Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trượng Phu Không Chịu Ngồi Yên Trong Phòng

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trăng sáng sáng quắc chiếu trên lầu các, trong phủ đệ Đường gia ngọn đèn dầu tươi sáng.

Uyển Diễn nụ cười chân thành đi cùng Đường Cẩn Tư cùng với Đường lão phu nhân đến yến hội đãi khách trong cao lầu, cùng nhau hưởng dụng bữa tối tinh xảo.

Khắp nơi yên tĩnh, chỉ nghe Đường lão phu nhân cùng Uyển Diễn thỉnh thoảng có nói chuyện với nhau, mà Đường Cẩn Tư cực ít mở miệng, như không tồn tại, ngay cả thức ăn cũng chỉ có ăn vài miếng.

Uyển Diễn cảm thấy Đường Cẩn Tư không yên lòng, không khỏi nổi lên nghi kỵ. Nàng nhìn thấy bên bàn có một chỗ trống, đó là vị trí thuộc về tỷ tỷ.

Trong lúc đó, Uyển Diễn cảm thấy có chút ngơ ngẩn.

“Tỷ phu đang suy nghĩ gì đấy?” Thật lâu không thấy Đường Cẩn Tư có động tĩnh, Uyển Diễn nhịn không được đặt câu hỏi.

Đường Cẩn Tư nghe được thanh âm của nàng, lấy lại tinh thần nhìn qua nàng một cái, trong mắt xẹt qua cảm xúc mơ hồ không rõ.

Uyển Diễn thấp thỏm tiếp tục hỏi:“Là đang nghĩ đến tỷ tỷ sao?”

Đường Cẩn Tư chấn động.

Uyển Diễn suy đoán như vậy cũng không ngạc nhiên, điều hắn kinh ngạc chính là tâm tư của mình lại sẽ bị Uyển Diễn không thân thiết một câu nói trúng.

Từ lúc nào, hắn trở nên không giấu được tâm sự như vậy rồi?

“Tỷ tỷ nàng về nhà mẹ đẻ, nên dùng qua bữa tối mới có thể trở lại.”

“Ta biết.” Đường Cẩn Tư ôn nhu trả lời Uyển Diễn.

Đột nhiên, bên tai xẹt qua mẫu thân phát ra tiếng cười mỉa, Đường Cẩn Tư nghi hoặc nhìn mẫu thân một cái.

“Các ngươi tiếp tục ăn, ta no rồi, đi về phòng trước.” Đường lão phu nhân để khăn tay lau miệng xuống, điềm nhiên như không mang theo nha hoàn rời đi.

Trong giây lát, lâu các to như vậy, người làm tứ tán, chỉ còn Uyển Diễn cùng Đường Cẩn Tư hai người đưa mắt nhìn lẫn nhau, nhưng lại có khoảng cách, không cách nào gần sát tâm đối phương.

Uyển Diễn len lén thở dài, Đường Cẩn Tư giống như trở nên có điểm không giống như trước? (Bại hoại! Thấy anh rể yêu chị thì ghen à? Cút!!!)

“Tỷ tỷ muội……nàng…..” Hắn vô ý thức mở miệng.

Uyển Diễn buồn bực nhìn hắn, không biết hắn muốn nói cái gì về Uyển Ước? (Bực đê, cho bực đến sáng mai)

“Nàng…… Có phải hay không từ nhỏ đã như vậy……” Đường Cẩn Tư nói đến một nửa dừng lại, không nghĩ ra từ chuẩn xác có thể hình dung chuyển biến của Uyển Ước.“Nàng gây cho ta không ít ngạc nhiên cùng mừng rỡ.”

Hắn ung dung cười một tiếng, lơ đãng nhìn về phía trăng sáng. Bỗng nhiên phát giác, trăng sáng sáng rỡ kia cực kỳ giống vợ của hắn, ngẫu nhiên mượt mà, ngẫu nhiên lại không trọn vẹn, biến hóa khôn lường.

“Tỷ tỷ mặc dù có chút cố chấp, nhưng sẽ không mù quáng, kiên trì đến ngu muội, cũng sẽ không có ác ý.” Uyển Diễn không tự chủ được vì Uyển Ước nói chuyện.

“Ta hiểu.” Đường Cẩn Tư nghiêm túc tường tận xem xét nàng. Khuôn mặt này giống Uyển Ước như đúc, nhưng thể hiện ra phong tình khác biệt, hào quang bức người. Kỳ quái là, cảm giác rung động vì Uyển Diễn lúc ban đầu, hắn giờ phút này đã quên hết.

Đường Cẩn Tư hoang mang.

Trong đoạn thời gian này, trong đầu hắn đều là thân ảnh Uyển Ước. Nàng tức giận mà rời đi, nàng khó có thể dứt bỏ quan tâm đối với hắn, các loại cử chỉ tình ý thuộc về nàng, từng chút chiếm cứ trái tim của hắn.

Cố chấp của hắn đối với Uyển Diễn, tựa hồ đã bị thân ảnh Uyển Ước đuổi đi.

