Chương 23: Lang quân, im miệng đi!

Những lời này của Cố Cửu Tư khiến Liễu Ngọc Như ngẩn người. Nàng bất giác không biết nên nói gì.

Càng sống với người Cố gia thì càng hiểu rõ cách làm việc và suy nghĩ của họ. Hồi trước mà nghe Cố Cửu Tư nói hưu nàng, có lẽ nàng thật sự sẽ nghĩ hắn muốn bức tử mình. Song hiện tại nàng cảm nhận được Cố Cửu Tư đang tính toán cho tương lai của nàng, muốn nàng sống tốt.

Cố Cửu Tư sở hữu đôi mắt có khả năng xuyên thấu lớp màng giả tạo bao quanh sự thật để nhìn thẳng vào chân tướng, nên những lời hắn nói đa phần là thật. Nếu hắn hưu nàng thì chỉ cần nàng có tiền, chính nàng sẽ đối phó được lời đồn vô căn cứ, sẽ có cuộc sống ổn định. Thậm chí nếu nhiều tiền, nhiều quyền, nàng có thể sống sung sướиɠ hơn nữa.

Hắn bây giờ đang suy tính nếu có ngày Cố gia hoàn toàn sụp đổ thì làm sao tìm đường thoát cho nàng. Thực tình thì với lượng thông tin hiện giờ, hắn đang nghĩ quá xa xôi, chắc do bị chuyện hôm nay hù dọa. Nhưng giấc mộng kia nói cho Liễu Ngọc Như biết cái ngày đen tối ấy có lẽ sẽ thành sự thật.

Thời điểm ngày đó đến, nàng sẽ nhận lấy bức hưu thư kia hay vào sinh ra tử cùng Cố gia?

Nàng không biết.

Nỗi sợ hãi trong giấc mộng khi nghe tiếng gào khóc, khi thấy Giang Nhu nhuộm máu tươi, khi chứng kiến Cố Cửu Tư người cắm đầy đao bước từng bước về phía nàng vẫn còn lưu lại. Nàng rất thích Cố gia, song nàng tự nhủ bản thân là người trần mắt thịt, đến ngày hôm đó liệu…

Nàng cụp mắt xuống.

Nàng sợ mình thật lòng muốn bỏ đi.

Nhưng ý nghĩ ấy khiến nàng khinh bỉ chính mình. Cố Cửu Tư thấy nàng lặng thinh bèn vội nói, “Ta nói đại thôi, sẽ không có ngày đó đâu. Cha mẹ ta rất lợi hại, ngươi đừng lo.”

“Ta chỉ bị hù thôi.” Cố Cửu Tư giả bộ sợ hãi rất khoa trương, nhưng ánh mắt lại mang mấy phần nghiêm túc, “Ta chưa từng thấy cha mẹ ta biểu hiện như vậy nên mới sợ, ngươi đừng để lời đoán mò của ta làm cho lo lắng.”

“Ta biết.” Liễu Ngọc Như thở dài, “Ngươi ngủ đi.”

Liễu Ngọc Như cầm khăn đứng lên, nàng dọn dẹp một chút rồi tắt đèn và đến bên Cố Cửu Tư.

Nàng nằm cạnh Cố Cửu Tư, kéo chăn mền trong đêm tối, mắt mở to.

“Thật ra khả năng mà ngươi nói không phải là vô căn cứ,” nàng đột ngột mở miệng.

Cố Cửu Tư nghi hoặc hỏi, “Hả?”

Liễu Ngọc Như nói tiếp, “Chúng ta phải tính đến trường hợp xấu nhất. Nếu đúng như ngươi nói là Lương Vương sẽ tạo phản, biểu tỷ ngươi là trắc phi của Lương Vương, cữu cữu ngươi lại thân thiết với ông ta, ngươi cảm thấy sau đó sẽ phát sinh chuyện gì?”

Cố Cửu Tư không trả lời. Trong bóng đêm, Liễu Ngọc Như nghiêng người nhìn hắn nằm sấp tựa đầu trên tay, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ.

“Ta không biết.” Cố Cửu Tư mất một lúc lâu mới đáp, “Ta biết quá ít tin tức, ta sợ hiện giờ ta nghĩ gì cũng sai.”

“Vậy dựa theo những gì ngươi biết thì ngươi cảm thấy chuyện gì sẽ xảy ra?”

“Sao ngươi lại hỏi ta.” Cố Cửu Tư thở dài, “Ngươi cũng biết trước kia ta toàn uống rượu, đánh bạc, đấu dế, có lo mấy chuyện này bao giờ đâu?”

