Liễu Ngọc Như say mê kiếm tiền, Cố Cửu Tư bó tay chịu thua.
Cố Cửu Tư ngủ một đêm, sáng sớm tỉnh lại, hắn ai oán nhìn Liễu Ngọc Như đang ngủ cạnh mình. Cân nhắc tới lui, hắn rốt cuộc đưa ra kết luận.
Không thể miễn cưỡng chuyện tình cảm, cứ theo duyên phận là tốt nhất. Tóm lại, nàng là của hắn, hiện tại hắn chẳng cần nóng vội.
Nghĩ vậy nhưng hắn vẫn có vài phần không cam lòng. Buổi sáng Cố Cửu Tư nhìn Liễu Ngọc Như thắt đai lưng cho hắn thì mặt lộ vẻ u sầu, than ngắn thở dài. Liễu Ngọc Như thấy vậy nên hôm nay chủ động nhón chân hôn hắn. Thấy Liễu Ngọc Như chủ động, Cố Cửu Tư lập tức duỗi tay ôm chặt eo nàng. Liễu Ngọc Như nhìn hắn cười, “Lang quân làm gì vậy?”
“Bồi dưỡng tình cảm.”
Cố Cửu Tư đường hoàng đáp, Liễu Ngọc Như bị chọc cười. Nàng giơ tay chắn không cho Cố Cửu Tư cọ mặt mình, cười bảo, “Muốn bồi dưỡng tình cảm sao làm thế này được?”
“Vậy phải làm gì?”
“Thề non hẹn biển và hứa trao trọn đời cho nhau bên hoa dưới trăng hay ở miếu Nguyệt Lão.”
Giọng Thẩm Minh từ ngoài truyền vào, Cố Cửu Tư lẫn Liễu Ngọc Như đều nhìn qua. Thẩm Minh dựa người vào cửa, tay cầm đao, hắn dài giọng thông báo, “Cố đại nhân, có người tìm ngài.”
“Tìm cái gì mà tìm,” Cố Cửu Tư không nể nang, mặt mũi tối sầm, “ngươi cút ra ngoài, đuổi người đi cho ta.”
“Được.”
Thẩm Minh đồng ý ngay, quay đầu định đi đuổi người. Cố Cửu Tư gọi hắn lại, “Khoan đã,” Cố Cửu Tư buông Liễu Ngọc Như ra, ho nhẹ một tiếng, “ai tới?”
“À, hình như là Phạm Hiên.”
Nói rồi Thẩm Minh xoay người, “Ta đi đuổi người đây.”
“Từ từ!” Cố Cửu Tư vội vàng ngăn cản hắn. Bước chân Thẩm Minh vẫn không dừng lại, Cố Cửu Tư sốt ruột kêu, “Ngươi đứng lại đó cho ta! Đừng đắc tội Phạm đại nhân!”
Cố Cửu Tư đuổi theo Thẩm Minh ra sân, Liễu Ngọc Như và nha hoàn trong phòng nhìn nhau, ai cũng nở nụ cười.
Thẩm Minh dẫn Cố Cửu Tư đến sảnh ngoài; Phạm Hiên, Chu Cao Lãng, cùng Chu Diệp đang ở đấy ngắm tranh. Chu Cao Lãng đang bàn luận với Phạm Hiên về bức tranh thủy mặc Cố Cửu Tư treo trong đại sảnh. Cố Cửu Tư đi tới cửa thì dừng lại sửa sang quần áo rồi mới bước vào và cung kính nói, “Bái kiến hai vị đại nhân.”
Hắn cũng hành lễ với Chu Diệp, “Bái kiến Chu huynh.”
“À, Cố đại nhân,” Phạm Hiên xoay người lại, giơ tay ra hiệu cho Cố Cửu Tư đứng lên. Ông ngồi xuống ghế, chờ mọi người cũng an vị mới quay đầu lại nói với Cố Cửu Tư, “Nghe nói hiện giờ ngươi đã chuẩn bị xong số bạc mà Vọng Đô cần cung cấp trong năm nay. Ta vô cùng ngạc nhiên nên ghé qua hỏi kinh nghiệm.”
Cố Cửu Tư lên tiếng đáp, hắn hiểu Phạm Hiên tới để hỏi tình hình nợ U Châu. Sau khi hắn báo cáo hết thảy mọi chuyện, Phạm Hiên gật đầu tán thưởng, “Không những nghĩ ra biện pháp mà còn thực hiện được, Cố đại nhân quả nhiên khác người phàm.”