“Tỷ phu?” Uyển Diễn vươn tay, quơ quơ trước mặt Đường Cẩn Tư đang lầm vào trầm tư, chờ hắn ngẩng đầu nhìn nàng, nàng lộ ra ý cười.“Nhiều lần mất hồn như vậy, thật sự là đang suy nghĩ về tỷ tỷ đi?”

“Thật rõ như vậy sao?” Hắn cho là tâm sự của mình luôn luôn giữ kín như bưng.

“Tỷ phu, chúng ta…… Có lẽ không nên……” Uyển Diễn đứt quãng nói lấy,“Không nên làm cho tỷ tỷ thất vọng.”

Nàng không khỏi nhớ lại tỷ tỷ đối nàng tốt, còn có tình cảm tỷ muội hai người thân mật, rốt cục, Uyển Diễn không đành lòng vì bản thân mà chen chân vào hôn nhân của tỷ tỷ. (Giờ mới khôn ra đấy)

“Chúng ta nói cha mẹ bọn họ hủy bỏ hôn ước.” Nàng trấn định suy nghĩ, quyết đoán nói cho Đường Cẩn Tư.

Hắn trầm ngâm, không nói tiếng nào.

Một hồi lâu, Uyển Diễn cho là hắn không bỏ được, hắn lại ngoài dự đoán nói ──

“Ta kỳ thật cũng có nghĩ tới, nhưng bây giờ còn không vội. Sau này, ta còn muốn nhìn chuyển biến của Uyển Ước nhiều một chút, muội cho nàng không ít kí©h thí©ɧ, khiến nàng đối với ta càng thẳng thắn.”

“Gì?” Uyển Diễn nghe không hiểu lời nói hàm hồ của hắn.

Đường Cẩn Tư lịch sự nho nhã nói:“Bởi vì muội, mà Uyển Ước trở nên càng ngày càng thú vị.”

Uyển Diễn ngạc nhiên.

Đường Cẩn Tư uống một hớp rượu, trên mặt từ từ hiện ra vẻ ngọt ngào, như đang hưởng thụ loại tư vị tốt đẹp nhất.

Hắn có thể vì Uyển Ước buông tha cho các cô gái thiên kiều bá mị trên đời không?

Hắn tin tưởng hắn có thể, cũng toàn tâm toàn ý vĩnh viễn bảo vệ nàng…… Bất quá, cái quyết định này hắn không có ý định nhanh như vậy nói cho Uyển Ước biết.

“Tỷ phu……” Uyển Diễn đột nhiên dùng một loại ánh mắt xa lạ nhìn, có chút phòng vệ nhìn chòng chọc Đường Cẩn Tư,“Huynh không phải cố ý muốn cho tỷ tỷ lo lắng, vì huynh thấp thỏm, mới muốn kết hôn với muội đi?”

“Muội đem ta nghĩ thành kém cỏi quá, muội muội.” Lúc trước, hắn thật sự là đối với nàng cảm thấy hứng thú, đến nay vẫn cảm giác phải từ bỏ nàng có điểm đáng tiếc.

Chỉ là, bây giờ đối với hắn mà nói, người quan trọng nhất biến thành Uyển Ước. Hắn không có dư thừa tâm tư suy tính những nữ nhân khác.

Uyển Diễn không đưa ra bình luận, yên lặng nghĩ đến, có lẽ hắn chính là người kém cỏi, chỉ là không có người phát hiện ra?

“Tỷ phu, muội xác định…… Muội không muốn gả cho huynh.”

“Thật là làm cho ta tiếc nuối. Muội trước đừng nói lộ ra, tạm thời dùng yên lặng đền bù tiếc nuối của ta.” (Biếи ŧɦái + Vô sỉ)

Từ trong ngữ điệu nhẹ nhàng lưu loát của hắn, nàng nghe không ra có bất kỳ tiếc nuối nào.

“Huynh nghĩ giấu giếm tỷ tỷ?”

Đường Cẩn Tư một tay giơ lên, hướng Uyển Diễn cười một tiếng,“Ta muốn hiểu rõ nàng hơn.”

Bắt đầu từ sau khi đông về, trời đặc biệt mau tối, mặt trời luôn xuống núi sớm, cả vùng đất liền một mảnh u ám.

Uyển Ước từ nhà mẹ đẻ hồi phủ, nghe nói muội muội đã rời đi. Tỷ muội hai người ở trên đường đi qua, không có nhìn thấy mặt, hai bên khúc mắc trong lòng đến nay vẫn không thể xóa đi.

Uyển Ước cố gắng không thèm nghĩ muội muội cùng trượng phu chung đυ.ng như thế nào nữa, nàng đầu tiên đi xem Bảo Nhi trước.

Cái nha hoàn này biến mất cùng xuất hiện vô cùng dị thường, cùng với biểu hiện run sợ trong lòng nàng rất kì lạ, còn có bí mật giấu giếm không nói, cũng làm cho Uyển Ước vì nàng lo lắng.