“Nhưng,” Liễu Ngọc Như thẳng thắn bảo, “ta cảm thấy ngươi nghĩ gì cũng đúng.”

Cố Cửu Tư ngỡ ngàng, được khen như thế làm hắn hơi xấu hổ. Hắn nhìn ánh mắt Liễu Ngọc Như đầy mong chờ, rốt cuộc nói, “Được được được, ta nói chơi ngươi nghe cho biết, đừng nghĩ là thật nhé.”

“Ngươi nói đi.”

“Ta muốn xem cữu cữu có quan hệ thân thiết với hoàng tử nào không. Nếu ta là cữu cữu thì hiện giờ nhất định phải liều mạng đem con cháu trong tộc vào cung để kết thân với hoàng tử hoặc tỷ muội của hoàng tử. Khi Lương Vương làm phản thì đứng ngoài cuộc quan sát trận chiến, ai thắng sẽ về phe người đó.”

“Nên cữu cữu ngươi định cho ngươi kết hôn với công chúa.”

Liễu Ngọc Như bừng tỉnh đại ngộ.

Cố Cửu Tư ngẩn ngơ, hắn bật thốt ra, “Vậy chẳng phải cữu cữu biết Lương Vương muốn tạo phản?!”

Lời này làm hai người liếc nhau một cái. Liễu Ngọc Như nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Cố Cửu Tư thì muốn vỗ lưng an ủi hắn nhưng tay sắp chạm vào lại nhớ ra lưng hắn đang bị thương. Tay nàng chuyển hướng lên trên, nàng vừa sờ đầu vừa an ủi hắn, “Không sao, không sao, ngươi cũng chỉ đoán mò, không cần lo lắng.”

“Ngươi sờ đầu ta làm gì, ta có phải chó đâu?”

Cố Cửu Tư lườm nàng.

Liễu Ngọc Như không rút tay về, tủm tỉm cười, “Tóc ngươi mềm mại, sờ vào rất thích.”

Cố Cửu Tư nghe vậy liền nghẹn lời, lần đầu tiên hắn bị Liễu Ngọc Như làm cho cứng họng. Hắn đỏ mặt nghiêng đầu, lầm bầm, “Sao ngươi có thể bất cẩn như vậy, đầu nam nhân mà dám tùy tiện sờ à?”

“Nhưng ngươi là phu quân của ta.”

Thấy Liễu Ngọc Như đường hoàng đáp, Cố Cửu Tư lập tức phản bác, “Vẫn không thể tùy tiện sờ!”

“Hứ,” Liễu Ngọc Như phản công, “đồ nhỏ mọn.”

Cố Cửu Tư nghe Liễu Ngọc Như đối đáp mất một hồi mới phản ứng lại. Hắn quay đầu nói, “Sao giờ ngươi nhanh mồm nhanh miệng thế?”

“Há,” Liễu Ngọc Như thản nhiên bảo, “hiện giờ ngươi bắt đầu tìm hiểu ta vẫn kịp đấy.”

“Quá trễ rồi.” Mặt Cố Cửu Tư đầy bi thương.

“Sao vậy?”

“Ta sợ mình mà bỏ ngươi thì ngươi từ nhanh mồm nhanh miệng thành răng sắt răng đồng cắn xé nát thây ta.”

Cố Cửu Tư chọc cười Liễu Ngọc Như khiến nàng nằm trong chăn cười khanh khách. Hai thiếu niên cứ tán gẫu như vậy, lúc thì bàn về chính sự, có khi lại kể những chuyện vặt vãnh.

Kinh nghiệm sống của Cố Cửu Tư phong phú hơn Liễu Ngọc Như nhiều. Hắn kể những chuyện nàng chưa từng nghe, chưa từng thấy; về chuyện hắn chơi chọi gà ngoài phố, cá cược ở sòng bạc, giang hồ hào kiệt chốn tửu lầu. Khi nghe đến khúc nào ly kỳ, Liễu Ngọc Như trợn tròn mắt khó tin khiến Cố Cửu Tư cười ngặt nghẽo.

Hai người nói tới lúc mệt rồi ngủ thϊếp đi. Đến nửa đêm, Cố Cửu Tư lơ mơ mở mắt thấy Liễu Ngọc Như đang nằm nghiêng, đầu tựa trên vai hắn như mèo con nép mình vào chủ.

