Trường Sinh Bất Tử

2/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Tạm Ngưng
Nội Dung Truyện: Tuyệt thế hung nhân, Đa mưu túc trí, vì cầu trường sinh, Mưu đồ thiên hạ. Hai mươi lăm tuổi đi vào này tu hành thế giới , Chung sơn luôn luôn tại cố gắng , Lại phát hiện tiên phàm chê …
Xem Thêm

Quyển 1 - Chương 20: Ngạc mộng
Nhìn Không Linh châu trong tay, trong lòng Chung Sơn bỗng có một suy nghĩ.

Vũ khí của bản thể chính là đao, đao hình từ trước kia rất lâu Chung Sơn đã luyện. Sau đó hắn từ từ cầm lấy Không Linh Châu, dựa theo phương pháp mà Linh Nhi truyền thụ cho, dùng đao cắt một đường trên tay, mấu tươi đổ vào hạt Không Linh châu.

Sau khi ngấm đầy máu, Không Linh Châu giống như là có sợi dây liên lạc với tinh thần của Chung Sơn vậy, Chung Sơn thầm hình thành ý nghĩ sau đó hạt Không Linh Châu này từ từ biến hóa, từ từ kéo dài theo ý nghĩ đó, cuối cùng biến thành một thanh đao.

Thân hình Chung Sơn cao khoảng chừng một thước tám, dáng vẻ vô cùng khôi vĩ, ở trên đao có một rãnh nhỏ, sống đao vô cùng mạnh mẽ, cũng vô cùng hung hãn tựa như là Chung Sơn vậy.

Nhưng đây chỉ là phôi thai trong suốt của ma cụ mà thôi.

Ở phía dưới chính là kim loại quán chú.

Nhìn chuôi thanh đại đao này, Chung Sơn không hề do dự dung nhập vào trong đó, hắn vừa chạm vào, đại đao đã bị ma cụ bao vậy, sau đó, tựa như hòa tan vào ma cụ vậy.

Kim loại không đủ, Chung Sơn đành phải ra khỏi thủy tạ kiếm một thanh kiếm khác nữa rồi đầu nhập vào, vẫn không đủ hắn tìm thêm một cái búa, lúc này đại đao mới hoàn thành.

Bây giờ trước mặt hắn chính là pháp bảo cấp thấp nhất, từ nay về sau phải liên tục dùng chân khí, chân nguyên rèn luyện mới có thể hình thành linh tính, không ngừng tăng cấp.

Nhìn pháp bảo của mình, trong mắt của Chung Sơn hiện lên một tia đau thương.

- Liệt Thiên thái tử, từ nay về sau, thanh đao này sẽ là cơn ác mộng của ngươi, từ hôm nay ta sẽ kêu thanh đao này là “Ngạc Mộng”. Truyện "Trường Sinh Bất Tử "

Chung Sơn sờ đại đao nói.

- Chung Sơn, ngươi đã trở về rồi ư?

Thiên Linh Nhi ở ngoài phòng kêu lên.

Chung Sơn mở cửa ra, nhìn thấy Nam Phách Thiên cùng với Linh Nhi cùng đi tới thủy tạ.

- Ngươi tế luyện tốt lắm thanh đại đao này rất mạnh mẽ.

Nam Phách Thiên nhìn thay đao trong tay Chung Sơn nói, kinh ngạc một hồi.

- Đúng thế, thanh đao này thoạt nhìn rất hung hãn, ngươi người rất hung hãn, thanh đao này cũng rất hung hãn đó.

Thiên Linh Nhi lập tức cất tiếng nói.

- Ngồi xuống đi, ta chuẩn bị đồ uống một chút.

Chung Sơn cất tiếng nói.

Sau đó ba người ngồi quanh chiếc bàn đá ở tiểu viện mạn đàm.

Chung Sơn, ngươi hôm nay thật là… Tiên Thiên tầng thứ ba lại đánh bại được Tiên Thiên tầng thứ tư, người kia sau khi quay về, khẳng định là sẽ tức chết.

Thiên Linh Nhi cất tiếng nói.

- Đúng thế, ta nghe nói người kia ở trong đám người Tiên Thiên tầng thứ tư thì xếp thứ hai, không thể tưởng tượng được lần này lại đại bại ở trong tay ngươi, những năm gần đây, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện này.

Nam Phách Thiên cất tiếng nói.

- Ai nói, đại sư huynh cũng có thể vượt cấp khiêu chiến, lần trước không phải là đã chém gϊếŧ một người tu vi cao hơn hắn sao?

Thiên Linh Nhi nói.

- Ngươi có nhìn thấy không?

Nam Phách Thiên không tin nói.

- Nhất định là đúng, đại sư huynh sẽ không nói dối ta.

Thiên Linh Nhi quả quyết nói.

