Chương 129: Cữu cữu có biết tần nam ở dương châu không?

Vĩnh viễn không quay về Dương Châu.

Nỗi hận thù, oán giận, và hối hận phải lớn đến nhường nào mới có thể thốt ra lời thề độc này với Dương Châu – quê hương của bà.

Liễu Ngọc Như lẫn Cố Cửu Tư nghe mà trong lòng tràn ngập nghi hoặc, còn Lạc Tử Thương chỉ uống ngụm rượu rồi chậm rãi hỏi, “Tại sao không muốn về Dương Châu?”

“Nơi đấy có người nàng quá yêu và có người nàng quá hận, yêu hay hận đều khiến một người bỏ đi.”

Lạc Tử Thương im lặng, y bóp chén rượu rất lâu mới chậm chạp buông ra. Y quay đầu nhìn mộ Lạc Y Thủy và thì thào, “Thôi, mọi chuyện đã qua rồi. Quá khứ chẳng còn ý nghĩa nữa, dượng,” y quay lại, gian nan cười với Tần Nam, “hai ta nên tiến về phía trước.”

“Ta không thể.”

Tần Nam lắc đầu, ông đứng dậy đi tới trước mộ Lạc Y Thủy và dịu dàng nói, “Ta sẽ vĩnh viễn nhớ sự tốt đẹp của nàng. Tử Thương, ta kể những chuyện này với hy vọng ngươi không được quên.”

“Ngươi không biết mẫu thân ngươi đã trả giá thế nào vì ngươi.” Ngón tay ông lướt trên dòng chữ Lạc Y Thủy, thanh âm mang theo vài phần tiếc nuối. “Nàng thật lòng yêu ngươi.”

“Ta không tin.”

Lạc Tử Thương lạnh lùng cất tiếng, động tác của Tần Nam dừng lại. Lạc Tử Thương từ từ đứng dậy, y siết chặt tay, giọng nói nhuốm đầy sự tăm tối lạnh lẽo, “Nếu bà ấy thật lòng yêu ta,” y nhìn chòng chọc bia mộ, “sẽ không đưa ta tới thế gian này rồi chẳng đoái gì đến ta! Sẽ không vì mong muốn cá nhân mà sinh ra rồi coi như ta chả tồn tại.”

Tần Nam đưa lưng về phía y, ông mấp máy môi, “Tử…”

“Tần đại nhân,” Lạc Tử Thương cắt ngang lời ông, “ta hiểu lý do ngài gọi ta tới đây và cả những đạo lý ngài muốn nói. Nhưng để ta nói Tần đại nhân hay.”

Lạc Tử Thương nghiêm túc khẳng định, “Hai mươi năm qua không xuất hiện thì hiện tại cũng đừng nhiều lời với ta làm gì, ta sống rất tốt.”

“Lạc Tử Thương ta,” y siết chặt quạt xếp trong tay, ánh mắt đeo bám cái tên khắc trên bia mộ, từng câu từng chữ thoát ra từ kẽ răng, “dù chỉ một mình vẫn sống tốt.”

Tần Nam không đáp lời, tuy là thứ sử nhưng ông lại vụng về khác thường ở phương diện ăn nói. Lạc Tử Thương khôi phục sự bình tĩnh, y cung kính hành lễ rồi cáo từ rời đi.

Tần Nam đơn độc đứng trước bia mộ. Rất lâu sau, ông thở dài và từ tốn nói, “Ta không thuyết phục được nó nên cũng chẳng muốn nhiều lời nữa.”

“Y Thủy,” ông khẽ cười, “ta rốt cuộc vẫn ích kỷ. Ta nghĩ nàng sẽ hạnh phúc nếu nó chấp nhận nàng, nhưng ta luôn hy vọng nó và người kia mãi mãi không xuất hiện.”

“Chúng ta sống ở Huỳnh Dương cũng rất tốt.” Tần Nam ngồi xuống đất, nhẹ nhàng dựa vào bia mộ và ôn hòa nói, “Chúng ta chẳng thể truy đuổi quá khứ, nó đã qua rồi, nàng đừng nhớ nhung nữa được không?”

“Nàng nhìn kìa, đứa bé kia sống tốt hơn ta tưởng nhiều. Nó không muốn thì đừng ràng buộc.”

Tần Nam nói rồi dựa hẳn vào bia mộ và cứ thế mà ngồi bất động.