“Phu nhân.” Ở trong sân hạ nữ nhìn thấy Uyển Ước, rối rít hành lễ.

“Bảo Nhi hiện tại ở trong phòng nàng sao?” Uyển Ước hỏi một đứa nha hoàn.

“Nàng…… Cả ngày cũng không thấy nàng ra khỏi cửa phòng, cũng không có đi ăn cơm, ở ngoài cửa gọi nàng, nàng cũng không đáp lại……” Nha hoàn hơi có bất an phúc đáp.

Bảo Nhi cùng nha hoàn bình thường có chút bất đồng, là thị nữ thϊếp thân của Uyển Ước, cho nên tại Đường gia đãi ngộ so với nha hoàn khác tốt hơn nhiều, ngay cả ở phòng cũng có một gian phòng riêng.

Uyển Ước bỏ lại nha hoàn kia một bên, một mình đi về hướng phòng ngủ của Bảo Nhi, chỉ thấy đóng cửa, đã khóa lại. Uyển Ước gọi Bảo Nhi vài tiếng, không có nghe nàng trả lời, trong lòng nhất thời hoảng hốt.

Nàng xoay người, đang muốn gọi người phá cửa mà vào, thình lình, cánh cửa từ bên trong đẩy ra.

“Tiểu thư?” Bảo Nhi suy yếu gọi.

Uyển Ước quay đầu lại, thấy Bảo Nhi sắc mặt trắng bệch, tâm căng thẳng.“Em ngã bệnh sao?”

Bảo Nhi lắc đầu, bởi vì ngôn ngữ yêu thương quan tâm của Uyển Ước mà đỏ vành mắt.

Uyển Ước thương tiếc đưa tay xóa đi nước mắt ở khóe mắt Bảo Nhi.

Bảo Nhi nức nở nghẹn ngào một tiếng, bất ngờ quỳ rạp xuống bên chân Uyển Ước.

“Bảo Nhi?” Uyển Ước vội vàng nâng đỡ nâng nàng.“Em rốt cuộc làm sao vậy? Có tâm sự gì, cứ việc nói cho ta biết, không nên giấu ở trong lòng làm khổ chính mình!”

Uyển Ước mang Bảo Nhi vào nhà, đem cửa phòng đóng lại, để cho Bảo Nhi ngồi ở trên giường, rút khăn lụa lau nước mắt nàng không ngừng rơi xuống.

Bảo Nhi hiểu, không có mấy người chủ nhân sẽ đối với người làm của mình tốt như vậy. Nàng nghẹn ngào, ôm lấy Uyển Ước, cố nén sợ hãi nói:“Tiểu thư, cô gia thật đáng sợ, ngài phải cẩn thận hắn!”

“Cẩn Tư?” Uyển Ước cảm thấy ngạc nhiên. Nàng nhìn thẳng Bảo Nhi, xác định Bảo Nhi sợ hãi không có chút nào làm bộ, thoáng chốc, vài cái suy đoán đáng ghê tởm xẹt qua đầu óc.

Cẩn Tư đối với Bảo Nhi làm cái gì?

Uyển Ước sợ hãi, không dám suy nghĩ sâu xa, nhịn xuống tất cả hoài nghi, ôn nhu hỏi Bảo Nhi,“Hắn làm sao vậy?”

Bảo Nhi che mặt khóc thút thít,“Hắn ra lệnh cho em không thể nói cho ngài, nếu không…… Nếu không……”

“Hắn uy hϊếp em?” Uyển Ước khó có thể tin. Trượng phu lịch sự nho nhã của nàng “Khi dễ” nha hoàn của nàng sao?

“Hắn…… Hắn đem em đưa đến kỹ viện, tiểu thư, em không phải là bị lừa gạt, em không có ở đây trong khoảng thời gian này, là bị cô gia phái người mang tới kỹ viện. Hắn nói, nếu như em lắm miệng, sẽ để cho em cả đời ở tại chỗ đó.” Bảo Nhi nhịn không được gào khóc, đem lòng tràn đầy ủy khuất cùng khủng hoảng thổ lộ hết ra.

Nàng khóc lóc kể lể khiến Uyển Ước tâm giống như hồ nước bị từng viên đá ném xuống, kích động khiến nàng thần hồn đều loạn.

“Hắn tại sao phải làm như vậy?” Uyển Ước mờ mịt hỏi.“Hắn để cho người ta tổn thương em?”

Bảo Nhi lắc đầu,“Cô gia chỉ là để cho người ta bức em xem…… Xem chuyện đáng sợ trong kĩ viện, không có tổn thương em, nhưng là, nhưng là hắn không phải là người tốt, cô gia tuyệt đối không phải là người tốt!”

Uyển Ước hoảng loạn luống cuống ôm Bảo Nhi, bàn tay đặt tại trên lưng nàng vỗ nhẹ.“Nói cho ta biết, hắn tại sao phải uy hϊếp em?”

“Bởi vì em phát hiện cô gia hắn…… Lừa tiểu thư.”

