Chương 9: Tinh Thông Quyền Chưởng!

Thẩm Nghi cảm nhận sự biến hóa của thân thể, trong lòng cũng có chút kinh ngạc.

Phải biết rằng, sau khi rót thọ nguyên vào võ học, tiến triển cụ thể ra sao hoàn toàn có thể tham khảo thông qua trạng thái thân thể hiện tại của mình.

Cái này gọi là loại suy [1], bởi vì một lão võ giả vốn trầm mê trong đao pháp, khi tu hành võ nghệ tự nhiên sẽ tăng tiến nhanh hơn người bình thường rất nhiều.

[1] : có thể hiểu loại suy là nắm vững kiến thức hoặc quy luật của một sự vật nhất định, từ đó suy ra kiến thức của những thứ tương tự.

Thẩm Nghi vô thức điều chỉnh tư thế cưỡi lừa, bỗng nhiên lại có cảm giác thân thể mình nhẹ nhàng hơn không ít, giống như hắn tiến lên một bước lại có thể lướt đi từ ba đến năm trượng vậy.

Đáng tiếc hiện giờ không có cơ hội để thử nghiệm.

Thẩm Nghi thu lại tâm thần, trực tiếp rót phần thọ nguyên còn lại của yêu ma vào Bài Vân Trường Quyền, đồng thời cũng thôi diễn võ học, hy vọng có thể nhận được thu hoạch liên quan đến "Sơ cảnh" thêm một lần nữa.

Nhưng kết quả lần này lại làm hắn có chút thất vọng.

【 Mặc dù ngươi không giỏi quyền cước, nhưng trải qua mười tám năm kiên trì mài giũa, vẫn có thể đạt đến trình độ xuất quyền như sét đánh, chưởng ra có thể đánh nứt đá, Bài Vân Trường Quyền đạt đến viên mãn 】

【 Năm thứ hai mươi, ngươi không có chút tiến triển nào, đã rơi vào mê mang, có cảm giác mình đang lãng phí thời gian 】

【 Năm thứ hai mươi ba, ngươi bắt đầu hoài nghi chính mình, sau khi quyền pháp này viên mãn, đã là điểm cuối cùng rồi 】

【 Năm thứ hai mươi lăm, thông qua nhiều năm suy nghĩ, ngươi đã đề cao được tạo nghệ công phu quyền chưởng, thiên phú quyền chưởng gia tăng 】



Tới cuối cùng, sau khi Thẩm Nghi dùng hết thọ nguyên của yêu ma, thu hoạch mà hắn nhận được cũng phơi bày toàn bộ trên giao diện rồi.

【 Bài Vân Trường Quyền (viên mãn) 】

【 Linh Xà Bát Bộ (viên mãn) 】

【 Tinh Thông Quyền Chưởng: Có thể giảm bớt thời gian tu luyện võ học quyền chưởng, gia tăng cơ hội nhận được cảm ngộ 】

Ngoại trừ hai thức võ học viên mãn kia, hắn còn nhận được một thứ tương tự như thiên phú, nhưng thứ mà Thẩm Nghi muốn là tin tức có liên quan đến "Sơ cảnh" lại không xuất hiện.

Hắn khẽ ngước mắt lên: "Tính toán thời gian, có phải Trấn Ma ti cũng nên đến huyện chúng ta tuần tra rồi?"

Nghe vậy, Trần Tể vốn đang chuyên tâm dẫn đường, thân hình lập tức run rẩy một cái, trong mắt xẹt qua một tia phức tạp, gã mở miệng đáp lời nhưng không quay đầu lại: "Hồi bẩm đại nhân, còn khoảng một tháng nữa."

Làm sao gã không hiểu, đây là Thẩm đại nhân đang nhắc nhở mình…

Bởi vì toàn bộ nha môn của Bách Vân huyện đều cùng một giuộc, và trước mắt, chuyện khẩn yếu nhất cần phải xử lý, chính là chống đỡ cho qua kỳ kiểm tra của Trấn Ma ti này.

Nói cách khác, bọn họ cần phải đưa cho bên trên một bộ kết quả là huyện thành bình an tường hòa.

Chỉ cần xảy ra bất cứ sai sót nào, thì đám người bọn họ, ít nhất cũng có hơn phân nửa phải bêu đầu ngoài cửa chợ, mà cái đầu trẻ tuổi tuấn tú nhất trong nhóm người này chắc chắn sẽ thuộc về Thẩm đại nhân.

Chẳng trách thái độ hôm nay của đối phương lại khác thường như thế, hóa ra là muốn chờ gã ở chỗ này.

Nếu như nói trong nha môn, có người nào kỳ vọng giáo úy của Trấn Ma ti mau tiến đến, thì người đó chỉ có thể là Trần Tể mà thôi. Gã thật sự hy vọng... Triều đình tới róc xương róc thịt Thẩm Nghi này.



Nếu không phải do đối phương giở trò bịp bợm thì nha môn tuyệt đối không thể đè được tin tức xuống đâu. Mà một khi tin tức bị lan truyền, khẳng định là Trấn Ma quân sẽ sớm đến tiếp quản nơi đây, sau đó quét sạch yêu ma ở chung quanh rồi!

"Một tháng sao?" Thẩm Nghi xoa xoa huyệt Thái Dương.

Dựa theo ký ức lưu lại, hắn biết mình chỉ là một tên tiểu lại, không có tư cách kết nối với Trấn Ma ti, muốn tiếp xúc với võ học cao thâm hơn, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đợi.

Ngược lại, nếu trong vòng một tháng, hắn có thể hoàn toàn đặt chân vào "Sơ cảnh", không biết mình có cơ hội gia nhập vào Trấn Ma ti hay không?

Vẫn là thọ nguyên của yêu ma chưa đủ!

Trong lúc suy nghĩ, hai con lừa già đã dừng lại trước bờ ruộng.

Thẩm Nghi nhìn về phía cái miếu nhỏ đã đổ nát không chịu nổi ở sườn núi, tượng thần lộ ra ngoài, bị rơm rạ bao trùm, bệ thờ cũng sụp đổ mất một nửa, cỏ dại mọc thành bụi xung quanh.

Những hộ nông dân kia còn không thèm bái Thần, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ thấy trong lòng bọn họ đang oán giận đến cỡ nào rồi.

"Đại nhân, mời đi bên này." Trần Tể buộc chặt con lừa già lại, sau đó đưa tay chỉ về phía có ánh sáng.

Hai người bước nhanh qua bờ ruộng, một đám nông dân mặc y phục lam lũ đang đứng lẻ loi ở phía xa, khuôn mặt tiều tụy, ánh mắt rời rạc, thất thần nhìn qua.

Khi thấy rõ bộ trang phục của hai người Thẩm Nghi, bọn họ lại ngồi xổm xuống, không kêu oan, không cầu cứu, bọn họ biết rõ là ai mang khổ nạn tới đây.

"..."