Nhìn ông như đã ngủ thϊếp đi, còn Liễu Ngọc Như với Cố Cửu Tư vẫn đang nằm trên mặt đất. Liễu Ngọc Như giơ bụi cây lên và nhỏ giọng hỏi, “Ông ấy ngủ à?”

Cố Cửu Tư nghĩ ngợi giây lát, hắn lượm hòn đá nhỏ rồi ném nó đi.

Tần Nam chả hề nhúc nhích, Cố Cửu Tư liếc mắt ra hiệu cho Liễu Ngọc Như. Hai người bò thối lui, khi đã cách một khoảng an toàn mới đứng dậy và nhanh chóng chạy đi.

Bọn họ chạy xa thật xa rồi dừng lại giúp nhau phủi sạch bùn đất lẫn lá cây trên người.

Phủi trên người xong, Liễu Ngọc Như vừa lau mặt cho Cố Cửu Tư vừa hạ giọng bảo, “Chàng nghĩ tại sao hôm nay Tần Nam nói chuyện kỳ quái như vậy?”

“Rõ quá còn gì.” Cố Cửu Tư dùng tay áo lau mặt Liễu Ngọc Như.

Liễu Ngọc Như ngăn hắn lại, “Nhẹ tay thôi.”

Cố Cửu Tư lau nhẹ nhàng hơn rồi nói tiếp, “Tần Nam biết Lạc Tử Thương này là giả.”

“Mới gặp đã biết á?” Liễu Ngọc Như ngẩn người. “Ông ấy không định vạch trần y?”

“Ông ấy không chỉ nhận ra đây chẳng phải Lạc Tử Thương thật mà còn biết y là con của Lạc Y Thủy. Với tình nghĩa ông ấy dành cho Lạc Y Thủy thì sao có thể động tới Lạc Tử Thương?”

Lời hắn nói làm Liễu Ngọc Như hiểu được vấn đề, nàng nhíu mày, “Sao Tần Nam biết những chuyện này?”

“Lão yêu tinh sống lâu năm luôn sở hữu bùa phép mà chúng ta không biết.”

Cố Cửu Tư phủi sạch đất cát rồi kéo tay Liễu Ngọc Như, “Đi thôi, ta đi xem đất cùng nàng.”

“Chàng muốn đi luôn hôm nay?” Liễu Ngọc Như thấy hơi lạ.

Cố Cửu Tư nhướn mày, “Mặt trời chưa lặn, vẫn còn thời gian.”

Thấy hắn kiên quyết đi xem đất, Liễu Ngọc Như cũng không từ chối. Hai người lên xe ngựa rồi nàng dẫn Cố Cửu Tư đến những địa điểm mình nhắm tới.

Khi ngồi trên xe ngựa, Liễu Ngọc Như suy tư nói, “Chàng nghĩ chuyện của Lạc Tư Thương là như thế nào?”

Liễu Ngọc Như phân tích tỉ mỉ, “Dựa theo lời Tần Nam, năm xưa Lạc đại tiểu thư nổi danh khắp Dương Châu còn ông ấy chỉ là thanh mai trúc mã ngưỡng mộ bà. Lạc đại tiểu thương sau này gặp gỡ một người rồi chưa kết hôn đã có thai và sinh ra Lạc Tử Thương. Về sau bà lại theo Tần Nam đến Huỳnh Dương, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với người nhà. Kết hợp cùng tin tức chúng ta điều tra được thì hai mươi mốt năm trước, đại tiểu thư Lạc gia quen biết một người và nhất kiến chung tình với đối phương rồi mang thai khi chưa kết hôn. Kết quả phát hiện đối phương đã lấy chính thất, Lạc Y Thủy không cam lòng làm thϊếp nhưng bà vẫn sinh ra đứa bé kia. Người nhà muốn gϊếŧ con bà, hạ nhân lại không nỡ ra tay với một đứa trẻ nên vứt nó tới khu vực gần miếu Thành Hoàng. Đứa trẻ được ăn mày nhận nuôi còn Lạc Y Thủy gả cho Tần Nam và xa quê đến Huỳnh Dương. Câu chuyện là vậy phải không?”

Cố Cửu Tư không đáp trả, chỉ nhìn dòng người ngoài cửa sổ. Liễu Ngọc Như tiếp tục, “Tần Nam nói Lạc Y Thủy thật lòng yêu con mình nên hồi đó chắc đứa bé bị phụ thân bà vứt bỏ. Chính vì thế Lạc Y Thủy mới cắt đứt quan hệ với gia đình và quyết định cả đời không quay về Dương Châu. Rốt cuộc nam nhân năm ấy là ai?”