Uyển Ước hoang mang mặt có chút thất thần.

Bảo Nhi hít mũi một cái, đem những gì nghe thấy nói ra ──

“Kỳ thật cường đạo chúng ta tại trong miếu đổ nát gặp phải đêm đó, cùng cô gia là một phe, hắn bị thương cũng là giả, hắn lừa tiểu thư!”

Uyển Ước hai mắt trợn tròn, nói không ra lời.

Bảo Nhi cắn răng, bất chấp cảnh cáo cùng thủ đoạn của Đường Cẩn Tư đáng sợ đến cỡ nào, thà rằng hy sinh mình cũng không thể hại tiểu thư đem hạnh phúc cả đời chôn vùi cho cái nam nhân trong ngoài không đồng nhất kia! (Đáng sợ thật! Rét run *gió tuyết phiêu phiêu*)

“Tiểu thư, ngài đi hỏi người hầu thân tín của cô gia đi! Hắn cái gì cũng biết, chính là hắn mướn đám ‘Cường đạo’ kia, Bảo Nhi thề, em không có nói láo!”

Trong phòng ngủ, tản mát ra ánh đèn dầu xán lạn, một đạo thân ảnh mảnh khảnh chiếu vào trên cửa sổ, biểu hiện trong phòng có người.

Đường Cẩn Tư nhìn đạo thân ảnh đi tới đi lui kia, mỉm cười vào phòng.

Uyển Ước quấn lấy cái bàn không ngừng dạo bước, nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại. Trượng phu của nàng trở về phòng.

“Nàng về nhà lâu chưa?” Hắn tiến sát vào nàng.

Ánh nến ấm áp đem mặt ôn nhu của nàng chiếu rọi khiến rực rỡ chói mắt dị thường, vẻ đẹp hàm súc kia, trói buộc tâm hồn của hắn, đem hào quang thân ảnh trong trí nhớ của hắn về Uyển Diễn hoàn toàn đuổi đi.

Uyển Ước không chớp mắt nhìn hắn, đột nhiên động thủ níu lấy vạt áo của hắn, xúc động lôi kéo xiêm y của hắn.

“Uyển Ước?” Hắn vì nàng “Cuồng dã” mà kinh ngạc.

Uyển Ước mặt không chút thay đổi, coi thường kinh ngạc của hắn, động tác thật nhanh cởi xuống áo ngoài của hắn, quần áo trong, đương khi ngón tay chuẩn bị giật xuống áσ ɭóŧ của hắn, hắn vội vàng chiếm lấy hai cổ tay nàng.

“Để ta tự làm!” Đường Cẩn Tư từ biểu hiện cứng ngắc trên mặt thê tử, đoán rằng chuyện bất hạnh khả năng sắp phát sinh.

Uyển Ước không hợp tác, tăng thêm khí lực thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, dùng sức xé rách áσ ɭóŧ che đậy thân thể của hắn ──

“Uyển Ước!” Đường Cẩn Tư bị áp bức quá quát lên, hắn cho tới bây giờ đều là lịch sự nho nhã, thân thể vĩ đại tản mát ra khí thế bức người.

Uyển Ước trấn định như thường.

Dù cho bị khí thế của hắn áp bách, thái độ nàng tỉnh táo, động tác cương quyết, khắp nơi cho thấy so với hắn càng kiên định, càng khó dùng quyết tâm kháng cự.

Đường Cẩn Tư có ít luống cuống, suy nghĩ đột nhiên trở nên loạn, đã bị nàng nắm lấy cơ hội thuận lợi bỏ đi một món xiêm y cuối cùng của hắn. (ACK, thế cái chương trước vừa nói lột quần áo đưa nhau lên giường rồi cơ mà. Sao bây giờ mới lột ra tìm vết thương là dư lào??)

Hắn cười khổ,“Quần có phải hay không nên giữ lại để tự ta cởi?” (Botay. com)

“Thương thế của chàng ở đâu?” Nàng làm mặt lạnh, mở to hai mắt trên làn da của hắn tìm kiếm.

Mấy ngày hôm trước hắn mới bị thương, từ xiêm y chảy ra máu đỏ tươi, ngay cả đại phu đều nói hắn mất máu quá nhiều. Nhưng mà hiện nay, hắn khôi phục mới có vài ngày, trên người cần phải còn lưu lại miệng vết thương.

Đúng là, nàng tìm không được.

Da của hắn bóng loáng vô cùng, một chút vết thương cũng không có!

Uyển Ước trong cơn giận dữ, ngửa đầu trừng hắn,“Thương thế của chàng đâu? Như thế nào không thấy?”

Đường Cẩn Tư thừa nhận đã có chuẩn bị đối phó với tức giận của nàng, bình tĩnh hỏi ngược lại:“Nha hoàn của nàng nói cho nàng biết rồi?”

Tiếng khóc của Bảo Nhi tại trong đầu Uyển Ước vọng lên, từng câu từng chữ kia lên án Đường Cẩn Tư làm Uyển Ước tâm dần dần phát rét.

