Cố Cửu Tư trở về phòng lấy nước lạnh giội lên mặt.
Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, hắn cũng tỉnh táo hơn.
Từ ngày thành hôn tới nay, đây là lần đầu tiên có người nhắc đến quan hệ giữa hắn và Liễu Ngọc Như – không phải mối quan hệ trên danh nghĩa, mà là mối quan hệ phu thê chân thật.
Tương lai nàng sẽ cùng hắn sinh con đẻ cái, sống cả đời bên hắn.
Lúc trước hắn chưa từng suy nghĩ những vấn đề này, vì hắn luôn vững tin có một ngày hắn và Liễu Ngọc Như sẽ đường ai nấy đi. Chờ đến khi hắn cho Liễu Ngọc Như vị trí cáo mệnh phu nhân, Liễu Ngọc Như được thỏa mọi ước nguyện, thì hôn sự của bọn họ cũng đi đến hồi kết. Ngay từ đầu, hắn và nàng đã thỏa thuận như vậy.
Song hắn biết rõ, ý nghĩa sâu xa đằng sau giao ước này là thật ra hai người đều không mong đợi gì ở tương lai. Hắn không muốn sống cả đời với Liễu Ngọc Như và hắn cũng biết nếu Liễu Ngọc Như sống cả đời với hắn thì nàng sẽ chẳng được hạnh phúc.
Từ lúc bắt đầu, hắn chỉ muốn vạch ra một con đường hạnh phúc cho người này đi. Hắn hiểu rất rõ Liễu Ngọc Như gả cho hắn, có ý định sống cả đời với hắn, chả phải vì yêu thích mà vì từ tận xương tủy, nàng cảm thấy gả cho ai thì theo người đó suốt đời. Giống như nàng đã nói: lấy gà theo gà, lấy chó theo chó. Dẫu đối phương không phải hắn – Cố Cửu Tư – chỉ cần đã gả thì nàng sẽ không nghĩ tới chuyện bỏ đi.
Nhưng hôn nhân như thế có thể làm Liễu Ngọc Như hạnh phúc sao?
Không thể.
Từ đáy lòng, hắn hy vọng đời này Liễu Ngọc Như có thể gả cho người nàng thật lòng thích và có được những thứ chính nàng mong muốn.
Nên ngay từ đầu hắn khuyên bảo nàng không chỉ vì bản thân, còn vì nàng nữa.
Nhưng tình huống hiện tại đã thay đổi. Bây giờ hắn cảm thấy sống cả đời với Liễu Ngọc Như không đến nỗi bất khả thi.
Chí ít với hắn mà nói, hắn chả tưởng tượng ra một thế giới mất đi Liễu Ngọc Như sẽ thế nào.
Nếu sống cùng nhau cả đời, hắn nhất định phải suy tính về tương lai và con cái.
Hắn hít sâu một hơi để đầu óc đừng tiếp tục nghĩ đến chuyện này. Hiện giờ phụ thân hắn mới mất, đây không phải thời điểm thích hợp. Suy cho cùng, hắn còn rất nhiều thời gian để cân nhắc vấn đề này với Liễu Ngọc Như.
Vì vậy hắn đứng trước chậu nước, chờ bản thân hoàn toàn bình tĩnh rồi lau mặt. Xong xuôi, hắn xoay người đi vào gian trong.
Liễu Ngọc Như ngồi trên giường gấp quần áo cho hắn, nàng vừa gấp vừa nói, “Chúng ta giờ đã khỏe hơn nhiều, ta muốn nói với Chu công tử mau chóng lên đường tới Vọng Đô. Không biết nương của ta và bà bà thế nào rồi.”
“Ừm.” Cố Cửu Tư đồng ý, hắn cụp mắt xuống, “Để ta nói với Chu huynh ngày mai khởi hành.”
Ban đêm, Cố Cửu Tư bàn chuyện này với Chu Diệp. Chu Diệp cũng thông cảm, hắn gật gù, “Ta còn chút chuyện phải làm ở thành Lộc, ta sẽ phái thị vệ của ta che chở các ngươi đi trước.”