Phạm Hiên nghĩ ngợi rồi nói, “Vậy ngươi nghĩ thế nào về việc phát triển nợ này khắp U Châu?”
“Đại nhân,” Cố Cửu Tư kiên định trả lời, “sở dĩ có thể phát hành nợ U Châu, thứ nhất là vì cưỡng ép phú thương mua phần lớn nợ, thứ hai là vì Vọng Đô trù phú nên mới lắm kẻ có tiền. Đến huyện khác thì sợ mọi người ăn còn chưa đủ no, lấy đâu ra tiền mua nợ U Châu? Hơn nữa, trọng điểm của nợ U Châu không phải khả năng phát hành mà là tương lai sẽ tiếp tục thế nào. Hôm nay chúng ta phát nợ U Châu, kỳ hạn ba năm, mỗi tháng đều trả lãi; chúng ta phải đảm bảo uy tín cho nợ U Châu thì mọi người mới luôn tin tưởng nó. Khi tín nhiệm thành thói quen, hàng năm triều đình sẽ thu được món tiền này. Về sau, chúng ta không cần giới hạn ở U Châu, phạm vi mà đại nhân có thể quản lý rộng bao nhiêu thì sẽ phát hành tới đấy. Nên việc cấp bách hiện giờ không phải là để các huyện đều thử nghiệm; lỡ triều đình mượn nhiều như thế mà chẳng trả lãi nổi thì có khác nào hủy hoại biện pháp này. Tại sao ngày nay phú thương không muốn vay tiền với triều đình? Vì có vết xe đổ của Quản Trọng[1], chúng ta không thể làm như vậy, phải vạch ra kế hoạch dài hạn.”
Phạm Hiên suy tư rồi gật đầu.
Ông ngẩng đầu liếc mắt đánh giá Cố Cửu Tư, từ tốn nói, “Biện pháp này do ngươi đề xuất và thi hành, ta sẽ không can thiệp nhiều. Hiện tại đây cũng chẳng phải việc quan trọng nhất. Lương Vương đã đánh vào Đông Đô, chúng ta cần đến Đông Đô cứu giá[2]. Nếu chiếm được Đông Đô, tất nhiên sẽ xảy ra tranh chấp với các tiết độ sứ đã tự lập phiên vương, vì vậy chúng ta cần tính toán lâu dài. Ngươi đã chuẩn bị xong chín mươi vạn thạch lương thực chưa?”
Cố Cửu Tư nghe tới đây liền mặt mày sa sầm, hắn mím môi đáp, “Hạ quan sẽ mau chóng hoàn thành.”
“Muộn nhất là cuối năm,” Phạm Hiên gõ gõ bàn, chậm rãi nói, “ta phải thấy lương thực, không thì trong lòng sẽ bất an.”
“Hạ quan hiểu.”
Cố Cửu Tư nghe ra mình đang bị nhắc nhở liền lập tức đáp ứng. Phạm Hiên thấy dáng vẻ của hắn thì cười cười, “Đừng căng thẳng, ngươi vốn đã làm rất tốt, ta chỉ muốn biết liệu ngươi có thể làm tốt hơn nữa không.”
Phạm Hiên ngắm nhìn bức tranh thủy mặc trên tường, ông hỏi, “Ai là người vẽ bức tranh này?”
Cố Cửu Tư ngẩn người. Hắn nhìn thoáng qua, đây hẳn là tranh do Liễu Ngọc Như vẽ; hắn thấy đẹp mới treo ở đại sảnh. Mặt hắn ửng đỏ, hắn vội trả lời, “Là nội…nội tử vẽ.”
“Phu nhân vẽ?” Phạm Hiên ngạc nhiên, sau đấy ông khen ngợi, “Phu nhân sở hữu kiến thức rộng rãi, thật khác nữ tử bình thường.”
Cố Cửu Tư nghe Phạm Hiên tán thưởng Liễu Ngọc Như mà không biết sao còn thấy sung sướиɠ hơn cả chính mình được khen.
Hắn tức khắc cười phụ họa, “Đúng vậy, nội tử nếu là nam nhi chắc chắn sẽ thành trang tuấn kiệt!”
Lời này khiến Chu Cao Lãng đang ngồi cạnh nhịn không được mà phì cười.
Cố Cửu Tư giờ mới phát hiện bản thân lại vô thức khoe khoang về Liễu Ngọc Như.