Nàng bất khả tư nghị nhìn trượng phu của nàng, hỏi:“Chàng thật sự đem Bảo Nhi……”

Hắn không đợi nàng hỏi xong, lập tức phúc đáp nói:“Hù dọa nó mà thôi.”

Hắn thần thái không hề áy náy, cực kỳ giống con em thế gia hơi chút ỷ thế hϊếp người, cùng trượng phu dịu dàng lịch sự nho nhã trong suy nghĩ, tưởng như là hai người.

“Nàng cũng chỉ là đứa nhỏ nha!”

“Hạ nữ thôi.”

Hắn không đếm xỉa tới giọng nói khiến nàng thở gấp công tâm.

“Chàng, chàng chẳng lẽ đã quên thân phận của chàng, bất chấp lễ nghi liêm sỉ sao?” Trượng phu của nàng rõ ràng là một người lịch sự nho nhã như vậy, như thế nào đột nhiên liền trở nên xa lạ rồi?“Chàng không phải là hài tử bốc đồng nha!”

“Uyển Ước, nàng luôn ngạc nhiên, dễ dàng kích động, như vậy đối với cả người không khỏe mạnh. Bảo bối của nàng không phải là vẫn thật tốt ở nhà chờ nàng chiều chuộng nâng niu sao?” Ngữ khí của hắn ngoại trừ không đếm xỉa tới ra, còn tràn ngập ra một vị dấm chua.

“Chàng, chàng cưỡng từ đoạt lý, chàng không biết đe dọa một tiểu cô nương như vậy thật là quá đáng?”

“Nó nửa đêm lén lén lút lút giám sát ta, cũng hù dọa đến ta, ta liền không có chất vấn nàng, nó cũng không phải là thật là quá đáng sao?”

“Nàng là nghe ta phân phó, thay ta chiếu cố chàng a! Nói cho cùng, chàng nếu không lừa gạt ta, việc ác của chàng như thế nào lại bị Bảo Nhi phát giác? Chàng quá vô lại!”

“Nghỉ ngơi trước đi!” Hắn hời hợt cắt đứt trách cứ của nàng, đề nghị,“Đợi ngày mai tìm thời gian, ta lại cho nàng tùy ý xử trí.”

Uyển Ước ngẩn ngơ, mờ mịt hỏi:“Chàng một chút ý tứ phản bác cũng không có?”

Nàng dự trù qua hắn sẽ xin lỗi, sẽ giải thích, sẽ hướng nàng sám hối…… Hoặc làm sáng tỏ cái gì. Nhưng mà, hắn không chỉ không có, còn một bộ mây trôi nước chảy, thái độ không thèm quan tâm, hoàn toàn không nhận sai!

Uyển Ước ngũ tạng đều thiêu đốt, tức giận đến mất khống chế, lạnh lùng nói:“Chàng hoàn toàn không muốn ăn năn sao?”

Đường Cẩn Tư than một tiếng, bất đắc dĩ nói:“Không phải là ta không muốn, mà là ta cùng không quen, nàng có gặp thì giới thiệu cho ta biết.” (Có ai không quen con “ăn năn” không? Vào làm với anh Cẩn Tư làm bạn.)

“Chớ có nói đùa!” Nàng nắm chặt hai đấm, dạy dỗ tốt nhất chính là khiến nàng bị người yêu phản bội, lừa gạt, sau khi châm chọc, vẫn không thể bỏ lại lý trí, dừng lại tặng hắn quyền đấm cước đá.

“Nghỉ ngơi đi?” Hắn ôn hòa đáp lại kích động của nàng, rồi lại hào hứng, ý xấu kí©h thí©ɧ nàng,“Hay là, nàng muốn thức trắng đêm chiếu cố bảo bối của nàng?”

“Đường, Cẩn, Tư!” Âm thanh nghiến răng nghiến lợi từ trong miệng Uyển Ước truyền ra.“Ngươi căn bản là, là mặt người dạ thú, hèn hạ xấu xa ngụy quân tử!”

Một hơi trách mắng nàng biết lời nói hơi ác độc, Uyển Ước dứt khoát xoay người, bước dài ra cửa, đang khi chân của nàng mới vừa bước ra ngoài phòng, một đôi tay từ phía sau vờn quanh ở eo của nàng.

“Lại muốn rời nhà đi ra ngoài?” Đường Cẩn Tư trêu tức hỏi.

Tiếp theo hắn khẽ động một cái, lại xoay tròn gót chân, thoáng chốc, thân thể mềm mại của nàng bị ôm lấy, nhanh chóng rơi xuống trên cái bàn tròn trong phòng.

“Buông ra, không cho chạm vào ta!” Uyển Ước nhịn xuống kinh hô, ngồi vững vàng thân thể, lập tức đánh vào tay của hắn, muốn hắn thối lui.