“Đa tạ Chu huynh.”
Thu xếp ổn thỏa xong, đến ngày thứ hai, Chu Diệp phái người đưa Cố Cửu Tư cùng Liễu Ngọc Như đến Vọng Đô.
Chuyến này đi mất hai ngày, song hai ngày này so với hành trình hai tháng trước thì tốt hơn rất nhiều.
Có người bảo vệ, có xe ngựa để ngồi, có ăn, có uống. Tâm tình hai người vì thế mà cũng vô cùng thoải mái.
Liễu Ngọc Như tò mò về U Châu nên dù ngồi trong xe ngựa vẫn nhìn ra ngoài miết. Cố Cửu Tư mượn sách của Chu Diệp, trên đường đi hắn đọc hết quyển này đến quyển khác.
Chu Diệp đã sớm cho người gửi thư đến Cố gia; ngày Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như tới được thành, Giang Nhu lẫn Tô Uyển cùng đứng chờ ở cổng. Liễu Ngọc Như ngồi trong xe ngựa, nàng cuốn màn xe để thăm dò bên ngoài.
U Châu khác với Dương Châu. Khí hậu Dương Châu ấm áp, khắp nơi là liễu rủ bên dòng suối nhỏ, hệt như món đồ thủ công tinh xảo. U Châu thì cởi mở thẳng thắn, thân cây thẳng tắp hướng lên trời, lá cây là loại lá nhỏ lại thưa thớt, hoàn toàn không sum suê một màu xanh lá như Dương Châu.
Nam nhi U Châu hào sảng, thích nói chuyện lớn tiếng. Dọc đường, Liễu Ngọc Như thấy thanh niên vừa cưỡi ngựa vừa vui vẻ cười nói đi ngang qua xe ngựa của bọn họ; khác hẳn cảnh tượng hoang vu ngàn dặm ở Thương Châu.
Hai người đến trước cổng thành, Giang Nhu cùng Tô Uyển đang chờ ở đó. Liễu Ngọc Như từ xa đã nhìn thấy họ, nàng kích động nói, “Là nương của ta và bà bà!”
Cố Cửu Tư ngước mặt khỏi quyển sách rồi dùng sách nâng màn xe lên. Thấy Giang Nhu và Tô Uyển đứng đằng xa, hắn cười cười, “Mắt ngươi tinh thật.”
Xe ngựa dừng lại, Liễu Ngọc Như phấn khích xuống xe. Nàng vui sướиɠ tới trước mặt Tô Uyển, lớn tiếng gọi, “Nương!”
Đôi mắt Tô Uyển hàm chứa nước mắt, bà nhìn nữ nhi chạy đến rồi ôm chặt lấy mình.
Liễu Ngọc Như vốn cực kỳ hoạt bát nhưng từ ngày Trương Nguyệt Nhi vào phủ, nàng kiềm hãm bản tính, đâu có khi nào biểu lộ cảm xúc thế này? Có thể thấy được nàng đang vô cùng mừng rỡ.
Tô Uyển vỗ nhẹ lưng Liễu Ngọc Như, sụt sịt nói, “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”
Giang Nhu nhìn Liễu Ngọc Như, mắt bà mang theo ý cười. Bà chậm rãi quay đầu liền thấy Cố Cửu Tư xuống xe ngựa.
Hắn mặc trang phục xanh lam, tóc dùng vải búi lại. Hắn gầy đi nhiều, trông có vẻ còn cao hơn trước. Khó ngờ là hắn khống chế bản tính phô trương của mình mà lặng im đứng trước Giang Nhu; thần thái trầm tĩnh và ôn hòa, giống hệt người đọc sách.
Giang Nhu không biết tại sao nhìn thấy Cố Cửu Tư như vậy thì mắt bà hơi chua xót. Nhưng bà vẫn duy trì vẻ ngoài bình thản, bà vừa cười vừa nhìn Cố Cửu Tư cung kính hành lễ và điềm đạm nói, “Bái kiến mẫu thân.”