Liễu Ngọc Như nhíu mày, nàng thấy Cố Cửu Tư im lặng nãy giờ bèn gọi, “Cửu Tư?”

“Hửm?”

Cố Cửu Tư quay đầu lại, hắn cười cười khi thấy Liễu Ngọc Như đang chờ hắn trả lời, “Nàng đừng nghĩ nhiều về mấy chuyện này, lo cho việc buôn bán của nàng đi.”

“Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như nhìn hắn chằm chằm, “có phải chàng biết ai là phụ thân của Lạc Tử Thương không?”

“Vấn đề này,” Cố Cửu Tư điềm tĩnh đáp, “chờ ta làm rõ rồi sẽ nói với nàng.”

Liễu Ngọc Như nghe đến đây liền hiểu chuyện này có khả năng liên quan đến những việc khác nữa, vì vậy nàng không tiếp tục đặt câu hỏi.

Hai người tới địa điểm Liễu Ngọc Như muốn mua đất, Cố Cửu Tư đi phía sau và dõi theo nàng hỏi giá khắp nơi. Nàng xem đất thận trọng vô cùng, kiểm tra từng chút một. Cố Cửu Tư không nói gì mà chỉ lắng nghe nàng cò kè mặc cả với người ta.

Lúc bọn họ tới thì mặt trời đã ngả về tây, khi đêm xuống, Liễu Ngọc Như mới trở về cùng Cố Cửu Tư. Bọn họ tay trong tay, bóng của hai người hòa lẫn vào nhau trên mặt đường. Cố Cửu Tư nắm tay nàng, đồng thời khoa chân múa tay hát hí khúc. Liễu Ngọc Như nghe hắn ê a hát mà cười mãi không thôi.

Nàng mím môi cười, nhìn hắn vung vẩy tay diễn vai tiểu nhân và dùng giọng nheo nhéo xướng, “Lạc Tử Thương, mụ bát phụ này, coi ta đánh chết ngươi nè. Ta đánh đánh đánh!”

“Lão tặc Phó Bảo Nguyên, ta cũng đánh đánh đánh!”

“Cả ngươi nữa, Lý Tam! Có chạy đằng trời!”

Sắp về đến nhà nhưng hắn vẫn hăng say múa may, Liễu Ngọc Như hạ giọng nhắc, “Chàng nói nhỏ thôi, coi chừng người khác nghe được.”

“Nghe được thì sao chứ,” Cố Cửu Tư nhún vai, “có ai không biết ta muốn đánh bọn họ đâu?”

Hắn vừa dứt lời, giọng Phó Bảo Nguyên vang lên, “Ồ, Cố đại nhân!”

Cố Cửu Tư: …

Trong nháy mắt, Cố Cửu Tư ngẩng đầu ưỡn ngực thành bộ dạng đoan trang rồi chắp tay chào Phó Bảo Nguyên, “A, Phó đại nhân! Sao không vào nhà mà đứng ở cửa thế này?”

“Ta mới bàn việc với Lạc đại nhân xong.”

Phó Bảo Nguyên hình như không nghe thấy những lời nhảm nhí của Cố Cửu Tư nên hắn thở phào nhẹ nhõm. Hắn hàn huyên với Phó Bảo Nguyên một lát rồi tiễn ông đi.

“Đêm hôm khuya khuắt,” Cố Cửu Tư chưa hết sợ, “mà bàn bạc gì?”

Liễu Ngọc Như đứng cạnh ôm tay hắn, nàng cười, “Chừa tật nói xấu sau lưng người ta chưa?”

Lần này Cố Cửu Tư không cãi bướng nữa, hắn khẽ hừ một tiếng rồi về phòng cùng nàng.

Ở trong phòng, chờ Liễu Ngọc Như ngủ, hắn suy nghĩ rồi lấy giấy viết thư gửi Giang Hà.

Trước tiên hắn tóm tắt tình hình Huỳnh Dương, đến cuối thư, hắn rốt cuộc thêm vào một câu:

Tình cờ gặp được Tần Nam, trượng phu của Lạc Y Thủy; ông ấy cũng là người Dương Châu, cữu cữu có biết người này không?

Cố Cửu Tư gửi thư ngay trong đêm, hắn nhìn người mang thư đi mà không khỏi thở dài.

Sau hôm gửi thư, Cố Cửu Tư quyết định đích thân giám sát công trình đê điều.