“Nàng đừng ngây thơ như vậy.” Hắn một tay cầm giữ hai tay của nàng, đem đầu ngón tay nàng giống như móng vuốt mèo hoang không an phận vững vàng ôm trọn tại trong lòng bàn tay.“Ngẫu nhiên tùy hứng mấy lần xem như tình thú, ta có thể chịu được, nhưng thường xuyên tính tình nóng nảy, cố tình gây sự, có phải hay không quá mất ‘Phụ đức’ rồi?” (Phụ đức = Đức của người làm vợ. – Trước khi bàn đến ‘Phụ đức’ những người nào đó nên xem lại ‘Phu đức’ đi)

“Ngươi lại còn mặt mũi chỉ trích ta cố tình gây sự?” Uyển Ước cảm thấy hoang đường, giống như người làm sai là nàng, hắn giống như là cái người bị hại.

“Hôm nay, ta chính là vạn phần hoài niệm nàng đã từng ôn thuận.” Hắn cảm khái, sau khi có gan trải qua liền tang thương buồn bã.

Uyển Ước hít sâu, hô hấp sâu hơn, cố gắng cứu mình thần trí sắp bị đốt thành tro bụi, lạnh như băng cảnh cáo hắn,“Ngươi ── cách xa ta một chút!”

Nam nhân lịch sự nho nhã, dung mạo xinh đẹp như cũ, thái độ nhu hòa như cũ, nhưng thần thái trên mặt hắn lúc này đây là sự trêu tức chưa từng có.

Hắn nhẹ nhàng gần sát bên môi nàng, trả lời:“Nghe lời, phu nhân.”

Uyển Ước giận trừng, dùng sức giơ chân lên, hướng hắn không hề đề phòng đá tới hạ thân.

Đường Cẩn Tư tránh đi, bắp đùi vẫn bị nàng đạp đến một cước, hắn bị đau lui về sau hai bước. Uyển Ước nhảy xuống bàn, hắn lại tiến tới gần nàng, chặn lại nàng.

Nàng không chút khách khí cúi đầu, cắn hắn căng ghìm chặt cánh tay của nàng.

Đường Cẩn Tư nhịn không được châm chọc,“Phu nhân, tu dưỡng của nàng đi đâu rồi?”

Uyển Ước phản kích nói:“Đã cùng với lương tri của ngươi mất đi rồi!”

Hắn cầm cổ mảnh khảnh của nàng, khống chế hành động của nàng, lực đạo không ôn nhu nhưng cũng không thô bạo, đắn đo nặng nhẹ vừa phải, sẽ không làm nàng cảm thấy đau nhức. Nhưng nàng vẫn là cảm thấy khó chịu, vĩnh viễn không cách nào tiếp nhận trượng phu lịch sự nho nhã trong cảm nhận của nàng sẽ làm ra hành vi bá đạo như thế.

Hắn coi thường kháng cự của nàng, cúi đầu, thò ra đầu lưỡi liếʍ sạch miệng máu bên nàng từng giọt đều là từ vết thương trên tay hắn. Tiếp theo giơ cánh tay lên, nhìn nhìn rõ vết cắn, sâu kín thở dài.

“Loại người có thể làm ra những hành vi như nàng cũng không phải là một hai ngày có thể học thành, chắc hẳn lúc trước có kinh nghiệm phong phú đi?”

Nàng vứt bỏ lý trí, nắm lên ngón tay của hắn vừa mạnh mẽ cắn một cái, mặc kệ cử động như vậy thật mất phong độ, chỉ muốn cùng hắn đấu, một ngụm ngột ngạt trào lên.

Đường Cẩn Tư bị nàng cắn dở khóc dở cười, đau đến muốn nàng dừng lại, bất đắc dĩ nàng chính là không chịu nhả ra. Hắn chỉ bắt lấy tóc tơ của nàng ti, đem nàng kéo ra.

Uyển Ước không cam lòng yếu thế, dẫm ở chân của hắn, thừa dịp hắn lúc né tránh, dùng sức đem hắn đẩy ngã trên mặt đất, như một dũng sĩ hăng hái chiến đấu, nhất cổ tác khí giạng chân ở trên người hắn, giơ lên hai đấm đánh hắn.

(Lời editor: Vợ chồng đánh nhau, hàng xóm ngồi xem vui quá!!)

Nhất định phải dạy dỗ hắn ──

Lừa gạt tình cảm của nàng, đe dọa Bảo Nhi, chết cũng không nhận sai…… Nàng không thể tha thứ hắn!

Uyển Ước hận đến hàm răng ngứa ngáy, đầy trong đầu đều là ý niệm muốn tổn thương Đường Cẩn Tư, muốn hắn biết rõ đau đớn, muốn hắn cầu xin tha thứ nhận sai lầm!

Nguyên một đám quả đấm rơi xuống bả vai, l*иg ngực, bị đánh Đường Cẩn Tư nghẹn họng nhìn trân trối, cái nữ nhân ngang ngược này thật sự là vợ của hắn sao? (Hic, dã man con ngan)

“Nàng đủ rồi!” Hắn động tác nhanh nhẹn kiềm chế ở cổ tay của nàng.

“Đừng…rống lên với ta!” Nàng dùng cái trán đυ.ng cằm của hắn.