Giang Nhu gượng cười, khụt khịt mũi, “Mới hai tháng không gặp mà con học nghi thức xã giao khi nào vậy?”
“Trước kia cha từng nói con không nên thân,” Cố Cửu Tư cười nói, “hiện giờ con nghĩ mình cũng nên trưởng thành. Con không biết trưởng thành là như thế nào, vì vậy con nghĩ trước tiên phải học tốt nghi thức xã giao.”
“Vậy cũng tốt.” Giang Nhu không đề cập Cố Lãng Hoa, bà nói tiếp về Cố Cửu Tư, “Con có thể tiến bộ thì ta rất vui. Được rồi, đừng nói nhiều nữa,” Giang Nhu nghiêng người, “vào thành đi. Trong nhà đã chuẩn bị chu đáo thức ăn, chỉ chờ hai con quay về thôi.”
Nói rồi mọi người tiếp đón Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư vào Vọng Đô.
Cố gia mua nhà ở khu vực tốt nhất Vọng Đô, vừa tới cổng là Liễu Ngọc Như đã nhận ra phong cách Cố gia. Tòa nhà này vốn do người Giang Nam xây dựng nên lưu giữ nét đặc sắc của khu vườn Giang Nam; dù Vọng Đô không phải địa phương dư thừa nước nhưng trong sân đang tu sửa nhà thủy tạ.
Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư đứng ở cổng, bước qua chậu than, sau đó Giang Nhu dùng cây ngải dính nước nhẹ nhàng đánh vào trên đầu và vai bọn họ.
Nghi thức này khiến Liễu Ngọc Như thư giãn lạ kỳ, tựa như tuyên bố tai họa đã kết thúc và một cuộc sống mới bắt đầu.
Hai người cùng nhau vào phòng. Bên trong vui vẻ nói cười, Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc; bọn họ hồ hởi chào hỏi hai người, từng tiếng “thiếu phu nhân” lẫn “đại công tử” vang lên. Trong chớp mắt, hai người mơ hồ ảo tưởng mình vẫn đang ở Dương Châu.
Cố Cửu Tư không tự chủ mà kéo tay Liễu Ngọc Như. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, Cố Cửu Tư nhẹ nhàng cười, “Có ngươi bên cạnh thật tốt quá.”
Vì mừng hai người trở về nên trên bàn bày biện vô số món ăn. Tuy không bằng sinh hoạt trong quá khứ nhưng với người vừa trải qua thiên tai như bọn họ thì đây đã là bữa tiệc lớn.
Người một nhà ngồi bên bàn cơm cười nói, không ai nhắc tới Cố Lãng Hoa. Tên của ông dường như đã thành điều cấm kỵ, chẳng ai dám nói nhiều.
Lúc ăn cơm xong, đồ ăn còn dư rất nhiều. Thấy đồ ăn bị bưng ra, Cố Cửu Tư khẽ nhíu mày; Liễu Ngọc Như nhìn mà trong lòng cũng khó chịu.
Có lẽ vì hiểu lương thực quý giá thế nào nên thấy đồ ăn bị vứt đi sẽ khó tránh khỏi đau lòng.
Liễu Ngọc Như thở dài, ngăn hạ nhân lại, “Đừng vứt đồ ăn đã dùng, xem bên ngoài có người cần thì phân phát cho họ đi.”
Bọn hạ nhân liếc nhau rồi đồng loạt vâng dạ.
Chờ hạ nhân đi hết, Giang Nhu uống ngụm trà; bà do dự giây lát nhưng vẫn lên tiếng hỏi, “Hai tháng qua các con sống thế nào?”
Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như liếc nhìn nhau, Cố Cửu Tư bất đắc dĩ cười cười, “Không đến nỗi nào.”
“Kể ta nghe một chút những gì các con đã trải qua đi.”
