Chương 112: Ta cũng muốn cưới cô vợ nhỏ

Hiểu theo một cách nào đó, Diệp Thế An đại diện cho thái độ của Diệp gia còn Cố Cửu Tư đại diện cho thái độ của Chu Cao Lãng. Vì vậy sau khi Thẩm Minh ra mặt, rất nhiều đại thần cũng lục tục đứng dậy.

Lạc Tử Thương vẫn thong dong đứng đằng trước, Phạm Hiên nhìn về phía y rồi nặng nề hỏi, “Lạc Thái phó, ngươi có gì muốn nói không?”

Lạc Tử Thương mỉm cười, “Bệ hạ là quân, thần là thần, bệ hạ đã quyết thì vi thần sao dám nhiều lời? Vi thần xin nghe theo bệ hạ chỉ dạy.”

Y nói năng đầy chính nghĩa, nếu Phạm Hiên còn muốn thể diện thì sẽ cho Lạc Tử Thương đường lui. Nhưng Phạm Hiên gật đầu rồi thẳng thừng bảo, “Lạc Thái phó tài năng xuất chúng, chỉ làm lão sư của thái tử thì khác gì nhân tài không được trọng dụng. Ngọc quý cần nâng niu, tốt nhất nên để Lạc đại nhân có thể cống hiến nhiều hơn cho triều đình.”

Phạm Hiên ngẫm nghĩ rồi tiếp tục, “Biên soạn sử sách là quốc gia đại sự. Lạc đại nhân là học trò của Chương đại sư và cũng là thái tử thái phó, giao Lạc đại nhân phụ trách việc quan trọng này được không?”

Về cơ bản, Đại Hạ vẫn duy trì phép tắc của Đại Vinh. Dựa theo truyền thống Đại Vinh, thành tích đầu tiên của một vị quốc quân chính là biên soạn sử sách. Thế nên dù đất nước nghèo khổ lẫn loạn lạc tới đâu, hoàng đế vẫn kiên quyết sai người biên soạn sử sách. Mà người phụ trách việc này trong tương lai cũng thường được trọng dụng, vì họ là cầu nối của các giai đoạn chính trị. So với những công việc thượng vàng hạ cám khác, biên soạn sử sách không dễ phạm sai lầm nhưng lại dễ thăng quan. Để thái tử thái phó biên soạn sử sách là cho thái tử thể diện cũng như ân sủng.

Nhưng Cố Cửu Tư hiểu rõ ý đồ của Phạm Hiên; ông chắc tính xử lý Lưu Hành Tri trước rồi mới giải quyết Dương Châu. Mất Dương Châu, Lạc Tử Thương mất chỗ dựa trên triều đình. Biên soạn sử sách lại không có thực quyền, đến lúc đó sẽ tiện cho việc xử lý Lạc Tử Thương.

Trên triều ngoại trừ hắn và mấy lão cáo già thì phần lớn mọi người không hiểu lắm quyết định của Phạm Hiên. Diệp Thế An cau mày, hắn muốn tiếp tục can gián song trước lúc kịp mở miệng, Lạc Tử Thương đã cung kính quỳ xuống, “Thần cảm tạ sự ưu ái của bệ hạ, nhưng vi thần dù được Chương đại sư dạy dỗ lại không có thành tích đặc biệt trong lĩnh vực sử học. Bệ hạ muốn vi thần cống hiến vì triều đình, vì bá tánh, vi thần vô cùng cảm kích. Bấy lâu nay thần cũng học hỏi được nhiều nên cầu xin bệ hạ cho thần gia nhập Công Bộ và giám thị việc tu sửa Hoàng Hà. Thần muốn dùng học vấn của mình để báo đáp triều đình, mong bệ hạ chấp thuận.”

“Hoàng Hà?” Phạm Hiên nhíu mày.

Lạc Tử Thương vẫn quỳ trên mặt đất, y lấy quyển sổ con từ trong áo ra, “Bệ hạ, hôm nay thái tử mới về Đông Đô nên chưa kịp bẩm báo rằng lần này thái tử tuần tra Hoàng Hà phát hiện hậu quả tiền triều để lại. Hoàng Hà cần được tu sửa thêm, năm nay điện hạ đã ra lệnh gia tăng bao cát nhưng nếu không quan tâm hơn nữa thì sợ sau này sẽ nảy sinh đại loạn.”

Nghe đến đây, quần thần đều tỏ vẻ lo lắng. Hiện nay chỗ nào cũng yêu cầu tiền nong, triều đình vốn đang lấy trứng chọi đá, nếu Hoàng Hà xảy ra chuyện thì e rằng chưa Nam phạt Lưu Hành Tri mà nội bộ Đại Hạ đã rối tung rối mù.

Phạm Hiên trầm mặc giây lát rồi cuối cùng bảo, “Sau khi thái tử vào thành, ngươi và nó đến ngự thư phòng bàn luận chuyện này kỹ càng hơn với trẫm.”

Lạc Tử Thương dập đầu tuân lệnh, trên triều chả ai dám nhắc tới vị trí thái phó của y nữa.