Chu Diệp thật bất lực; người này ngày thường thông minh như vậy, sao cứ nhắc tới cô vợ nhỏ là ngu đần không để đâu cho hết. Hắn khẽ tằng hắng rồi nói với Phạm Hiên, “Phạm thúc thúc, Cố đại nhân cùng phu nhân tình sâu nghĩa nặng, yêu thương thê tử nên mới…”
“Là chuyện tốt.” Phạm Hiên gật gù, “Từ cách đối xử với người nhà có thể nhìn ra nhân phẩm của nam nhâm; có trách nhiệm với người nhà thì cũng sẽ có trách nhiệm với chuyện khác. Cố đại nhân yêu thương thê tử là chuyện rất tốt. Với tư cách là đồng liêu, ta vô cùng tán thưởng.”
Ông nói vậy mới làm Chu Diệp yên lòng. Cố Cửu Tư và Chu Diệp cùng Phạm Hiên với Chu Cao Lãng vừa đi dạo trong nhà vừa hàn huyên, sau một hồi hắn mới tiễn đưa ba người.
Ba người đi rồi, Cố Cửu Tư đứng ở cổng dặn dò Mộc Nam chuẩn bị trà rượu. Đợi được một lát, Chu Diệp đã quay lại. Chu Diệp nghi hoặc hỏi, “Sao ngươi còn đứng đây?”
“Không phải chờ huynh quay lại sao?” Cố Cửu Tư cười tủm tỉm.
Chu Diệp kinh ngạc, “Ngươi biết ta sẽ quay lại?”
“Đoán thôi.”
Cố Cửu Tư dẫn Chu Diệp trở lại sân, “Đi nào, rượu đã chuẩn bị xong, cùng uống một chén.”
Chu Diệp cười cười, “Ngươi nên đổi tên thành Cố Bán Tiên[3].”
Cố Cửu Tư phe phẩy quạt, gật gù, “Nghe không tồi.”
Khi tới trong sân, Chu Diệp và hắn ngồi xuống, lúc này Chu Diệp mới nói, “Ta thay ngươi tìm hiểu tin tức, thật ra bây giờ U Châu đã đủ lương thực cho binh lính, có nhiều hơn nữa cũng chỉ để dự trữ. Phạm thúc thúc muốn thử sức ngươi thôi.”
Cố Cửu Tư gật đầu, Chu Diệp tiếp tục, “Ngươi cũng biết võ tướng dưới trướng Phạm thúc thúc chủ yếu là nghĩa phụ của ta, còn lại do Mã Xương cầm đầu một nhóm người đối kháng với nghĩa phụ. Quân sư thì có Trương Ngọc, Tào Văn Xương, Lục Vĩnh. Trong đấy Lục Vĩnh chủ yếu phụ trách thuế ruộng, nhưng ông ấy đã lớn tuổi nên Phạm thúc thúc đang mưu tính bồi dưỡng người nối nghiệp. Lần này nếu ngươi có thể thu được chín mươi vạn thạch lương thực thì tốt, không được cũng chả sao. Đừng tạo quá nhiều áp lực cho bản thân.”
Cố Cửu Tư vừa nghe vừa phân tích lời Chu Diệp, hắn chắp tay, “Cảm tạ Chu huynh nhắc nhở.”
“Ừm, còn nữa,” Chu Diệp cười cười, “giữa tháng ta sẽ lấy vợ, ngươi nhớ cùng ta đi rước dâu.”
Nghe đến đây, Cố Cửu Tư ngớ người rồi hắn vội nói, “Chúc mừng, chúc mừng, sao đột ngột vậy?”
“Không đột ngột đâu,” Chu Diệp bất đắc dĩ đáp, “ban đầu mẫu thân định việc hôn nhân là vào năm sau. Nhưng hiện giờ chiến loạn, cô nương mất gia đình nên đến nương tựa nhà ta. Mẫu thân cảm thấy như vậy không tiện mới thúc đẩy việc hôn nhân.”
Cố Cửu Tư gật đầu, “Huynh gặp người ta chưa?”
Mặt Chu Diệp ửng đỏ như đang ngượng, “Đã gặp.”
“Là người thế nào?”
“Rất…khá tốt.” Chu Diệp xấu hổ đáp.
Cố Cửu Tư thấy bộ dạng của Chu Diệp thì cười rồi nâng chén, “Chúc mừng Chu huynh.”