Giang Nhu muốn biết đã có chuyện gì xảy đến với bọn họ. Nếu là trước kia thì Cố Cửu Tư dĩ nhiên sẽ thẳng thắn kể hết ra, hiện giờ hắn chả biết mình bị gì mà dù hé miệng song lại không thốt nên lời. Sau một hồi, hắn tóm tắt ngắn gọn, “Con về cứu cha, Ngọc Như cứu con, con không kịp cứu cha, hỏa hoạn xảy ra… Cha mất rồi.”
Giang Nhu lắng nghe, mặt bà cực kỳ bình tĩnh tựa như không có gì ngoài ý muốn. Nhưng giây phút bà mở miệng, ai cũng nghe thấy giọng bà nghẹn ngào, “Sau đó thì sao?”
“Không thể dùng đường thủy nên chúng con đi đường bộ. Vì Thương Châu hạn hán lại còn chiến loạn mới mất thời gian như vậy.”
Cố Cửu Tư bâng quơ tường thuật vắn tắt những gì bọn họ trải qua. Giang Nhu biết không thể hỏi được gì từ Cố Cửu Tư nên bà chẳng nói nhiều nữa. Bà thuận miệng hàn huyên thêm vài câu với Cố Cửu Tư rồi để hắn lui xuống trước.
Sau khi hắn đi, ánh mắt của Giang Nhu dừng ở Liễu Ngọc Như.
“Chi tiết thế nào,” Giang Nhu bình thản yêu cầu, “con cứ nói.”
Liễu Ngọc Như không giấu giếm, nàng tường tận kể lại mọi thứ mắt thấy tai nghe.
Ngay từ đầu Giang Nhu đã không thể ngừng rơi nước mắt. Lúc nghe được Cố Cửu Tư và nàng từng ăn vỏ cây lẫn cỏ dại, bà rốt cuộc chẳng nhịn được mà bắt lấy Liễu Ngọc Như rồi nức nở, “Chịu khổ… Các con chịu khổ.”
“Không sao ạ,” Liễu Ngọc Như thở dài, “có thể sống sót trở về là tốt rồi.”
Giang Nhu gật đầu. Có được đáp án mình muốn nên bà cũng không giữ nàng lại, bà trò chuyện vài câu với Liễu Ngọc Như rồi để nàng về phòng.
Khi nàng về phòng mình, Cố Cửu Tư đang đọc sách. Nghe tiếng Liễu Ngọc Như bước vào, hắn vừa đọc vừa hỏi nàng, “Nương hỏi chuyện cha ta?”
“Ừ.” Liễu Ngọc Như ngồi trước bàn trang điểm tháo trang sức, an ủi hắn, “Bà bà trông rất bình tĩnh, ngươi đừng quá lo lắng.”
“Không bình tĩnh thì làm gì bây giờ?” Cố Cửu Tư khổ sở cười, “Nương ta chẳng qua biết cách khống chế cảm xúc thôi.”
Bàn tay đang gỡ trâm của Liễu Ngọc Như thoáng dừng lại. Lát sau, nàng cụp mắt xuống rồi bất lực nói, “Ngủ đi.”
Sáng sớm hôm sau, Liễu Ngọc Như tới chỗ Giang Nhu để tìm hiểu tình hình hiện tại; Cố Cửu Tư đi với nàng.
Giang Nhu ở đây đã được một thời gian nên cơ bản cũng nắm rõ, “Sau khi tới, ta trước tiên tìm Chu công tử nhờ hắn hỗ trợ. Chu công tử là người tốt, biết tình cảnh của chúng ta thì vẫn luôn giúp đỡ. Nhưng Chu công tử năng lực có hạn nên ta không nhờ vả nhiều.”
Lời này khiến Liễu Ngọc Như hơi ngạc nhiên, “Chu công tử là nhi tử của Chu Tướng quân, ở U Châu…”
Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư liếc nhau, lời chưa ra khỏi miệng nhưng mọi người đều ngầm hiểu.
Chu Cao Lãng là người đứng thứ hai ở U Châu, nhi tử của ông chẳng lẽ lại không có tiếng nói ngay tại đất U Châu?
