Chương 37: Hoàng Bì Tử!

Thẩm Nghi từ tốn bước tới, khí tức đều đều, không nhìn ra vừa rồi hắn mới chạy thẳng một mạch đến nơi này.

Trên bờ ruộng của thôn Lục Lý miếu, nhóm thôn dân lại dừng công việc trên tay, nhao nhao nhìn về phía bóng người đeo bội đao vừa xuất hiện ở cửa thôn kia.

Dựa theo tình huống bình thường, trong mắt bọn họ, sự xuất hiện của sai dịch bộ khoái cũng tương đương với tai hoạ tới cửa, hoặc là đến từ sai dịch, hoặc là có yêu ma làm loạn.

Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của người tới, vẻ mặt chết lặng của đám thôn dân cũng thoáng buông lỏng hơn một chút. Bọn họ vẫn nhớ tên nha dịch này. Lần trước, chính đối phương đã tự tay chém gϊếŧ cẩu yêu, mà lúc rời đi cũng không thu bạc.

Một tiểu cô nương vừa biết đi, trên người choàng một tấm vải thô rách rưới, rộng thùng thình đến buồn cười, chập chững đi tới, nâng chiếc chén bể trong tay lên, cất giọng bi bô nói: "Sai gia, uống nước."

Thẩm Nghi vươn tay xoa đầu đối phương, cũng nhận lấy chiếc chén bể nọ, uống một hơi cạn sạch. Chờ đến khi buông chiếc chén xuống, ánh mắt hắn lại chậm rãi nhìn về phía sơn đạo bên kia.

Tục ngữ nói, tới sớm không bằng tới đúng lúc... Lần này quá mức vừa vặn rồi.

Chỉ thấy trên đường núi gập ghềnh, có mười mấy bóng dáng cao hơn người bình thường tới hai cái đầu, thoắt ẩn thoắt hiện trong cánh rừng rậm bên ngoài.

Dưới bộ da lông dính liền chập chùng kia, là từng khối cơ bắp cuồn cuộn đều đặn. Gương mặt chúng nó cực kỳ dữ tợn, trên người chỉ mặc duy nhất một cái khố vải kiểu Nhật, trên vai khiêng theo một cái cỗ kiệu [1] thật lớn cao tới hai trượng, giẫm xuống đường núi như đi trên đất bằng.

Trên chiếc cỗ kiệu kia, có một bộ thân thể ít nhất cũng nặng đến tám trăm cân đang thản nhiên nằm ngửa. Mỗi tầng thịt mỡ trên người đều rộng chừng hai ngón tay, chi chít rậm rạp chồng chất lên nhau, nhìn như một cái núi thịt, khiến người ta nhìn đến hoa cả mắt, không đếm được rốt cuộc bên trên có bao nhiêu tầng thịt.



Chói mắt nhất là bộ da lông bóng loáng vàng đậm bên trên, tạo thành sự tương phải rõ ràng với những con cẩu yêu khác.

Một lát sau, đám cẩu yêu đã nâng cỗ kiệu, đứng thẳng ngay trước cửa thôn.

Bé gái y phục tả tơi vừa đưa tay nhận lấy chiếc chén bể, quay người lại đã "phù phù" ngã xuống đất. Toàn bộ biểu cảm ngây thơ non nớt vừa rồi đã đọng lại trên khuôn mặt bẩn thỉu của cô bé, nó nín thở, chiếc răng sữa dùng sức cắn chặt lên môi, thân hình nho nhỏ bắt đầu không tự chủ được điên cuồng run rẩy.

So với nữ hài nhỏ tuổi này, đám thôn dân còn lại có vẻ trấn tĩnh hơn một chút... Thay vì nói là trấn tĩnh, không bằng nói là bọn họ đã quen rồi.

Bọn họ vô thức nhìn về phía giao lộ. Nơi ấy chỉ có duy nhất một tên sai dịch, bên hông tên sai dịch này cũng chỉ duy nhất một cây đao.

Mà con đường nhỏ uốn lượn ở phía sau tên sai dịch kia, vẫn giữ nguyên vẻ tĩnh mịch như thế. Bọn họ chờ đợi hồi lâu, cũng không nhìn thấy bất cứ bóng dáng nào khác xuất hiện.

Dường như nhóm thôn dân đã hiểu được điều gì, trong đôi mắt rời rạc đờ đẫn của bọn họ, vừa có thêm vài phần tuyệt vọng. Bọn họ vội vàng ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy người mình, không phát ra bất cứ tiếng kêu nào cũng không có ý định chạy trốn.

Bỗng nhiên nữ hài kia cảm thấy mình vừa được một cái bóng cao lớn che khuất đi. Nó ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy vị sai gia vừa rồi chậm rãi đi lướt qua người mình, vừa đi vừa rút cây bội đao bên hông ra.

Cho đến khi thanh trường đao kia hoàn toàn ra khỏi vỏ.

Thẩm Nghi cầm yêu đao, đứng phía trước cỗ kiệu to lớn kia.

Ngoại trừ Hoàng Bì Tử, vẫn còn tổng cộng là mười hai con khuyển yêu cao lớn. Số lượng này, khá là ăn khớp với ký ức do tiền thân lưu lại.



Không tính lão nhược phụ nhụ [2], đối phương chỉ dựa vào hai con yêu ma tinh nhuệ này đã có thể chiếm cứ một phương, xưng vương xưng bá, ép cho đội quân tám trăm người của Bách Vân huyện không dám ra khỏi thành, đè cho hơn trăm tên sai dịch phải run như cầy sấy. Nhưng đối phương vẫn chỉ là một thế lực không đáng chú ý nhất, trong những thế lực lớn của Yêu tộc.

"Ta không cảm thấy ngươi sẽ đến, càng không cảm thấy ngươi có thể đứng trước mặt ta như vậy."

Hoàng Bì Tử đang ngồi trên cỗ kiệu khổng lồ kia, có chút lười nhác ngẩng đầu, từ trên cao nhìn xuống, thản nhiên móc kẽ móng tay nói: "Nếu ngươi đã đến đây, ta cũng thuận tiện hỏi một câu."

Nói đến đoạn này, chất giọng khàn khàn của nó vẫn bình thản như cũ, chỉ có ánh mắt thoáng phát sinh một chút biến hóa: "Ngươi có nhi tử không? Ta đã chết mất hai đứa nhi tử, trong khi tổng cộng ta chỉ có..."

Nó xòe ngón tay tính toán, trong mắt xẹt qua một chút bực bội: "Không nhớ được nữa... Tuy ta không quá thích chúng nó, nhưng bỗng nhiên thiếu đi hai đứa, trong lòng vẫn có chút không thoải mái."

"Hơn nữa, trong chuyện này lại có điểm kỳ quái, vì sao nơi chúng nó biến mất đều là địa bàn ngươi quản lý?"

"Nể tình trước kia ngươi cung kính có thừa, chỉ cần cho ta một lời giải thích, ta sẽ cho ngươi toàn thây."

-----------------

[1] : nguyên văn là 步辇 – bộ liễn, theo hình ảnh mình nhìn thấy thì nó cùng loại với cỗ kiệu, bên dưới có bánh xe kéo hoặc không.

[2] : bình thường thì từ này dùng để chỉ người già, yếu, phụ nữ và trẻ em, nhưng trong trường hợp này thì nên để là con già yếu, con cái và con non.