Tiễn Chu Diệp xong, Cố Cửu Tư đứng tại cổng thở dài. Liễu Ngọc Như đang định ra ngoài, nghe tiếng hắn liền hỏi, “Sao lang quân lại đứng đây thở dài?”
“Nàng muốn đến cửa tiệm?” Cố Cửu Tư quay lại nhìn thấy đầu tóc Liễu Ngọc Như được chải gọn gàng, hợp quy củ.
Liễu Ngọc Như mỉm cười, “Phải, lang quân đi cùng ta chứ?”
Cố Cửu Tư gật đầu, nắm lấy tay nàng. Hai người cùng đi đến xe ngựa rồi hắn đỡ nàng lên xe xong mới theo vào. Sau khi hai người an vị, Liễu Ngọc Như lên tiếng, “Hồi nãy sao ngươi thở dài?”
“Ta hơi xúc động,” mặt Cố Cửu Tư lộ vẻ thương xót, “cảm thấy Chu đại ca sống cũng thật khó khăn.”
“Vì sao lại nói thế?”
Cố Cửu Tư kể lại hoàn cảnh của Chu Diệp, Liễu Ngọc Như không hiểu lắm, “Cưới vợ là chuyện tốt, sao ngươi lại nghĩ huynh ấy sống khó khăn?”
“Nữ tử này mất hết người nhà,” Cố Cửu Tư nhắc nàng, “nếu là đại công tử ruột thịt của Chu Cao Lãng, mẫu thân huynh ấy có thể để huynh ấy cưới một nữ tử chẳng hề có hậu thuẫn ư? Hiện giờ huynh ấy ở quân đội U Châu, tuy mọi người đều biết đây là nghĩa tử của Chu Cao Lãng nhưng huynh ấy chỉ làm việc lặt vặt chứ đâu có thực quyền. Hiện giờ còn cưới nữ tử như vậy, đơn giản vì mẫu thân huynh ấy muốn tuyên bố cho người khác rằng nhi tử này không hề có dã tâm. Chính mẫu thân Chu đại ca kiêng dè huynh ấy.”
Liễu Ngọc Như im lặng. Giờ nghe hiểu ý Cố Cửu Tư, nàng không khỏi trầm mặc.
Cố Cửu Tư thật sự nhạy bén hơn người thường; chỉ bằng vài câu nói đã nhìn thấu tình huống mà Chu gia không muốn người ngoài biết. Liễu Ngọc Như ngày thường hay giao du với nữ quyến thành Vọng Đô nên tất nhiên cũng nghe nói về chuyện nhà Chu Diệp.
Chu Cao Lãng có tổng cộng một thê một thϊếp, con cái thì ba trai hai gái. Với thân phận của ông thì đây không được tính là ham mê nữ sắc. Ba nhi tử thì ngoại trừ Chu Diệp, một người là đích tử, một người là thứ tử. Đích tử chỉ mới sáu tuổi, thứ tử ba tuổi, tuổi tác chêch lệch rất lớn với Chu Diệp. Chu Cao Lãng trước nay đều coi Chu Diệp như nhi tử thân sinh, nếu hắn có tâm tư gì khác và Chu phu nhân cũng chẳng khống chế, thì hai đứa trẻ kia sao là đối thủ của hắn?
Suy nghĩ của Chu phu nhân không phải vô lý. Nhưng với Chu Diệp mà nói, không có cơ hội từ dưỡng phụ, mẹ ruột lại nghi kỵ, chắc chắn làm hắn khốn khổ vô cùng.
Liễu Ngọc Như thở dài, “Chu đại ca sẽ nghĩ thông suốt thôi. Nếu huynh ấy không tâm sự với ngươi thì ngươi đừng tự cho là mình hiểu hết.”
“Ta biết.”
Cố Cửu Tư gật đầu. Hắn nghĩ ngợi rồi đột nhiên cao hứng nói, “A, hôm nay Phạm đại nhân khen nàng vẽ tranh đẹp.”
“Sao ông ấy biết ta vẽ tranh đẹp?” Liễu Ngọc Như ngờ ngợ hỏi. Cố Cửu Tư vừa cười vừa kể lại chuyện Phạm Hiên đến nhà.
Liễu Ngọc Như nghe hắn kể, thứ nàng chú ý lại là, “Thế nên cuối năm ngươi cần cung cấp đủ chín mươi vạn thạch lương thực?”