Mọi người đều ngầm hiểu cái lý do thiếu đạo đức của một lão sư chẳng qua là nhai lại chuyện xưa, muốn nhân dịp thái hậu thất thế mà khiến Lạc Tử Thương gặp phiền toái. Rốt cuộc tuy Lạc Tử Thương có tiếng xấu tại Dương Châu nhưng từ ngày nhậm chức thái phó thì luôn theo khuôn phép; hôm nay vạch tội y là vì chuyện trong quá khứ thôi. Không truy cứu lúc y mới được giao chức thái phó mà giờ mới làm thì rõ ràng là cố tình gây sự. Lộ liễu tranh đoạt quyền lợi trước mặt vấn đề như Hoàng Hà gặp lũ lụt là hành động cả thằng đần cũng chẳng làm.

Cố Cửu Tư sánh bước bên Giang Hà lúc hạ triều, trên mặt Giang Hà đầy ý cười còn Cố Cửu Tư lại hơi bực bội. Tay Giang Hà cầm hốt, miệng cười tủm tỉm, “Trước khi vạch tội Lạc Tử Thương chắc không nghĩ y còn chiêu này nhỉ?”

Cố Cửu Tư liếc Giang Hà một cái, hắn nghi ngờ hỏi, “Ông biết trước à?”

“Ta không biết vụ Hoàng Hà,” Giang Hà lười biếng đáp, “nhưng nếu ta là Lạc Tử Thương, trước khi về Đông Đô sẽ suy tính đôi chút. Thái hậu rớt đài, Lục Vĩnh từ quan, ngươi làm Hộ Bộ Thượng thư, hoàng đế quyết định tạm dừng Nam phạt, vậy kẻ tiếp theo bị giải quyết chắc chắn là y. Để ta khảo hạch ngươi nhé,” Giang Hà nhướn mày, “ngươi nghĩ lát nữa Lạc Tử Thương vào cung, y sẽ làm gì?”

Cố Cửu Tư im lặng, hắn nghiêm túc suy nghĩ câu trả lời. Giang Hà biếng nhác vươn vai, “Nói theo cách khác đi, nếu ngươi là Lạc Tử Thương thì ngươi sẽ làm gì?”

Cố Cửu Tư suy nghĩ theo gợi ý của Giang Hà.

Nếu hắn là Lạc Tử Thương, bây giờ trong lòng hoàng đế nhất định muốn thay đổi thái phó, vì ông sợ y tiếp tục ảnh hưởng đến thái tử. Song Lạc Tử Thương đã dạy dỗ thái tử được một thời gian, xây dựng ảnh hưởng từ sớm nên có giữ vị trí thái phó hay không cũng chẳng sao. Việc cấp bách là khiến hoàng đế tín nhiệm y.

Suy cho cùng, Lạc Tử Thương không phải Lưu Hành Tri, nếu y bày tỏ lòng trung thành và được Phạm Hiên tin tưởng thì chưa biết chừng ông sẽ coi y là một thần tử cần trọng dụng.

“Y muốn lấy lòng tin của Phạm Hiên.”

“Chính xác.” Giang Hà mở miệng cười. “Vậy giờ ngươi định làm gì?”

Cố Cửu Tư thoáng dừng bước, hắn chợt cười rộ, “Cữu cữu về trước đi, ta phải tìm một người.”

Dứt lời, Cố Cửu Tư lập tức xoay người đi tìm Diệp Thế An.

Lần này để Lạc Tử Thương thoát một kiếp khiến trái tim chính trực của Diệp Thế An thật sự tức giận. Hắn mang khuôn mặt lạnh tanh lên xe ngựa, đang chuẩn bị về phủ thì nghe Cố Cửu Tư gọi, “Thế An, chờ ta!”

Cố Cửu Tư nhanh chân vọt lên xe ngựa, khi đã ở bên trong, hắn nói ngay, “Thế An, giúp ta với.”

“Hả?”

“Ta sẽ đưa ngươi vào cung để khóc một trận.”

“Hở?” Diệp Thế An ngớ người.

Cố Cửu Tư đánh giá hắn, “Ngươi khóc nổi không?”

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

“Không có gì, ta đoán chiều nay Lạc Tử Thương nhất định sẽ khua môi múa mép trước mặt bệ hạ. Chúng ta phải tiên hạ thủ vị cường, nhắc nhở bệ hạ rằng sói con thì vẫn là sói.”

Diệp Thế An thông minh nên Cố Cửu Tư nói sơ qua đã hiểu.

Cấp bậc của hắn khó mà gặp được hoàng đế nhưng Cố Cửu Tư thì khác. Cố Cửu Tư nay đã là Hộ Bộ Thượng thư, hắn dẫn theo Diệp Thế An và cung kính nhờ người đi thông báo. Sau đó hai người được Phạm Hiên triệu kiến đến ngự thư phòng.

Lúc đến, Phạm Hiên đang phê duyệt sổ con. Ông nghe Cố Cửu Tư và Diệp Thế An dập đầu bái lạy xong liền cho bọn họ đứng lên rồi bảo, “Có chuyện gì thì nói đi.”

