông tới, tuy nhiên, dù vậy cũng không chịu được cái lạnh.
Nhìn thấy hai mắt Thiên Linh Nhi đẫm lệ nhìn mình, trong lòng Chung Sơn cảm thấy thật vui sướиɠ, tuy bị hàn khí của hàn nha lọt vào người, nhưng cũng đáng giá.
Giờ phút này trên người của Thiên Linh Nhi có nhiều chỗ đã bị đông cứng.
Chung Sơn xông lên ôm lấy ngang hông Thiên Linh Nhi, cầm cả Hồng Lăng vào trong ngực.
Ở trước mặt đã có một con đường, lúc này Chung Sơn và Thiên Linh Nhi trong khốn cảnh, mặt đối mặt với nhau.