Cố Cửu Tư gật gù, hắn suy xét, “Phạm Hiên chuẩn bị ra quân, đến lúc đó lương thực là quan trọng nhất. Trên chiến trường thì cứ một binh lính sẽ có ba hậu cần, đội quân mười vạn người tính ra có bốn mươi vạn người ra chiến trường, thành thử càng thiếu người làm nông. Ta tính thu xếp cho lưu dân Thương Châu tới vùng ngoại ô khai hoang, nuôi trồng lương thực; năm nay làm thì sang năm mới có ăn.”
“Ngươi làm sao chuẩn bị đủ chín mươi vạn thạch lương thực?”
Liễu Ngọc Như cau mày, nàng biết Cố Cửu Tư đang tránh né đề tài này. Hắn thấy nàng kiên quyết chất vấn đành thở dài, “Nàng đừng lo, ta sẽ nghĩ cách. Trọng điểm của chín mươi vạn thạch này là khảo nghiệm chứ không phải số lượng. E rằng Phạm Hiên chú ý cách ta kiếm lương thực hơn là kết quả cuối cùng. Thế nên chúng ta không thể dùng tiền gom góp từ nợ U Châu đi mua lương thực tại U Châu, như vậy xét tổng thể cuộc chiến sẽ chả trợ giúp được gì cho Phạm Hiên. Có điều xoay xở thế nào… Ta phải nghĩ đã.”
Trong lúc hai người nói chuyện thì đã tới phủ nha. Xe ngựa ngừng lại, Hoàng Long đứng bên ngoài nói, “Đại nhân, tới rồi.”
Cố Cửu Tư gật đầu, hắn đứng dậy, “Ta đi làm việc đây, tối gặp lại.”
Liễu Ngọc Như đáp một tiếng, trong lòng vẫn đang tính toán. Cố Cửu Tư xuống xe ngựa nhưng lát sau hắn đột nhiên quay lại. Hắn xốc mành, dùng khuôn mặt tươi cười rạng rỡ mà dịu dàng nói, “Phải nhớ ta đấy nhé.”
Liễu Ngọc Như ngẩn người. Cố Cửu Tư buông mành, nàng nghe bên ngoài có người gọi tên hắn nên hắn đáp lại rồi nhanh chân chạy đi.
Liễu Ngọc Như cuốn màn xe lên, dõi theo bóng dáng Cố Cửu Tư. Hắn mặc quan bào màu lam, dường như hắn cao hơn so với trí nhớ của nàng; trong thần thái của người thiếu niên là sự chín chắn khó giải thích. Liễu Ngọc Như lặng lẽ nhìn theo bóng hình hắn cho đến lúc hắn biến mất trước mặt nàng. Nàng thẫn thờ, mãi tới khi Ấn Hồng gọi nàng mới nhớ – à, mình phải đi cửa tiệm.
Buông mành xuống, Liễu Ngọc Như nghĩ ngợi sao mình có thể ngắm nhìn bóng dáng một người tới ngây ngốc như vậy?
Nàng thầm cảm thấy bản thân hơi buồn cười. Nàng cầm lên bản ghi chép tiêu thụ của Vân Vân, trong lòng tính toán kỹ lưỡng xem Hoa Dung nên đưa ra mặt hàng mới nào vào mùa đông. w●ebtruy●enonlin●e●com
Nàng vừa suy nghĩ vừa bước vào tiệm.
Bầu không khí trong Hoa Dung vẫn trầm lặng như ngày thường, Vân Vân báo cáo kết quả công việc do nàng ấy và sư phó chuyên phân phối son phấn cao thơm phụ trách cho Liễu Ngọc Như, sau đó nàng ấy bổ sung, “Mấy ngày qua, có nhiều khách hàng từ nơi khác do hâm mộ mà đến. Bọn họ tới đây để lấy hàng, số lượng rất lớn.”
“Ừm.” Liễu Ngọc Như gật đầu, “Chắc đem bán ở chỗ khác.”
“Hôm qua ta gặp một người đến từ Dương Châu,” Vân Vân đắn đo mở miệng. Nghe thấy hai chữ “Dương Châu”, động tác tay của Liễu Ngọc Như thoáng dừng, nàng đưa mắt nhìn Vân Vân. Nàng ấy do dự nói, “Hắn bảo mình thay nương tử tới mua. Ở Dương Châu, chúng ta bán giá gấp ba vậy mà vẫn có người giả mạo.”
Liễu Ngọc Như nhíu mày.
