Chương 68: Còn thẫn thờ làm gì, mau gọi phu quân nào

Cố Cửu Tư quăng bút, mọi người chả ai dám hó hé dù chỉ một câu.

Cố Cửu Tư gấp rút đi ra ngoài, vừa đi vừa mắng, “Nàng muốn cứu người sao không để người khác cứu? Một nữ nhân chân yếu tay mềm như nàng thì có thể cứu ai? Diệp Thế An là đại nam nhân mà còn muốn được nàng cứu?!”

Miệng Cố Cửu Tư nói, tay bắt đầu thu xếp hành lý trong phòng, đồng thời hắn sai bảo thị vệ, “Điều động một tổ binh lính cho ta, căn dặn Hoàng Long giúp ta trông coi Vọng Đô. Chuẩn bị kỹ lưỡng hành lý lẫn giấy thông hành, chúng ta xuất phát ngay lập tức.”

Mọi người ngậm chặt miệng, chỉ biết cúi đầu làm việc. Ai cũng cảm nhận được Cố Cửu Tư đang tức nghẹn họng, còn tại sao tức thì bọn họ không rõ lắm. Nhưng Mộc Nam biết.

Mộc Nam chả dám thốt ra tiếng nào, hắn cúi đầu và lén trừng mắt nhìn người tới báo tin.

Nói cứu người được rồi, sao cứ nhất định phải nói cứu ai?

Song lời đã nói ra thì không thể thu hồi, Mộc Nam lẽo đẽo theo sau Cố Cửu Tư và nghe hắn phân công, “Mượn tạm một trăm người tinh nhuệ nhất quân doanh Vọng Đô lại đây.”

Cứu người thì quân tiếp viện không thể quá ít, nhưng quá nhiều sẽ bị đánh giá là một đội quân, sợ rằng Thanh Châu sẽ chẳng dễ dàng cho họ đi qua. Một trăm người vừa vặn là số lượng của những thương đội hay bôn ba phương xa, vì vậy sẽ không thu hút sự chú ý quá mức.

Bây giờ tình hình khẩn cấp nên cần dùng kỵ binh hạng nhẹ.

Nếu là trước kia, có mượn người thì cũng chẳng ai cho song hiện tại hắn rất có uy danh ở Vọng Đô. Hắn lãnh đạo Vọng Đô thành chốn thịnh vượng, từ trên xuống dưới ai ai cũng khâm phục. Mà người trong quân đội có đầy đủ lương thực lẫn binh khí thì càng biết ơn hắn, thế nên hắn nhanh chóng mượn được một trăm kỵ binh hạng nhẹ. Cố Cửu Tư đã chuẩn bị xong xuôi, hắn dẫn theo Mộc Nam vội vàng ra khỏi thành.

Mộc Nam đi phía sau Cố Cửu Tư, trực giác mách bảo hắn rằng người này đang nén giận. Hắn cưỡi ngựa ngang hàng với Cố Cửu Tư rồi nhỏ giọng khuyên, “Công tử, ngài đừng nóng giận.”

Cố Cửu Tư không đáp lại, hắn cưỡi ngựa đi một mạch. Thật lâu sau, hắn mới lãnh đạm cất tiếng, “Ta không giận.”

Mộc Nam chẳng dám nhiều chuyện nữa, đoàn người thúc ngựa chạy như bay. Cố Cửu Tư nhìn trăng sáng phía chân trời, trong lòng hơi khó chịu.

Hắn biết vì sao bản thân giận dữ nhưng hắn chẳng thể nói thành lời. Liễu Ngọc Như đã là thê tử của hắn mà hắn còn muốn ganh đua với người ngoài vị trí trong lòng nàng thì chính hắn còn thấy mất mặt.

Nhưng hắn chẳng thể khống chế cảm xúc này, hắn biết tại sao Liễu Ngọc Như gả cho hắn. Trước đây hắn đâu thèm để ý nhưng một khi đã để ý, hắn lại nhớ tới Liễu Ngọc Như từng vừa khóc vừa nói, Ta vốn có thể gả cho huynh ấy.

Đến tận ngày hôm nay, hắn vẫn nhớ rõ nỗi tuyệt vọng âm thầm trong giọng nói của nàng.

Trong lòng Liễu Ngọc Như có Diệp Thế An.

Đối với Liễu Ngọc Như, Diệp Thế An khác hắn hoàn toàn. Diệp Thế An từng là nam nhân nàng ngưỡng mộ nhất; còn hắn ở trong lòng Liễu Ngọc Như là trách nhiệm đúng hơn là nam nhân.

Trước tình yêu của hắn lẫn cách hắn bày tỏ tình cảm, nàng đều vững vàng và bình tĩnh tựa một giọt nước chảy xuôi theo dòng sông, không tạo chút gợn sóng.