Hắn không hiểu vì sao lại đưa tay vén hai lọn tóc của nàng rồi mới thỏa mãn ngủ tiếp.

Sáng hôm sau, Cố Cửu Tư thấy Liễu Ngọc Như tỉnh dậy thì ngáp bảo, “Ngươi mời Vương tiên sinh đến đây, mấy ngày sắp tới ta sẽ học trong phòng.”

Vương tiên sinh được Liễu Ngọc Như mời đến để chuyên giảng về thế cục thiên hạ. Liễu Ngọc Như nghe Cố Cửu Tư nói vậy liền hiểu ý hắn.

Bây giờ tham gia khoa cử thì chẳng kịp nữa, lần khảo thí tiếp theo sẽ diễn ra vào ba năm sau. Mà ba năm sau dù thi vào triều đình thì cũng chỉ là lính mới. Lương Vương hiện giờ đã ồn ào như vậy, Cố gia sợ không đợi được đến lúc Cố Cửu Tư làm quan rồi thăng chức. Chuyện phải làm bây giờ là đem thứ quan trọng nhất học xong. Tâm trí Liễu Ngọc Như nặng nề; dù đêm qua Cố Cửu Tư đùa giỡn cho qua chuyện thì trong lòng hắn đã có quyết định.

Nàng đáp ứng để người đi mời Vương tiên sinh còn mình thì muốn đi gặp Giang Nhu cùng Cố Lãng Hoa.

Cố Cửu Tư gọi nàng, Liễu Ngọc Như quay đầu lại thấy vị công tử nằm trên giường, sau lưng hắn là cửa sổ tròn mở ra khung cảnh đầy hoa bên ngoài. Hắn chợt nhoẻn miệng cười, nụ cười tựa đóa hoa mùa xuân đang nở rộ được cây cọ của đất trời tô điểm nhan sắc xinh đẹp nhất.

“Tiểu nương tử cứ làm việc cần làm, đừng lo âu.”

Hắn đột nhiên nói một câu không bỡn cợt cũng chẳng trang trọng, giống như công tử nhà nào thuận miệng đùa giỡn bên đường.

Liễu Ngọc Như thấy sự phong lưu trong bộ dạng của hắn, mặt liền đỏ bừng. Nàng nhỏ giọng gắt gỏng, “Phóng đãng!” rồi quay người rời khỏi phòng.

Cố Cửu Tư trêu Liễu Ngọc Như xong thì nằm lỳ trên giường, vừa vỗ ván giường vừa cười thành tiếng.

Liễu Ngọc Như ra tới hành lang nhịp tim mới chậm lại. Những nam nhân nàng từng gặp phần lớn giống Diệp Thế An; cung kính lễ độ, nghiêm chỉnh đối thoại cách một tấm rèm, luôn sợ nói câu nào vượt quá khuôn phép. Lần đầu gặp người ngông cuồng như Cố Cửu Tư khiến nàng thấy vừa mới lạ vừa mâu thuẫn.

Chủ yếu là nếu Cố Cửu Tư chỉ thích làm càn còn đỡ, nhưng hắn lại được trời phú bộ túi da đẹp mắt.

Nam giới hay nữ giới thực chất đều yêu cái đẹp. Chưa nói đến bên trong Cố Cửu Tư thật sự là viên ngọc thô, dẫu hắn chỉ là đồ bất tài hay bên trong thối rữa thì vẫn mang vẻ ngoài dát vàng nạm ngọc.

Vẻ ngoài vàng ngọc này là sự thật mà toàn thành Dương Châu chẳng dám phủ nhận.

Liễu Ngọc Như đi rất chậm, khi tỉnh táo lại mới bước vào đại sảnh.

Giang Nhu và Cố Lãng Hoa đã dậy, hai người đang lo lắng bàn chuyện gì đó. truyện xuyên nhanh

Liễu Ngọc Như đến hành lễ với hai người, Cố Lãng Hoa đáp lại qua loa rồi thuận miệng hỏi, “Cửu Tư sao rồi?”

“Lang quân đang tĩnh dưỡng, đại phu nói sau năm ngày thì có thể xuống giường. Có điều sức khỏe đã bị tổn hại, cái này sợ là phải điều trị thêm.”

“Không để lại di chứng là tốt rồi.” Giang Nhu nghe nàng nói trong lòng hơi khổ sở, bà an ủi mọi người lẫn bản thân. “Lát nữa ta và công công con sẽ ghé thăm nó. Nó vẫn còn ngủ à?”