Nàng thường xuyên thăm dò tin tức ở Dương Châu nên biết gần đây Dương Châu đã ổn định. Vương Thiện Tuyền thay đổi triệt để cục diện Dương Châu. Nhà giàu số một trong quá khứ là Cố gia sụp đổ, những nhà kết oán với Vương gia phải tiêu tiền mua mạng để kéo dài hơi tàn. Song mậu dịch ở Dương Châu rất phát triển, mọi người vẫn phải làm ăn và sinh sống; có người ngã xuống tất có người đứng lên. Vì thế chỉ trong thời gian ngắn, nơi đây xuất hiện nhiều nhà giàu mới nổi, phần lớn đều có quan hệ với Vương Thiện Tuyền; thân thích, bằng hữu, chó săn. Tóm lại, Dương Châu hiện giờ đã là thiên hạ của Vương gia.
Liễu Ngọc Như trầm mặc giây lát mới lên tiếng, “Ngươi nghĩ gì mà nói những việc này với ta?”
“Ta nghĩ,” Vân Vân thận trọng trả lời, “chúng ta là tiểu thương nhưng nếu để người ta hủy hoại tên tuổi vẫn không tốt. Hiện tại dù phu nhân chưa đủ khả năng mở cửa hàng thì cũng nên nghĩ biện pháp để người nơi khác mua được hàng hóa của chúng ta.”
Liễu Ngọc Như nghe Vân Vân nói vậy bèn gật đầu, “Ngươi nói rất đúng.”
Nàng ngẫm nghĩ, “Để ta suy nghĩ thêm.”
Nàng suy tính tới tận ban đêm. Liễu Ngọc Như hiểu rõ muốn người nơi khác mua được sản phẩm của Hoa Dung thì hoặc nàng khai trương cửa hàng, hoặc chỉ định một thương gia làm trung gian.
Mở cửa hàng ở Dương Châu là bất khả thi. Một khi đã mở thì phải thường xuyên lui tới xử lý, lâu dài sẽ khó đảm bảo Vương Thiện Tuyền không phát hiện.
Nếu chỉ định một thương gia thì chọn ai, làm thế nào, cũng phải gặp mặt thảo luận. Tức nghĩa, nàng vẫn cần đi Dương Châu một chuyến.
Hiện giờ đi Dương Châu dĩ nhiên khác với lúc chạy nạn. Dùng quan đạo[4] lại thêm hộ vệ thì vấn đề an toàn không phải chuyện lớn, có điều…
Liễu Ngọc Như lưỡng lự. Suy cho cùng nàng chỉ là một nữ tử, đơn độc lang bạt khắp nơi như vậy thì vẫn quá khác người. Nàng không biết Cố Cửu Tư nghĩ thế nào, càng chẳng biết Giang Nhu sẽ nghĩ gì.
Nàng cứ canh cánh trong lòng vấn đề này, lúc về nhà trên mặt vẫn còn vẻ lo lắng.
Cố Cửu Tư thấy thì nghĩ nàng mệt mỏi, hắn xung phong chải tóc cho nàng.
Liễu Ngọc Như không cài nhiều đồ trang sức trên tóc nhưng Cố Cửu Tư sợ nàng đau nên làm rất từ tốn. Hắn vừa gỡ trâm cài trên đầu Liễu Ngọc Như vừa thuận miệng bắt chuyện với nàng, “Hôm nay ta nghĩ cả ngày, chín mươi vạn thạch lương thực này phải mua ở bên ngoài mới thích hợp. Ta sẽ phát hành loại nợ U Châu chuyên dùng cho thu mua lương thực, sau đấy thành lập thương đội đi tới địa phương dồi dào lương thực để mua chín mươi vạn thạch này.”
“Ngươi định đến đâu mua?”
Liễu Ngọc Như nghe tới đây, tim nhất thời đập nhanh.
Cố Cửu Tư trầm mặc, tay hắn cầm tóc Liễu Ngọc Như, mắt cụp xuống. Sau một hồi, hắn bình tĩnh mở miệng, “Dương Châu.”
Chú thích
[1] Là chính trị gia, nhà quân sự và nhà tư tưởng Trung Quốc thời Xuân Thu. Ông nổi tiếng với chiến lược không đánh mà thắng, được người Trung Hoa gọi là Diễn biến hòa bình. Đó là tấn công bằng mưu trí và dùng kinh tế để giáo huấn.
[2] Cứu trợ nhà vua.
[3] Tức là “một nửa tiên nhân”.
[4] Đường sá do triều đình, nhà nước xây dựng để dân chúng dùng.