Điều đó trái ngược hẳn với nội tâm vừa nóng bỏng vừa dậy sóng của hắn. Và có thể phẳng lặng như vậy thì tuyệt đối không phải tình yêu.

Cố Cửu Tư hít sâu một hơi. Mộc Nam vẫn luôn ở bên cạnh quan sát, hắn thấy động tác của Cố Cửu Tư bèn vội hỏi, “Công tử, ngài không sao chứ?”

“Sao ngươi lắm chuyện thế?” Cố Cửu Tư mất kiên nhẫn mà thúc ngựa vượt lên trước rồi giận dỗi nói, “Tránh xa ta ra!”

Đi được bốn ngày, thuyền cập cảng để tiến hành tiếp viện. Hiện giờ đã tới Thanh Châu, thuyền vừa cập bờ thì Liễu Ngọc Như phát hiện có một nhóm hành khách mới lên.

Nhóm người này có khoảng mười người, kẻ nào cũng trang bị đao kiếm. Tuy bọn họ cư xử lễ độ nhưng từng cử động giơ tay nhấc chân đều mang theo vẻ khắc nghiệt. Liễu Ngọc Như ở khoang thuyền quan sát, nàng trầm ngâm giây lát rồi lên boong tàu nói với Diệp Vận và Diệp Thế An, “Ta đoán Lạc Tử Thương phái người truy sát, chúng ta sẽ rời thuyền để chuyển sang đường bộ.”

Diệp Vận lẫn Diệp Thế An không hề nhiều lời mà lập tức thu dọn hành lý rồi cùng Liễu Ngọc Như xuống thuyền.

Bọn họ vừa rời thuyền, mấy kẻ kia liền bắt đầu hỏi thăm phòng trên thuyền của họ. Ba người Liễu Ngọc Như chạy như điên, sau khi vào thành, Liễu Ngọc Như mua ngay một chiếc xe ngựa. Thấy nàng để hai huynh muội ngồi trong xe, Diệp Thế An vội cản, “Có ta ở đây thì sao để một tiểu cô nương như muội đánh xe được?”

“Huynh bị thương.” Liễu Ngọc Như cười nói, “Vận nhi không biết đánh xe nên ta làm là đúng rồi.”

Diệp Thế An cố chấp lắc đầu, “Ta đâu bị thương nặng, ta không thể để muội điều khiển xe.”

Liễu Ngọc Như bất đắc dĩ cười cười, đành bảo, “Vậy huynh đánh xe một đoạn rồi tới lượt ta, chúng ta luân phiên làm.”

Nói vậy Diệp Thế An mới đồng ý, Liễu Ngọc Như lập tức lôi kéo Diệp Vận lên xe ngựa.

Rõ ràng Liễu Ngọc Như đã phát hiện người của Lạc Tử Thương truy đuổi bọn họ song đối phương sở hữu khả năng lần theo dấu vết lão luyện. Để vuột mất bọn họ trên thuyền, nhóm người này mau chóng điều tra được hướng đi của bọn họ, còn tìm ra cả nơi họ mua xe ngựa, kế tiếp bắt đầu đuổi theo không ngừng nghỉ.

Vì cố tình tránh né khỏi bị lùng bắt, cộng thêm ảnh hưởng từ vết thương của Diệp Thế An, Liễu Ngọc Như đánh xe vòng vèo mấy lần mới cắt đuôi được. Dây dưa như vậy nên lúc đến Quảng Dương đã là mười ngày sau.

Thương tích của Diệp Thế An chẳng được trị liệu đàng hoàng nên càng để lâu thì miệng vết thương càng nhiễm trùng mưng mủ. Lúc hắn đánh xe còn té từ trên xe xuống, may trên mặt đất không có vật gì bén nhọn nên hắn mới nhặt mạng về được. Liễu Ngọc Như xem xét tình hình, nàng biết không thể chờ đợi nữa bèn mang Diệp Thế An tới y quán trong trấn ở lân cận. Người của y quán loại bỏ mủ cho hắn, sau đấy kê đơn thuốc. Diệp Thế An hôn mê, Liễu Ngọc Như lẫn Diệp Vận cũng kiệt sức nên đành nghỉ ngơi tại trấn nhỏ này.

Liễu Ngọc Như không dám dừng chân ở y quán; nàng phỏng đoán nếu mình là Lạc Tử Thương tất nhiên sẽ chú trọng tra xét y quán. Vì thế nàng cho Diệp Thế An và Diệp Vận nghỉ ngơi trong xe ngựa còn mình ở bên ngoài; xe ngựa ngừng ở ngoài thành để thuận tiện cho việc chạy trốn bất kể thời điểm.