Nhìn hai người cãi nhau, Chung Sơn cũng không quấy rầy nữa, hắn cũng không để ý, chém gϊếŧ với người khác ư? Đánh bại người tu vi lớn hơn mình ư? Chuyện này cũng không phải là chuyện khó, bởi vì thời khắc sinh tử, có rất nhiều âm mưu thủ đoạn, chỉ là những lúc ở cùng với hai người này Chung Sơn cảm thấy vô cùng thoải mái, tu vi của họ so với mình cao hơn, tuổi cũng nhỏ hơn mình, suy nghĩ rất ngây thơ. Trong mắt của Chung Sơn, coi bọn họ như là đệ đệ muội muội vậy.

Tông chủ từng nói, mười lăm ngày sau sẽ gặp lại, là có ý gì?

Chung Sơn đột nhiên nhớ lại câu nói của Thiên Tinh tử trong khoảng sân.

- À, đây là ngươi không biết, lần này chúng ta có thể đi ra ngoài lịch lãm.

Thiên Linh Nhi lập tức hưng phấn nói.

- Lịch lãm ư?

Chung Sơn khẽ cau mày.

- Đúng thế, chính là đi ra ngoài lịch lãm, lần đầu tiên phụ thân dẫn ta ra ngoài không cho ta chạy nhảy, không bao lâu sau, chính là lúc này, ta có thể có cơ hội một mình rời khỏi, không phải nhìn sắc mặt của cha nữa.

Truyện "Trường Sinh Bất Tử "

Thiên Linh Nhi hừ nhẹ, lộ ra một vẻ đáng yêu.

- Ta cũng phải đi ư?

Chung Sơn hơi cau mày.

Chung Sơn không muốn đi bởi vì Chung Sơn hiểu rõ, linh khí ngoại giới của mình không có nhiều hơn nữa, mình vừa rồi cũng mới tìm được cái tiểu động thiên, bây giờ tu luyện nhanh hơn rất nhiều so với trước kia.

- Cũng không phải, đến lúc đó đi hay không đi là do tự nguyện, nhưng phần lớn là đồng ý bởi vì người nào cũng như ta, đã nhịn rất nhiều năm rồi, muốn ra ngoài ngắm cảnh một chút, có một số người cũng muốn quay trở lại phàm nhân thăm thân nhân.

Thiên Linh Nhi giải thích nói.

- Ừm.

Chung Sơn gật gật đầu.

Dù sao, Chung Sơn cũng đã quyết định chủ ý, đã là tự nguyện thì ta không đi.

- Linh Nhi, Phách Thiên, các ngươi đều ở trong này phải không?

Lúc này ở giữa không trung, đột nhiên truyền tới một thanh âm mờ ảo.

Tông chủ, là thanh âm của Thiên Tinh tử.

- Cha, tại sao người lại tới đây?

Thiên Linh Nhi lập tức kêu lên, nhìn bốn phía xung quanh.

Sau đó mọi người nhìn thấy Thiên Tinh tử từ trên trời đi xuống bên cạnh chiếc bàn đá.

Chung Sơn đứng dậy, cung kính cúi đầu với tông chủ:

- Bái kiến tông chủ.

- Thiên bá!

Nam Phách Thiên cũng chào nói.

- Ừm.

Thiên Tinh Tử cũng gật gật đầu, sau đó cũng không khách khí ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn đá.

Thiên Tinh tử nhìn về phía Chung Sơn nói:

- Chung Sơn, ngươi ngồi xuống đi, trong vòng một năm ngươi đạt tới thành tựu như vậy, nhất định tu luyện đã phải rất khắc khổ đúng không?

- Đương nhiên, cha, cha không biết đâu, cha nhìn chỗ luyện công kia đi, chính là chỗ luyện công do Chung Sơn tạo ra, hắn còn vào trong núi tìm yêu thú chém gϊếŧ, mới có thể tu luyện nhanh chóng như thế.

Thiên Linh Nhi chen vào nói.

Nhìn chỗ luyện công kia, lại nhìn Nam Phách Thiên và Thiên Linh Nhi, Thiên Tinh tử khẽ cười cười.

- Con cùng với Phách Thiên đi ra bên kia, ta có chuyện cần nói với Chung Sơn.

Thiên Tinh Tử cất lời.

- Chuyện gì mà con không thể nghe vậy?

Thiên Linh Nhi dẩu môi, tỏ vẻ không muốn.

- Chuyện này vô cùng trọng yếu.

Sắc mặt Thiên Tinh tử trở nên nghiêm túc nói.

- Được rồi.

Thiên Linh Nhi gật gật đầu, nàng cũng không cãi lời nữa, lập tức cùng với Nam Phách Thiên đi sang bên cạnh.

Thiên Tinh tử khẽ vẫy tay một cái, trong đường kính năm thước đột nhiên xuất hiện một làn sương mù, ngăn cách với Thiên Linh nhi bọn họ.

