Chương 2

Nói ngắn gọn về tình trạng cơ thể, Cố Thần Ngọc không hề nhận ra trong giọng nói của mình ẩn chứa sự ỷ lại.

Cậu nhắm mắt lại, mặc cho bản thân dựa vào l*иg ngực Alpha, trong đầu nhanh chóng nhớ lại những chuyện lúc trước.

Cậu nhớ ở kiếp trước vào lúc này, vì sợ bị Hoắc Thâm phát hiện sự khác thường trên người mình, bản thân vốn đã sợ Alpha nên càng vùng vẫy dữ dội hơn.

Kết quả lại bởi vì thuốc và pheromone Alpha tác động lẫn nhau dẫn đến phát tình, lúc Hoắc Thâm buông cậu ra, chân cậu mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã từ trên cầu thang xuống.

Lần này thì không.

Có kinh nghiệm từ lần trước, lần này cậu sẽ xử lý tốt hơn.

Đương nhiên, cũng bao gồm cả mối quan hệ của cậu và Hoắc Thâm.

Hoắc Thâm không biết cậu đang nghĩ gì.

Nhìn thấy người trong lòng sau khi nhận ra là mình, cơ bắp vốn đang căng cứng bài xích lập tức thả lỏng, mặc cho bản thân dựa vào lòng mình, còn chính xác gọi tên mình, rõ ràng là vì đối tượng là mình mới có sự tin tưởng như vậy, khiến cho nhịp tim vốn đã loạn nhịp của Hoắc Thâm càng đập nhanh hơn, suýt chút nữa thì nhảy ra ngoài.

Lại nghe lời nói phía sau.

Giọng nói nhẹ nhàng, mang theo chút ẩm ướt truyền tải ba chữ kia, giống như Omega đang rêи ɾỉ làm nũng với anh, khiến trái tim Hoắc Thâm mềm nhũn.

Cố Thần Ngọc như vậy, làm sao còn có sự bài xích, hận không thể tránh xa ba thước khi đối diện với Alpha như ngày thường.

Chưa kể đến không khí bắt đầu tràn ngập pheromone của Omega, hương thơm ngọt ngào nhàn nhạt là sự rung động mà bất kỳ Alpha độc thân nào cũng không thể cưỡng lại được, Hoắc Thâm cũng không ngoại lệ.

Chỉ là lý trí nhắc nhở anh, sự bất thường chắc chắn có nguyên nhân.

Miễn cưỡng đè nén rung động trong lòng, bàn tay vốn còn kiêng kị không dám chạm vào Omega liền vội vàng đỡ người từ trong lòng ra.

Lòng bàn tay đặt lên trán Omega, dù cách lớp tóc mái mỏng manh, vẫn có thể cảm nhận được độ nóng khác thường.

"Cậu sốt rồi, tôi đưa cậu đến bệnh viện." Nói xong, cũng không đợi cậu đồng ý, liền lập tức cúi người bế người lên theo kiểu công chúa.

Cảm giác mất trọng lượng đột ngột khiến Cố Thần Ngọc không khỏi kêu lên kinh ngạc, sau khi luống cuống trong giây lát, cậu vội vàng ngăn cản: "Đừng đến bệnh viện, tôi không bị sốt, có người bỏ thuốc tôi, anh đưa tôi đến phòng 3023 ở tầng cao nhất đi."

Nghe được hai chữ "bỏ thuốc", đôi mắt đen láy của Alpha lập tức phủ lên một tầng sương lạnh, khí thế vốn dĩ đã thu lại vì Cố Thần Ngọc lập tức trở nên đầy sát khí.

Anh biết hiện tại không phải lúc để hỏi rõ ngọn ngành, lập tức sải bước dài, vội vàng ôm người chạy lên lầu.

Thấy Hoắc Thâm không đi thang máy như trong ký ức mà trực tiếp đưa cậu đi cầu thang bộ, mũi Cố Thần Ngọc chua xót.

Sợ bị phát hiện sự thất thố, cậu quay đầu vùi mặt vào lòng Hoắc Thâm.

Tuy nhiên cậu quên mất, nước nước mắt sẽ thấm ướt áo sơ mi, điều cậu muốn giấu diếm cuối cùng vẫn sẽ bị Alpha cảm nhận được.

Sự thật cũng quả thực là như vậy.

Khi áo sơ mi áp sát vào da truyền đến chút ẩm ướt, Hoắc Thâm lập tức nhận ra.

Anh đang chạy nhanh cũng phân tâm cúi đầu nhìn xuống, nhưng tầm mắt chỉ thấy toàn một màu hạt dẻ, và một cái xoáy tóc có hơi đáng yêu.

Không nhìn thấy biểu cảm của cậu khiến Hoắc Thâm càng thêm lo lắng, trái tim như bị thứ gì đó kéo chặt, đau đến nhói lòng.

Chỉ cần nghĩ đến người trong lòng phát hiện mình bị bỏ thuốc, sau đó luống cuống chạy đến cầu thang bộ để tránh người khác, lại đυ.ng phải anh - một Alpha, khí thế xung quanh Hoắc Thâm liền bắt đầu cuồn cuộn.

Nơi bị chạm vào, bất kể là tường hay tay vịn cầu thang đều bị phủ lên một lớp băng dày.

Anh không thể tưởng tượng Omega trong lòng lúc đó sẽ sợ hãi đến mức nào.

Lại nghĩ nếu anh không ra ngoài hít thở không khí, nếu Cố Thần Ngọc gặp phải kẻ có ý đồ xấu...

Chỉ cần nghĩ đến đó, Hoắc Thâm liền cảm thấy không thể chịu đựng được.

Hận không thể lập tức băm kẻ cầm đầu thành trăm mảnh.

Siết chặt tay ôm người trong lòng, anh cố gắng chạy nhanh nhất có thể trong cầu thang bộ.

Đồng thời, anh tỏa tinh thần lực ra, vừa là thăm dò, vừa là cảnh cáo.

Tinh thần lực cấp 3S+ đủ để khiến những người bước vào cầu thang bộ phải lùi bước.

Trạng thái của Cố Thần Ngọc không thể để người khác nhìn thấy, tương tự, tư thế thân mật của anh và cậu cũng không thích hợp để người khác nhìn thấy.

Anh thích Cố Thần Ngọc, nhưng nếu là những lời đồn đại ác ý liên kết tên anh và cậu lại với nhau, anh không muốn, cũng không nỡ.