Ban đêm nàng trằn trọc ngủ, đến nửa đêm thì tiếng vó ngựa khiến nàng bừng tỉnh. Vừa quay đầu lại đã thấy có người đang đi về phía bọn họ.

Đi thẳng về phía bọn họ như vậy thì mục tiêu của đối phương rất rõ ràng, chắc đã tra được tin tức xác thực. Liễu Ngọc Như chả hề chần chừ, nàng thét với Diệp Vận đang ở trong xe, “Bảo vệ ca của ngươi!”

Dứt lời, nàng vung roi và ngựa bắt đầu chạy như bay. Diệp Vận ở bên trong ôm Diệp Thế An, xe ngựa chạy quá nhanh nên thùng xe lắc lư dữ dội. Nàng ấy dùng một tay ôm Diệp Thế An, tay còn lại bấu cửa sổ để giữ thăng bằng.

Tiếng vó ngựa phía sau làm Liễu Ngọc Như chả dám ngừng lại. Nàng thoáng ngoảnh đầu nhìn đám người truy đuổi; một bên cưỡi ngựa, một bên dùng xe ngựa, tuy còn cách nhau một đoạn đường nhưng cứ thế này thì bị đuổi kịp là chuyện sớm muộn.

Liễu Ngọc Như gấp gáp nói, “Vứt đậu ra ngoài! Ném được cái gì thì ném, gia vị nằm hết trong ngăn kéo, ngươi ném ra ngoài cửa sổ đi!”

Diệp Vận đáp ứng, một tay giữ lấy Diệp Thế An đang hôn mê, một tay bốc đậu trong ngăn kéo rồi rải ra ngoài.

Đây là đồ ăn bọn họ mua trữ trong xe, đậu lăn trên mặt đất thì Diệp Vận tiếp tục ném quần áo. Những thứ này đều là chướng ngại vật với ngựa đang phi nước đại, tốc độ của nhóm người kia chậm lại nhiều vì phải tránh né vật cản.

Nhưng ném xong hết đậu lẫn quần áo chưa bao lâu thì bọn chúng lại đuổi theo, hai bên điên cuồng truy đuổi. Không rõ thời gian trôi qua thế nào, những kẻ đó rốt cuộc đuổi kịp. Diệp Vận liền ném bạc cùng đồ vật vào bọn chúng.

Lúc này đối phương đã ở rất gần bọn họ, xe ngựa kịch liệt rung chuyển làm Diệp Thế An dần dần tỉnh lại. Hắn cảm nhận được động tĩnh bên ngoài bèn bất an nói, “Sao vậy…”

“Ca ca!” Diệp Vận hoảng loạn lên tiếng, “Chúng ta bị đuổi theo!”

Lời này khiến Diệp Thế An loạng choạng vén màn xe, hắn ho nhẹ hai tiếng rồi bảo, “Thế này không ổn, ta xuống ngăn bọn chúng, hai muội đi trước đi.”

“Không…”

Diệp Vận chưa kịp ngăn cản Diệp Thế An thì hắn đã túm lấy thanh kiếm ở bên cạnh rồi lăn xuống xe ngựa và chỉ nói duy nhất một câu, “Đi mau!”

Liễu Ngọc Như chẳng dám quay đầu lại, nàng liều mạng đánh xe ngựa. Nàng biết dưới tình cảnh hiện tại, hai nữ tử yếu ớt như nàng và Diệp Vận ở lại cũng vô dụng.

Diệp Thế An muốn đơn độc ngăn trở mười mấy người hùng hổ, nhưng rõ ràng đối phương chả quan tâm hắn; chỉ vài người đối phó hắn còn lại đuổi theo Liễu Ngọc Như. Diệp Thế An nôn nóng chạy theo, hai bên giao chiến, những kẻ khác áp sát Liễu Ngọc Như từ hai phía.

Liễu Ngọc Như nhìn những kẻ đó lại gần thì chỉ biết cắn răng tiếp tục đánh xe chạy về trước.

Cùng lúc ấy, Cố Cửu Tư dẫn người đi lang thang không mục đích trên quan đạo.

“Công tử,” Mộc Nam ngáp, “chúng ta đã đổi người ba lần, khuya như vậy thì phu nhân đảm bảo đang nghỉ ngơi nên sẽ không tới đâu.”

Cố Cửu Tư im lặng. Hắn suy tính Liễu Ngọc Như từ phía nam tới nên cổng nam thành Quảng Dương khả năng cao là cổng thành nàng sẽ chọn. Vì vậy từ lúc tới Quảng Dương, hắn chẳng phân biệt ngày đêm mà sai người luân phiên tìm kiếm gần cổng thành.