“Lang quân sau khi thức dậy liền cho người mời Vương tiên sinh tới.”

Liễu Ngọc Như thành thật trả lời, Giang Nhu lẫn Cố Lãng Hoa đều sững sờ. Giang Nhu định thần lại trước, chậm rãi gật đầu rồi miễn cưỡng nói, “Tốt, nó muốn học thêm là chuyện tốt.”

Cố Lãng Hoa gật gù, song cũng thở dài.

“Lúc trước bắt nó đọc sách,” Cố Lãng Hoa cười chua xót, “giờ nó đọc thật thì lại chẳng vui nổi.”

“Đúng vậy.” Giang Nhu nhìn chằm chằm màu xanh của nước trà bên trong chiếc chén đang cầm, ánh mắt bà có chút hoảng hốt, “Ta chỉ mong nó cả đời không lớn lên, nhưng làm gì có đứa trẻ nào cả đời không trưởng thành?”

Nói rồi Giang Nhu buồn bã cười, “Mong muốn tiến bộ là chuyện tốt. Nó dù sao cũng là trượng phu, không thể để mình Ngọc Như lao tâm khổ trí.”

“Làm gì có chuyện chỉ mình con nhọc lòng?” Liễu Ngọc Như bật cười, “Bây giờ con và lang quân còn nhỏ, mọi việc vẫn nhờ công công bà bà chiếu cố. Hiện tại Cửu Tư có chính kiến riêng, suy nghĩ rõ ràng nhanh nhẹn, nhi tức thường nghe theo hắn mà hành sự.”

“Ngọc Như tự coi nhẹ mình rồi.” Khi nói những lời này, rốt cuộc trên mặt Giang Nhu mới có ý cười thật lòng, “Hôm qua đều nhờ Ngọc Như nhạy bén. Nếu chúng ta chờ tới hôm nay mới đi Vương gia, sợ là đêm qua Vương Thiện Tuyền đã mang người đến nhà chúng ta; thế thì dẫu chúng ta có biểu lộ thế nào cũng sẽ bị đàm tiếu là không đủ chân thành. Ngọc Như dù còn nhỏ tuổi nhưng suy nghĩ chu đáo cẩn thận, so với chúng ta thì nhạy bén hơn nhiều.”

Liễu Ngọc Như nghe vậy liền khiêm tốn không dám nhận lời khen ngợi này.

Ba người nói chuyện rồi ăn sáng, sau đó cùng đi thăm Cố Cửu Tư.

Cố Cửu Tư đang học, Liễu Ngọc Như đứng trước cửa nghe Cố Cửu Tư liên tục hỏi Vương tiên sinh.

Dường như hắn đã ghi nhớ toàn bộ tên họ chức vị của quan viên trên triều, hết lần này đến lần khác vặn hỏi Vương tiên sinh từng chi tiết một. Có lúc Vương tiên sinh không trả lời được, Cố Cửu Tư liền hỏi vấn đề kế tiếp.

Ba người đứng tại cửa nghe Cố Cửu Tư học tập. Đến hồi Vương tiên sinh từ trong ra thấy họ đứng ở cửa thì hơi hổ thẹn, giống như vừa để người ta thấy mình yếu kém. Ông vội hành lễ với ba người rồi mau chóng rời đi.

Khi ba người vào phòng, Cố Cửu Tư đang uống trà, hắn sai bảo Mộc Nam, “Vương tiên sinh hiểu biết chưa đủ. Ngươi dựa theo lời ta nói mà đi nghe ngóng tên họ, cuộc đời, tính cách của quan viên địa phương mười ba châu rồi về báo lại cho ta.” Nói xong hắn mới phát hiện ở cửa có người, hắn kinh ngạc ngước mắt nhìn, “Cha?”

Nguồn:

“Công công bà bà tới thăm ngươi,” Liễu Ngọc Như nhanh nhẹn giải thích cho hắn.

Cố Cửu Tư lại đệch mặt chất vấn, “Thăm ta làm gì? Nương đến thì không sao chứ cha tới làm gì vậy? Ông đến xem thì vết thương trên lưng ta cũng có đỡ đâu, thà tranh thủ làm chuyện cần làm còn hơn. Nhà chúng ta sắp xong đời rồi, lão già họm hẹm như ông mau đi làm chút chuyện hữu dụng đi…”

“Lang quân!” Liễu Ngọc Như thấy sắc mặt Cố Lãng Hoa tái mét bèn gấp gáp nhào tới, hạ thấp giọng nói, “Im miệng đi!”