Liễu Ngọc Như nhìn trang phục thô sơ của hắn thì bật cười, “Chàng ăn mặc kiểu gì đấy? Không phải muốn đến công trường à?”

Cố Cửu Tư nghe nàng hỏi liền cười khanh khách, “Không phải Phó Bảo Nguyên chê ta là con mọt sách sao? Ta tự đi nhìn xem tốn bao nhiều tiền, cách làm ra sao, vật liệu thế nào. Nếu ta nắm rõ hơn Phó Bảo Nguyên thì sẽ chặn họng được ông ta còn gì?”

Cố Cửu Tư thoáng nhìn bầu trời bên ngoài, “Khâm Thiên Giám bảo tháng tám, tháng chín năm nay sẽ có lũ lụt, chúng ta nhất thiết phải gia cố đê trước tháng tám.”

w●ebtruy●enonlin●e●com

Liễu Ngọc Như bình tĩnh đáp, “Ta hiểu.”

“Chàng đi đi,” Liễu Ngọc Như ngẩng đầu cười, “ta cũng có việc bận.”

Liễu Ngọc Như không nói vậy để an ủi hắn.

Ngày thứ hai sau khi Cố Cửu Tư đi công trường tu sửa đê, Liễu Ngọc Như chọn được đất và bắt đầu xây dựng kho hàng.

Tháng mười U Châu thu hoạch gạo nên trước thời điểm này, kho hàng lẫn đội thuyền của bọn họ phải đủ sức vận chuyển khối lượng lớn. Ngoài ra Thần Tiên Hương yêu cầu nhập thêm không chỉ gạo mà cả lương thực khác từ U Châu lẫn Dương Châu. Vì vậy kho hàng cần được thành lập càng sớm càng tốt.

Thế nên Liễu Ngọc Như tăng giờ làm việc. Đầu tiên là phát thông báo tuyển người, sau đấy vẽ bản thiết kế, đồng thời liên hệ người để song song xây dựng kho hàng.

Liễu Ngọc Như bận đến chân không chạm đất, còn Cố Cửu Tư tới sông Hoài. Đây là khu vực do Thẩm Minh trông coi nên chẳng có mấy quan viên nhận biết hắn. Khi tới nơi, Cố Cửu Tư không thông báo cho ai mà tìm Thẩm Minh rồi nói thẳng, “Ngươi và ta giả dạng dân chúng đến làm việc ở đê đi.”

Thân phận hắn đặc biệt, đi đơn độc sợ sẽ gặp nguy hiểm nên mới nhờ Thẩm Minh. Hai cao thủ ở cùng nhau thì an toàn hơn.

Thẩm Minh kinh hãi nhìn Cố Cửu Tư và gấp rút khuyên can, “Cửu ca, da thịt ngươi non mịn thế e không làm việc nặng được.”

Lời này chọc giận Cố Cửu Tư, hắn ném Thẩm Minh qua vai rồi hỏi, “Nói ai da thịt non mịn?”

“Không không không,” Thẩm Minh vội vã bò dậy, “sửa đê khác đánh lộn. Ngươi muốn giám sát thì nhìn thôi là được, hà tất phải tự mình làm?”

Cố Cửu Tư trừng trộ với Thẩm Minh, “Lắm chuyện, hoặc ta đi một mình, hoặc ngươi đi cùng ta.”

Thẩm Minh nào dám để mặc Cố Cửu Tư, chỉ đành dậy sớm rồi thay bộ đồ vải thô và bôi đen mặt giống Cố Cửu Tư, sau đấy tới đê tìm việc làm.

Trên đê có một cái bàn nhỏ dành cho người trông coi, Cố Cửu Tư và Thẩm Minh dùng tên giả để nhận việc từ người này. Tiền lương là một lượng bạc mỗi tháng, Cố Cửu Tư muốn tranh cãi thì bị đối phương quất roi. Thẩm Minh lẫn Cố Cửu Tư sợ bị phát hiện nên không dám đánh trả, hai người luôn mồm xin lỗi mới có cơ hội làm việc.

Ngày đầu tiên, Cố Cửu Tư và Thẩm Minh khiêng được một trăm bao cát, là số lượng thấp nhất trong những người làm ở đây.

Trong lúc hai người khuân bao cát dưới nắng gắt, bọn họ thấy nhiều nam nhân tóc điểm bạc, trên tấm lưng còng là bao cát nặng nề, cả cơ thể như sắp bị đè sụp nhưng bước chân vẫn nhanh nhẹn.

