Sau hơn một tháng khởi hành từ hoàng thành cuối cùng chạng vạng tối hôm nay đại quân của Đế Tân cuối cùng đã tới được thành trì đầu tiên của bắc cảnh Hoang Thành.
Đứng phía dưới quan sát nó Đế Tân có thể cảm nhận được một cỗ khí tức tang thương đang phát ra tựa như vô số năm tháng lắng đọng lại vậy. Cái này tòa Hoang Thành đã có rất nhiều năm lịch sử phải nói từ khi Đại Hồng thiên triều còn tồn tại Đại Tề mới lập quốc còn là một vương triều nó đã tồn tại ở đây bảo vệ bắc cương tính tới đây cũng đã được hơn vạn năm.
Tần Mộ Ca bên cạnh thấy vậy mắt cũng hơi rung động nhìn Đế Tân nói:
- Khởi bẩm điện hạ đây chính là bắc cảnh đệ nhất hùng quan Hoang Thành!! Thành này như một tấm chắn, cái tấm chắn này còn tồn tại một ngày thì có thể ngăn cản được sự xâm lấn của các nước phương bắc trong thành tồn tại rất nhiều cao thủ mà theo thám báo báo về thì người mạnh nhất trong thành cũng không phải triều đình quan viên. Mà là bắc cảnh võ lâm bổn thổ ra đời cường giả có Đế Cực Cảnh thập trọng thiên tu vi!! Điện hạ giá lâm tin tức không phải là bí mật gì theo lý thì giờ này phải có thành chủ ra nghênh đón. Bất quá hiện tại nơi này thành chủ cũng chỉ là Hoàng Cực Cảnh thập trọng thiên xưa nay luôn không thuộc thiên triều quản lý trong thành lại có Đế Cực Cảnh thập trọng thiên nên thuộc hạ nghĩ rằng bọn chúng không ra nghênh tiếp là cố ý!!
Tần Mộ Ca sắc mặt tái xanh nói. Đế Tân ở bên nghe vậy sắc mặt có chút âm trầm lạnh lùng nói:
- Đế Cực Cảnh thập trọng thiên muốn cho ta một hạ mã uy!! Không biết sống chết! Gọi hắn ra đây cho ta!!
- Vâng!! Điện hạ!!
Tần Mộ Ca nghe vậy gật đầu nói. Sau đó nhìn lên tường thành quát lớn:
- Trong thành người nghe cho kỹ đây!! Thập thất hoàng tử điện hạ phụng thánh thượng chiếu lệnh giá lâm còn không mau chóng ra ngoài nghênh tiếp!!
Tần Mộ Ca tiếng thét truyền vào trong thành để cho tất cả dân chúng, tu sĩ, quan viên đều nghe rõ. Không bao lâu sau cửa thành mở ra từ bên trong lao ra một đám quân sĩ người dẫn đầu nhìn về phía đám người Đế Tân nói:
- Ở đâu tới tặc tử dám giả mạo thiên triều hoàng tử dẫn quân vọng tưởng tiến công ta Hoang Thành!! Hôm nay bổn tướng quân phải gϊếŧ sạch các ngươi!! Người đâu lên cho ta!!
Thanh âm tục tằng của hắn vang dội. Nhưng trong tiếng nói lại hàm chứa một phần âm độc hiển nhiên cũng không phải chính nhân quân tử gì đối với Đế Tân có gây hại tâm ý.
Tần Mộ Ca nghe vậy hét lớn:
- Lớn mật nghịch tặc dám vô lễ với điện hạ!! Các tướng sĩ mau bày quân trận cùng ta gϊếŧ hết đám tặc tử này!!
Theo tiếng thét của hắn đại quân của Đế Tân cũng lập tức bày ra quân trận sẵn sàng nghênh chiến. Năm trăm quân sĩ bày ra phòng ngự quân trận đem Đế Tân vây vào chính giữa còn lại năm trăm tướng sĩ thì theo Tần Mộ Ca gϊếŧ về hướng đối địch.
- Thật can đảm!! Các tướng sĩ mau đánh tan trận thế của bọn chúng!!