Loại phương thức công kích dã man này, nàng là từ đâu học được?“Nàng xem một chút bộ dạng nàng đi, cùng người đàn bà chanh chua có khác nhau không?”

“Vậy hãy để cho ta đi, đừng có lại đυ.ng ta, không cần phải xuất hiện ở trước mặt ta!” Nàng lớn tiếng rống lại.

Đường Cẩn Tư sửng sốt, hai tay như xưa sít sao kiềm chế nàng, không có bởi vì nàng áp bách mà dãn ra. Để cho nàng đi, lần nữa rời khỏi hắn?

Không! Hắn không để cho nàng đi!

Cho dù nàng ôn thuận nghe lời đã như hoa héo tàn, nửa điểm không còn, nhưng là hắn vẫn không có ý nghĩ muốn buông tha cho của nàng.

“So với nàng ngoan ngoãn trước kia, ta là càng ưa thích nàng có chút mất khống chế hơn…… Chỉ là, đêm nay nàng hơi dã man. Ta là không có ghét bỏ nàng, bất quá, tốt nhất nàng nên cương nhu hòa hợp.”

“Ai nói với ngươi những thứ này!” Nàng mau bị hắn làm cho bức điên rồi, uể oải che môi của hắn.

Đường Cẩn Tư trở tay đè lại đầu ngón tay của nàng, chủ động dùng đầu ngón tay của nàng vuốt phẳng cánh môi của hắn. Không khí dữ dằn một khắc trước đó đảo mắt đã bị làm nhạt, bị một cỗ nhu tình đậm tới mức tìm không ra chỗ che giấu.

“Làm sao nàng sẽ cho rằng ta chịu cho nàng rời đi đây?” Hắn nhẹ giọng hỏi.

Nữ nhân này, là hắn cưới nhầm. Xác thực, người ngay từ đầu hắn hướng tới không phải là nàng. Thế nhưng hắn cưới nàng, đâm lao phải theo lao tiếp nhận nàng, thậm chí mắc thêm lỗi lầm nữa …… Bị nàng vây ở giữa võng tình, không cách nào bứt ra.

“Nàng không có ngồi ở trên người ta, ẩu đả ta trước, ta đã không muốn buông nàng ra. Hiện tại, sau khi nàng ở trên người ta đây lưu lại nhiều vết thương như vậy, ta càng không khả năng cho nàng đi!” Hắn từ từ hiểu, thứ mình cần đã dần dần bị Uyển Ước cải biến.

Nàng đối với hắn rất quan trọng. Vô luận nàng là ai, nàng đã ở trước mắt thật sâu khắc ấn kí thuộc về nàng trong lòng hắn.

Đường Cẩn Tư phút chốc ngồi dậy, đè lại cái ót Uyển Ước, không lưu tình ngậm lấy miệng của nàng, liều mạng mυ"ŧ vào, nảy sinh ác độc gặm cắn, vừa như trừng phạt nàng, vừa giống như thổ lộ kí©ɧ ŧìиɧ hắn không hiểu rõ lắm.

Uyển Ước ở dẫn dắt của hắn bị buộc phụ họa, gia nhập chiến hỏa hắn khơi mào……

Hai bên nhẫn tâm cắn nát miệng đối phương, tại giữa xúc động kịch liệt, cuồn cuộn không dứt máu tươi nhiễm đỏ bờ môi hai người.

Mùi máu tươi làm Uyển Ước lấy lại tinh thần, đang muốn thoát ly sự kiềm chế của hắn, dường như hắn sớm có phát hiện, cắn lưỡi của nàng không tha.

Nàng nổi giận nảy ra, giống như con cá mất nước lên bờ, vất vả trương lấy miệng không ngừng hấp khí, không thoát khỏi được hắn dây dưa, chỉ có thể phát ra “Ừ ô ô” Thanh âm biểu đạt nàng oán hận.

“Phóng ── ô ── mở ──” Nàng chuyển vươn ngón tay, dùng sức đẩy ra môi của hắn, vặn lấy gương mặt của hắn, đầu lưỡi lại vây ở trong miệng hắn, khó có thể thoát đi.

Lúc này, ngoài cửa có một hồi tiếng bước chân lung tung dồn dập tiến tới gần.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Thời gian nháy mắt, chỉ thấy Đường lão phu nhân dẫn một đám người làm đi vào cửa chính rộng mở ngoài phòng ngủ.“Các ngươi đang ầm ĩ làm những thứ gì, cách vài toà viện nhỏ mọi người cũng nghe thấy tiếng các ngươi la hét, rốt cuộc làm sao vậy?”

Uyển Ước giật mình nhìn lại,“Nương?”

Nàng cũng không biết được mình cùng Đường Cẩn Tư cãi vã lớn tiếng như vậy, lại sẽ truyền ra ngoài: Càng không ý thức được lúc này áo nàng mất trật tự ngồi ở ngang hông Đường Cẩn Tư, tư thái kia có bao nhiêu kinh người.