Nhìn Thiên Tinh tử trước mặt, Chung Sơn hơi cau mày, trong lòng hắn đang thầm đoán không biết Thiên Tinh tử tìm mình có chuyện gì.

- Chung Sơn.

Thiên Tinh tử nghiêm túc nhìn về phía Chung Sơn nói.

- Có đệ tử.

Chung Sơn gật đầu đáp.

- Ha ha, ngươi không cần câu thúc như vậy, trong vòng một năm, với căn cốt của ngươi mà có thể đạt tới mức này khiến ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đồng thời ta cũng rất hiểu, ý chí của ngươi rất kiên định, không hề e ngại gian khổ. Phàm nhân tám mươi tuổi, mà có thể lấy được phá cấm đan, mặc kệ ngươi dùng cách nào nhưng ta tin chắc trong lòng của ngươi không hề ngây thơ như Linh Nhi, ngươi có trí khôn, nên hiểu rằng mình phải nỗ lực.

Thiên Tinh tử cất tiếng nói.

Chung Sơn không nói gì, trong lòng thầm đoán ý tứ trong lời nói của Thiên Tinh tử, chờ đợi Thiên Tinh tử cất lời.

- Cho nên, lần này ta có chuyện cần ngươi hỗ trợ.

Thiên Tinh tử nói xong đưa mắt nhìn Chung Sơn.

Nghe thấy Thiên Tinh tử nói như vậy, Chung Sơn cũng chỉ nhíu mày, không đáp ứng mà hướng về phía Thiên Tinh tử nói:

- Tông chủ cứ nói.

Nhìn thấy thái độ của Chung Sơn, trên khuôn mặt của Thiên Tinh tử lộ ra một vẻ thỏa mãn.

- Vừa rồi theo như lời của Thiên Linh Nhi thì vài ngày nữa Linh Nhi và Nam Phách Thiên phải ra ngoài. Phách Thiên không cần phải xen vào, hắn là một nam nhân, chúng ta không cần phải lo lắng, hắn tuyệt đối không gặp chuyện gì, còn về phần Linh Nhi, ta đang rất lo lắng, cho nên ta hy vọng ngươi có thể chiếu cố cho nó một chút, một năm sau đưa nó an toàn trở về.

Thiên Linh tử trịnh trọng nói.

- Đi ra ngoài sao?

Chung Sơn hơi cau mày.

- Phách Thiên cần một mình để rèn luyện, Linh Nhi thì tâm tính quá ngây thơ, lại có quan hệ bằng hữu với ngươi nên ta hy vọng ngươi có thể đi theo bảo vệ nó mới yên tâm. Chỉ cần một năm sau ngươi đưa nàng an toàn trở về, ta sẽ tự mình chỉ điểm cho ngươi tu luyện.

Thiên Tinh tử ngưng trọng nói.

Nghe thấy lời nói vừa rồi của Thiên Tinh tử, hai mắt của Chung Sơn liền sáng lên, đích thân chỉ điểm ư? Vậy sao với việc mình mày mò tu luyện thì chắc chắn sẽ tốt hơn không ít.

- Có ta chỉ điểm, việc tu luyện của ngươi chắc chắn sẽ mau lẹ, chỉ cần ngươi có thể đạt tới Kim Đan Kỳ, lúc đó ta sẽ thu nhận làm đệ tử, thế nào?

Thiên Tinh tử khẽ cười nói.

Đây là một chuyện khó có thể làm nổi, đến Kim Đan kỳ mới thu làm đệ tử, với căn cốt như hắn tu luyện đến Kim Đan Kỳ thì thật khó khăn. Chỉ cần Chung Sơn không tu luyện đến Kim Đan kỳ thì Thiên Tinh tử cũng không phải thực hiện hứa hẹn, lâu lâu chỉ điểm cho hắn một chút là được.

Nhưng chuyện này lại quá đỗi hấp dẫn với Chung Sơn.

Có một sư phụ là một thành công lớn, ít nhất cũng không phải mày mò.

Một năm, chỉ một năm mà thôi, tất cả đều đáng giá.

- Được.

Chung Sơn đáp.

- Như thế thì ta yên tâm rồi, ta tin tưởng ngươi.

Thiên Tinh tử đứng lên, vỗ vỗ vai của Chung Sơn nói.

Sau đó ông phất tay rút lui khỏi sương phòng.

- Được rồi các ngươi tiếp tục mạn đàm đi, ta không quấy rầy nữa.

Thiên Tinh tử hướng về phía ba người cười cười,sau đó chân đạp mạnh một cái, một đám bạch vân xuất hiện đưa Thiên Tinh tử rời đi.

- Chung Sơn, vừa rồi cha ta nói gì đó?

Thiên Linh Nhi lập tức hỏi.

- Nói ta cùng với các ngươi đi ra bên ngoài.

Chung Sơn lắc đầu đơn giản nói.

Thêm Bình Luận