Hoang Thành tướng quân hét lớn. Hắn không nghĩ ở phía mình hung hãn sát khí dưới đối phương lại dám phản công!! Một màn này vượt qua hắn dự liệu đối phương không phải nên bị dọa sợ không dám động sao? Làm sao còn có thể thành lập quân trận phản công lại? Bọn họ Hoang Thành quân sĩ từng cái là trải trăm trận người đã sớm tụ thành kinh khủng sát khí có thể trấn áp hết thảy cái này hộ vệ binh sao lại có thể như không có chuyện gì nghênh chiến? Cũng chính vì cái này khinh thường nên hắn chỉ dẫn có năm trăm quân sĩ nên mới có loại biến cố này phát sinh. Bất quá dưới trướng hắn đều là bách chiến chi sư sao có thể sợ Đế Tân quân đội vì vậy sau khi ổn định tinh thần lại hắn vội chỉ huy quân Hoang Thành đánh trả lại bọn chúng giống như thề phải hoàn toàn hủy diệt quân đội của Đế Tân vậy. Đế Tân nhìn thấy quân sĩ Hoang Thành phản công lại thì sắc mặt âm trầm cười lạnh nói:
- Hung hãn như vậy không hỗ là bắc cảnh binh sĩ!! Nhưng muốn dựa vào như vậy tiêu diệt quân ta thật là mơ tưởng hão huyền!! Vốn là muốn trước vào thành sau mới từ từ tìm cách sửa đổi nhưng hiện nay lại phải cường công rồi!! Cần lấy trận này lập uy gϊếŧ vào Hoang Thành đem nó thành ta căn cứ địa rồi mới có thể tính tiếp chuyện công phạt các nước được!!
Theo Đế Tân suy nghĩ tình hình chiến đấu cũng ngày càng kịch liệt Tần Mộ Ca quơ múa Huyết Đao gϊếŧ về phía Hoang Thành tướng quân hai bên giao phong kịch liệt. Tần Mộ Ca quơ múa Huyết Đao hống to một tiếng:
- Phản tặc xem ta đây!! Huyết Đãng Sơ Hà!!
Sau tiếng hống Huyết Đao chém ra một cái như rạch cả bầu trời ra cả mặt đất cũng bị nhuộm đỏ màu máu.
- Cái gì? Lại là Hoàng Cực Cảnh thập trọng thiên!!
Hoang THành thủ tướng thấy Huyết Đao bổ xuống cả kinh kêu lên. Hắn không ngờ Tần Mộ Ca lại hung hãn như vậy hơn nữa còn có ngang bằng mình tu vi.
Trên thành chúng văn võ thấy vậy đều kinh hãi nói:
- Hoàng Cực Cảnh thập trọng thiên? Cái này tặc tử lại là Hoàng Cực Cảnh thập trọng thiên!! Bình thường nghịch tặc sao có thể có Hoàng Cực Cảnh thập trọng thiên làm hộ vệ không lẽ thật là hoàng tử? Vậy chúng ta nên làm sao có nên xuất binh giúp tướng quân không?
- Ta thấy nên lập tức tiếp viện!! Chẳng qua là đối phương thật là hoàng tử chúng ta một khi gϊếŧ hoàng tử sẽ chọc thiên triều nổi giận phái đại quân tới trấn áp!! Mặc dù chúng ta từ lâu đã không quy thuận thiên triều nhưng nếu thiên triều thật sự đem quân thì dù cho bắc cảnh các thành có liên hợp lại cũng sẽ bị đánh tan chuyện này không dễ tính!! Nếu là hoàng tử có tổn thương ta sợ thiên triều sẽ không nhịn nổi!!
- Tướng quân dẫn năm trăm huynh đệ đi theo còn không chắc sẽ xảy ra chuyện!! Chúng ta cứ im lặng xem tiếp đi!!
- Không tệ!!! Coi như tướng quân không địch lại cũng có thể dẫn quân rút về trong thành!!
Hoang Thành các vị thủ tướng đều cùng nhau bàn luận cuối cùng thống nhất ý kiến là cùng ngồi chờ xem kết quả cuối cùng rồi tính tiếp!!!