Chân bọn họ đạp lên đống bùn lầy, thân mình phơi dưới ánh mặt trời chói chang, từng giọt mồ hôi lớn rớt xuống.

Tới buổi tối, cả đám người tham gia trị thủy quây quần bên nhau sưởi ấm ăn cơm.

Cơm ở đây do quan phủ cung cấp, một người hai cái màn thầu. Cố Cửu Tư và Thẩm Minh ngồi ăn màn thầu cùng mọi người, tuy công việc trị thủy vất vả nhưng ai cũng hào hứng. Đêm xuống mọi người tính toán tiền công; sau khi hoàn tất tu sửa Hoàng Hà, bọn họ có thể sửa chữa nhà cửa, sắm quần áo mới cho con, mua thịt cho nhà ăn…

Ngồi cạnh Cố Cửu Tư là một ông lão rất thích trò chuyện. Ông có một nữ nhi, vừa gặp Cố Cửu Tư và Thẩm Minh đã hỏi, “Mấy đứa đón dâu chưa?”

“Rồi.”

“Chưa.”

Sau khi hai người thành thật trả lời, ông lão bắt đầu chào hàng nữ nhi của mình với Thẩm Minh. Vẻ ngoài của nữ nhi biến hóa theo mỗi lần ông mô tả, Thẩm Minh nhịn không được bèn nói, “Cụ à, nữ nhi của cụ hết béo lại gầy, thế rốt cuộc nàng ấy béo hay gầy?”

“Cái này,” ông lão chần chừ rồi ngượng ngùng đáp, “ta cũng không biết. Mấy lần về nhà thì có lúc thấy nó béo, khi khác lại thấy nó gầy. Đợt này ta về nó cũng mười lăm tuổi rồi nên chắc là gầy.”

Cố Cửu Tư và Thẩm Minh liếc nhau một cái, Thẩm Minh do dự hỏi, “Bao lâu cụ mới về nhà một lần?”

Ông lão bật cười và cố nhớ lại, “Chắc cũng cỡ hai năm?”

Nói rồi ông lão thoáng lộ vẻ khổ sở, “Ngày ta đi, tiểu nhi tử mới chào đời, nếu khi ta về nó đã biết gọi cha thì tốt quá. Ta nói mọi người đừng cười, nữ nhi của ta tới năm tám tuổi mới biết ta là cha nó.”

“Tại sao cụ không về nhà?” Cố Cửu Tư nhíu mày.

Ông lão cười cay đắng, “Không có tiền.”

“Nhà ta nghèo,” ông lão vừa ăn màn thầu vừa vô cảm bảo, “trồng trọt thì khéo cây cối bị lũ cuốn hết, thà ra ngoài làm công may ra còn kiếm sống được.”

“Dù vậy vẫn nên về thăm nhà,” Cố Cửu Tư tiếp tục khuyên nhủ.

Ông lão nhìn hắn như nhìn một kẻ kỳ quặc, “Không có tiền mà về á?”

Lời này khiến Cố Cửu Tư cứng họng.

Ban đêm, ông lão ngồi bên lửa trại và điêu khắc một khúc gỗ thành hình đứa bé; đây là món quà ông dành tặng tiểu nhi tử. Mỗi ngày ông nhận hai cái màn thầu từ quan phủ, ông ăn một cái rồi bán cái còn lại cho những người ăn không no; ông tích cóp tiền để mua rất nhiều đồ cho con mình. Tu sửa Hoàng Hà xong, ông sẽ về nhà.

Cố Cửu Tư và Thẩm Minh nằm cuộn tròn nhìn lửa trại, hai người đưa lưng về phía ông lão. Thẩm Minh thấy Cố Cửu Tư mở to mắt bèn nhích lại gần, “Ca đang nhìn gì đấy?”

Cố Cửu Tư không trả lời, Thẩm Minh thở dài, “Ca nhớ tẩu tử không?”

“Nhớ,” Cố Cửu Tư thì thầm đáp.

Thẩm Minh cũng mở to mắt, hắn ngượng nghịu nói, “Ây, ngươi đừng cười ta nha, ta nhớ Diệp Vận.”

“Nàng xấu tính, thích mắng ta,” Thẩm Minh nhặt một hòn đá được nước sông mài giũa bóng loáng trông khá đẹp rồi cất nó vào ngực áo, “nhưng ta bỗng cảm thấy bây giờ nàng mà tới mắng vài câu thì thật tốt, biết đâu ta sẽ không khó chịu thế này.”