Hắn có mặt đã hai ngày nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Liễu Ngọc Như. Dẫu vậy, hắn cũng chẳng thể làm gì nên chỉ đành lẳng lặng chờ đợi.

Hắn đang cưỡi ngựa lang thang vô định ở phía trước thì bất chợt nghe thấy tiếng động.

Cố Cửu Tư dừng lại, làm mọi người im lặng rồi nhíu mày, “Có tiếng gì đó phải không?”

Mộc Nam chăm chú nghe trong chốc lát và đáp, “Hình như là tiếng đánh nhau?”

Cố Cửu Tư chả hề do dự mà cưỡi ngựa xông ra ngoài.

Liễu Ngọc Như đánh xe ngựa về phía Quảng Dương. Diệp Vận căng thẳng nhìn bên ngoài, tay cầm chủy thủ, miệng run rẩy nói, “Ngọc Như, ta cảm thấy xe ngựa này hình như chạy không vững.”

Liễu Ngọc Như không dám trả lời. Nàng quan sát người xung quanh, bọn chúng đã đuổi kịp nhưng chẳng tùy tiện xông lên vì tốc độ đánh xe của nàng quá nhanh. Đối phương nghiêng người, giơ tay định dùng đao chém chân ngựa. Liễu Ngọc Như phát hiện động tác này, khoảnh khắc bọn chúng chém xuống, nàng đột ngột ghìm ngựa lại. Con ngựa giơ chân lên cao rồi nhảy qua.

Hành động này mạo hiểm vô cùng, rất dễ khiến xe bị lật. Tim Liễu Ngọc Như đập dồn dập, mồ hôi lạnh đổ đầy đầu.

Lần đầu thất bại, đối phương lại xông vào, hai người hoàn toàn bị bao vây. Bên trái chém ngựa, bên phải chém Liễu Ngọc Như, nàng tránh né theo bản năng nên chân ngựa bị chém ngang. Ngựa quỳ xuống, xe ngựa quay cuồng đổ trên mặt đất. Liễu Ngọc Như ngã xuống đất, Diệp Vận đập đầu vào vách xe rồi ngất xỉu.

Liễu Ngọc Như vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh sáng phản chiếu từ thanh đao đang chém về phía nàng.

Nàng cảm nhận lưỡi đao lạnh băng đang áp sát, nàng chưa từng đối mặt với sự sống và cái chết ở khoảng cách gần thế này. Trong chớp mắt, dòng thời gian quanh nàng chảy chậm lại. Ở khoảnh khắc ấy, nàng nghĩ tới Tô Uyển, tới Liễu Tuyên, tới rất nhiều người trong cuộc đời nàng, và cuối cùng nàng nghĩ tới Cố Cửu Tư.

Đầu nàng trống rỗng, nhưng vào giây phút này, nàng chợt nghĩ nếu nàng chết thì Cố Cửu Tư phải làm gì bây giờ.

Nàng không biết sao mình có ý nghĩ như vậy. Có lẽ vì hình ảnh Cố Cửu Tư cõng nàng đi trên đất đai khô nứt của Thương Châu và vừa khóc vừa nói nàng không thể chết đã khắc sâu vào tim nàng. Đến nỗi khi cận kề cái chết, người nàng nhớ tới là hắn.

Lúc nàng quyết định nghênh đón cái chết, lúc lưỡi đao sắp chạm vào da thịt, một thanh trường kiếm rẽ không khí bay đến và đột ngột xuyên thủng đối phương. Liễu Ngọc Như vô thức quay đầu lại liền có người kéo nàng lên ngựa rồi ôm lấy eo nàng.

Nàng nghiêng đầu nhìn, dưới ánh trăng là thanh niên mặc y phục trắng, tóc buộc quan ngọc, khuôn mặt đẹp rực rỡ trưng ra nụ cười đắc ý.

“Thấy chưa, ta vẫn phải đi cùng nàng.”

Giọng điệu của hắn hơi nhuốm vẻ trêu chọc, Liễu Ngọc Như ngơ ngác nhìn hắn. Một tay Cố Cửu Tư nắm lấy dây cương và vòng quanh người nàng để bảo vệ, tay kia rút cây quạt đeo trên eo rồi giơ tay cắt cổ kẻ đánh lén.

Máu tươi lẫn ánh trăng đồng thời hắt lên mặt hắn. Sắc mặt hắn vẫn thản nhiên, ánh mắt chuyển từ bên cạnh sang khuôn mặt nàng, lúm đồng tiền lõm sâu trên má. Hắn nhìn bộ dạng nàng mà cao hứng nói, “Còn thẫn thờ làm gì, mau gọi phu quân nào.”