Giang Nhu hiểu rõ nghi ngờ của bọn họ, bà kiên nhẫn giải đáp, “Mọi việc ở U Châu đều theo trình tự. Tiết độ sứ Phạm đại nhân là người tuân thủ quy củ, mỗi người chỉ quản lý chức vụ của mình, dù là người của Chu Cao Lãng thì cũng có rất nhiều việc không thể thực hiện.”
Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư gật đầu, Giang Nhu tiếp tục, “Đương nhiên, đây không phải điểm quan trọng nhất. Nguyên nhân chủ yếu là địa vị của Chu công tử có chút khó xử.”
“Tại sao lại vậy?”
“Hắn không phải nhi tử ruột thịt của Chu Cao Lãng.”
Lý do này làm Liễu Ngọc Như lẫn Cố Cửu Tư sửng sốt. Giang Nhu biết bọn họ kinh ngạc bèn giải thích, “Chu phu nhân từng có trượng phu, nghe nói là một vị tiên sinh. Trên đường chuyển nhà, họ gặp phải bọn cướp; Chu đại nhân đi ngang qua cứu hai mẹ con. Lúc ấy Chu đại nhân chưa cưới vợ, hai người lâu ngày sinh tình nên thành thân. Thế nên Chu công tử dù mang họ Chu, là trưởng tử của Chu phủ, nhưng không phải con nối dõi ruột thịt. Hắn tại U Châu cũng chẳng giữ chức quan gì, trước giờ đều ra bên ngoài kinh doanh. Thỉnh thoảng quân đội yêu cầu mua bán cũng do hắn xử lý.”
So với việc Chu Diệp không phải nhi tử của Chu Cao Lãng, chuyện Chu phu nhân là nữ nhân có trượng phu đã chết mà còn mang theo con để gả cho Chu Cao Lãng còn đáng ngạc nhiên hơn. Bản lĩnh thật lợi hại.
Đối với Liễu Ngọc Như mà nói, chuyện này quả thật làm điên đảo mọi nhận thức trước giờ của nàng.
“Bây giờ đa phần mọi việc đã được thu xếp thỏa đáng, vấn đề duy nhất là tửu lầu của chúng ta chưa có công văn cho phép khai trương. Nghe nói hiện tại vì quá nhiều người tới U Châu buôn bán, công văn của chúng ta còn trong danh sách chờ. Ta định ngày mai đi nha môn hỏi thăm tình hình một chút.”
“Con đi cùng người,” Liễu Ngọc Như vội vàng đề xuất.
Nàng quay đầu nhìn Cố Cửu Tư nhưng hắn bảo, “Ta không đi, ở nhà chờ tin tức.”
Liễu Ngọc Như không ngờ đến câu trả lời của Cố Cửu Tư, nàng còn tưởng hắn sẽ đi theo bọn họ.
Nhưng nàng thu lại sự kinh ngạc, chỉ đơn giản đáp lại hắn. Bạn đang
Hôm sau Liễu Ngọc Như và Giang Nhu ra ngoài từ sớm, Cố Cửu Tư nghỉ ngơi trong phòng thêm chốc lát rồi mang theo ít bạc vụn ra khỏi Cố phủ.
Trên đường đi, Cố Cửu Tư liếc mắt một cái liền thấy lưu dân.
Hắn vẫy tay với một thằng bé trong nhóm lưu dân. Thằng bé ngẩn người, Cố Cửu Tư trực tiếp đến trước mặt hắn ngồi xổm xuống, tay đặt trên đầu gối. Hắn nhìn tiểu ăn mày, “Tiểu huynh đệ, tại hạ có chút việc nhỏ cần ngươi hỗ trợ gấp, chẳng biết có được không?”
Dứt lời, Cố Cửu Tư lấy ra bạc vụn. Tiểu ăn mày vừa thấy bạc liền nói, “Công tử cứ sai bảo!”
“Ngươi giúp ta tìm vài người,” Cố Cửu Tư suy tư bảo, “là những người đến từ mười ba châu, mỗi châu đều phải có ít nhất một người. Ta có việc muốn hỏi bọn họ.”