“Ngươi cũng biết khó chịu?” Cố Cửu Tư cười nhạo.

Thẩm Minh trợn trừng mắt, “Thấy mọi người như vậy sao có thể không khó chịu? Ta nghĩ,” hắn thẫn thờ nhìn lửa trại, “nếu năm đó cha ta không chết đói và còn sống, chắc sẽ giống ông lão kia.”

Cố Cửu Tư nhất thời nghẹn ngào. Hắn nhìn Thẩm Minh, rất lâu sau, hắn vỗ vỗ vai Thẩm Minh nhưng không nói gì cả.

Làm công được ba ngày, Cố Cửu Tư và Thẩm Minh rời khỏi sông Hoài.

Trước lúc đi, Cố Cửu Tư cho ông lão mười lượng bạc và nhắn nhủ, “Hãy để nhi tử của cụ đọc sách. Nếu nó đủ khả năng kiếm công danh, bảo nó đến Đông Đô tìm Cố Cửu Tư.”

Tuy không biết danh tính Cố Cửu Tư nhưng ông lão hiểu đây là nhân vật có máu mặt, ông liên tục cảm tạ hắn.

Cố Cửu Tư đưa Thẩm Minh về Huỳnh Dương. Sau khi quay về, hai người chẳng nói chẳng rằng mà tiếp tục cải trang thành dân thường để trà trộn vài ngày.

Đãi ngộ cho người tham gia trị thủy tại Huỳnh Dương kém hơn hẳn sông Hoài. Có lẽ vì sông Hoài còn Thẩm Minh tạo áp lực nhưng Huỳnh Dương chẳng có ai quản, thế nên tiền công dù vẫn là một lượng bạc lại chịu đủ loại cắt xén.

Theo quy định, bữa cơm gồm hai cái màn thầu lớn. Trên thực tế ở đây chỉ có cháo lõng bõng, ăn mấy chén vẫn đói.

Cố Cửu Tư làm hai ngày mới trở về nhà. Lúc hắn về, trong nhà đầy ắp người; Liễu Ngọc Như đang thảo luận bản vẽ thiết kế kho hàng với thợ mộc. Nàng ngạc nhiên khi nghe Cố Cửu Tư đã trở lại, ngẩng đầu lên thì thấy đúng là hắn.

Nàng suýt nữa chẳng nhận ra Cố Cửu Tư. Đi chưa đầy mười ngày mà da đen thấy rõ; hắn vốn trắng nên dù rám nắng trông vẫn trắng trẻo hơn người khác, nhưng so với trước kia quả thật là sạm hẳn đi. Trông hắn hơi gầy, mặt mũi còn tiều tụy, rõ ràng đã ăn khổ mấy ngày qua.

Liễu Ngọc Như thấy bộ dạng này của hắn thì đau lòng vô cùng, Cố Cửu Tư vội trấn an, “Không sao, chỉ bị đen chút thôi. Ta tắm một cái là hết.”

Cố Cửu Tư nói xong liền vào nhà, Liễu Ngọc Như sai người chuẩn bị nước tắm cho hắn. Tắm rửa sạch sẽ, Cố Cửu Tư thay quan phục và rời nhà đến phủ nha. Nửa đêm bị dựng dậy nên Phó Bảo Nguyên ngáp ngắn ngáp dài, ông bực bội ra sảnh ngoài rồi ngái ngủ bảo Cố Cửu Tư, “Cố đại nhân, trễ thế này mà ngài chưa đi nghỉ à?”

“Phó đại nhân, ta đến đây vì muốn thương lượng với ngài chuyện gia cố đê.” Cố Cửu Tư trải bản đồ sông ngòi ra, hắn nói với Phó Bảo Nguyên, “Ta đã suy nghĩ lại, phương án ban đầu đúng là chưa thỏa đáng. Số tiền giữ nguyên mà muốn hoàn công trước trung tuần tháng tám thì quả thật không đủ người.”

Cố Cửu Tư ngước nhìn Phó Bảo Nguyên, “Bản quan tính điều động ba ngàn binh lính từ doanh trại bảo vệ thành đến hỗ trợ gia cố đê, những người này sẽ do Thẩm Minh chỉ huy. Có thêm ba ngàn người thì thừa sức hoàn công vào đầu tháng tám, ngài thấy sao?”