Đường lão phu nhân hơi thở không yên quan sát bộ dạng con trai cùng thê tử, ngữ điệu hoang mang hỏi:“Uyển Ước, con đối Cẩn Tư làm cái gì?”

“Con……” Uyển Ước khuôn mặt trong nháy mắt đỏ lên, cúi đầu nhìn Đường Cẩn Tư tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nửa người trên, ngón tay đặt ở trên miệng hắn như bị bỏng rụt trở về.

“Nương, chúng ta đang đùa đây! Ngài không cần lo lắng.” Đường Cẩn Tư liếc đám người làm đứng cửa xem kịch vui liếc một cái, mấy đạo nhân ảnh núp ở sau lưng Đường lão phu nhân lập tức biến mất.

“Được rồi, không cần giải thích.” Mẫu thân phất phất tay, điều hòa hô hấp, rút ra ngoài phòng ngủ, dùng giọng điệu bất đắc dĩ nói:“Ta đóng cửa, các ngươi…… Tắt đèn sau đó tiếp tục, còn có, thanh âm tốt nhất nhỏ một chút.”

Uyển Ước há mồm cứng lưỡi, vội vàng phản bác:“Không phải vậy, con cùng hắn không phải là ──”

“Lạch cạch” Vừa vang lên, cửa bị đóng lại.

Đường Cẩn Tư điềm nhiên như không giơ tay, vịn lấy eo Uyển Ước,“Tiếp tục sao?” (Bựa!)

“Chàng còn muốn tiếp tục?” Uyển Ước giận quá thành cười, sau khi phát tiết tức giận đầy ngập, còn lại ủy khuất nhưng không cách nào tiêu trừ.“Chàng không có lời nói muốn nói với ta sao?”

Nàng tối tăm nhìn chòng chọc Đường Cẩn Tư, hắn dung nhan bình tĩnh làm cho không người nào có thể suy đoán nội tâm của hắn phức tạp đến cỡ nào.

Uyển Ước bất lực nghĩ đến, nàng căn bản không hiểu rõ trượng phu của nàng. Hắn lịch sự nho nhã là gạt người, vẻ mặt hắn cho nàng từ trước…… Đều là giả, hắn lừa gạt hắn nàng.

“Ta cho là chàng là một người ôn nhu.” Uyển Ước phi thường thất vọng.

Đường Cẩn Tư không nói một lời, dụng tâm quan sát thần sắc của nàng, như đang thưởng thức một bức họa.

Uyển Ước kỳ vọng hắn có thể giải thích, cho nàng một lí do hợp lý, làm cho nàng tha thứ hắn, lại cùng nàng hướng Bảo Nhi xin lỗi, khiến nàng có cơ hội đi khoan thứ hắn đối với mình lừa gạt cùng đối với Bảo Nhi hãm hại.

Thế nhưng hắn hoàn toàn không làm theo ý muốn của nàng, nàng làm sao có thể khoan thứ?

Tư vị khổ sở từ lục phủ ngũ tạng vọt lên tới cổ họng của nàng, kí©h thí©ɧ khiến hốc mắt nàng phiếm hồng. Nàng không thể phân biệt, hắn có phải là…… Căn bản không quan tâm khoan thứ của nàng?

Tay Đường Cẩn Tư dừng lại tại thắt lưng Uyển Ước, từ từ di chuyển đến khuôn mặt lo lắng không yên của nàng, đáp lại lời nàng,“Ta cũng vậy cho nàng là một thê tử ôn thuần. Nếu bản tính hai bên đều đã ngoài đối phương dự liệu, ta và nàng cho dù ngang tay, ai cũng không thiệt thòi.”

“Chàng cho rằng chàng đang ở đây cùng ta nói mua bán, ta thiếu chàng một chút hàng, chàng cũng cho ít một chút tiền?” Uyển Ước mỉa mai nở nụ cười, tưởng tượng không ra quan hệ vợ chồng nhà khác có giống bọn họ hay không?

Đường Cẩn Tư đôi môi vừa động, đang muốn nói cái gì đó, Uyển Ước nhanh tay lẹ mắt che lại miệng của hắn.

“Nói cái gì cũng không cần nói.” Nàng không muốn nghe những lời nói khiến người ta tức điên lên nữa, những lời của hắn thật gϊếŧ người không đền mạng.

Uyển Ước đẩy hắn ra, đứng thẳng người lên, xách theo làn váy đi ra ngoài cửa.

Đường Cẩn Tư đưa tay ra, đầu ngón tay sát qua xiêm y của nàng, chưa kịp lưu lại nàng, tiếng cửa mở, như sét đánh ghé vào lỗ tai hắn rơi xuống.

“Nàng đi đâu?” Hắn ở bên trong cửa hỏi, thanh âm có chút vội vàng.

“Rời khỏi chàng.” Nàng ở ngoài cửa trả lời, ngữ điệu kiên cường.

Lúc này đây, nàng sẽ không lại trở về bên cạnh hắn!
« Chương TrướcChương Tiếp »