“Bệ hạ,” Diệp Thế An quỳ sụp xuống, dập đầu nói, “tuyệt đối không thể để Lạc Tử Thương tiếp tục làm thái phó.”

Phạm Hiên thoáng dừng bút, ông thở dài, “Thế An, trẫm hiểu ý ngươi nhưng giờ không phải lúc thích hợp bàn chuyện này, ngươi hãy chờ thêm một thời gian.”

“Bệ hạ, thái hậu mới thất thế, trong triều rung chuyển, giờ không bàn thì về sau càng khó bàn.” Diệp Thế An vừa quỳ vừa gấp gáp phân tích. “Thái tử là hy vọng cho tương lai của Đại Hạ mà để một kẻ như y dạy dỗ dù chỉ một ngày cũng nguy hiểm. Bệ hạ, không thể giữ người này.”

“Thế An,” Phạm Hiên rất đau đầu, “trẫm hiểu tâm tình ngươi nhưng trẫm có chính kiến riêng. Lũ lụt sông Hoàng Hà mới là việc quan trọng nhất…”

“Bệ hạ!” Diệp Thế An cất cao giọng, “Lũ lụt sông Hoàng Hà quan trọng, chẳng lẽ tương lai Đại Hạ và đức hạnh của thái tử không quan trọng?!”

“Bệ hạ,” Diệp Thế An ngẩng đầu, thành khẩn nhìn Phạm Hiên, “trước kia thần lo lắng bệ hạ nghĩ thần lẫn lộn công tư trong vấn đề Lạc Tử Thương nên chẳng dám nhận xét nhiều về y. Nhưng hôm nay đã nói đến nước này thì thần sẽ nói tới cùng, bệ hạ còn nhớ phụ thân của thần chết thế nào không?”

Phạm Hiên sững sờ. Thân mình Diệp Thế An khẽ run, hắn siết chặt nắm đấm và dùng đôi mắt đỏ hoe để quật cường nhìn thẳng vào Phạm Hiên, “Bệ hạ có biết lúc Lạc Tử Thương cầm quyền đã có bao nhiêu bá tánh vô tội chết oan, bao nhiêu người cửa nát nhà tan. Trong lòng Lạc Tử Thương vốn không chứa đựng bá tánh mà chỉ có quyền thế, y sẵn sàng làm tất cả vì quyền lực. Người như y sao có thể quan tâm lũ lụt sông Hoàng Hà? Đấy chỉ là cái cớ cho đấu tranh quyền lợi. Nếu bây giờ bệ hạ không phế y thì mai sau lấy lý do gì để phế y?!”

Phạm Hiên im lặng, Diệp Thế An đứng dậy với bộ ngực phập phồng kịch liệt như đang dốc hết sức khống chế cảm xúc bản thân. Xưa nay hắn là vị quân tử nho nhã, hiếm khi mất bình tĩnh nên chỉ cần một lần thế này cũng đủ khiến người nhìn đau lòng.

“Bệ hạ,” giọng Diệp Thế An khàn khàn, “khi xưa thần cũng có phụ mẫu khỏe mạnh, gia đình hòa thuận. Thần thành danh từ thuở niên thiếu, cuộc sống thuận buồm xuôi gió. Trước lúc tham gia khoa cử tiền triều năm đó, phụ thân còn uống rượu với bệ hạ và nói muốn thấy bản lĩnh của thần, xem thần có thể thi đậu tam nguyên để không phụ danh tiếng Diệp gia.”

Diệp Thế An vừa nói vừa rơi nước mắt. Phạm Hiên lẳng lặng dõi theo hắn nhắm mắt lại rồi nói tiếp bằng thanh âm khản đặc, “Nhưng phụ thân của thần sẽ mãi mãi không thấy ngày đó. Diệp gia chỉ đơn thuần từ chối cúi đầu trước Vương Thiện Tuyền, phụ thân chỉ đơn thuần muốn giữ lại một phần khí khái nên không muốn khom lưng với Lạc Tử Thương. Bệ hạ, kẻ chẳng có ranh giới cuối cùng và bất chấp thủ đoạn như vậy mà ở bên thái tử lâu ngày thì ngài không sợ thái tử điện hạ sẽ biến thành công tử Vương gia thứ hai sao!”

“Diệp đại nhân!”

Trương Phượng Tường đứng cạnh nghe đến đây bèn hấp tấp nói, “Sao có thể gộp chung thái tử điện hạ với những kẻ thấp kém trong Vương gia? Ngài…”

Phạm Hiên không để Trương Phượng Tường nói tiếp, ông giơ tay lên cắt ngang lời vị thái giám.

Ông chăm chú nhìn Diệp Thế An, ánh mắt mang theo hồi tưởng.

Sau một hồi, Phạm Hiên cất tiếng, “Trẫm đã hiểu những gì ngươi nói. Ngươi về đi.”

Diệp Thế An dập đầu thật mạnh rồi hắn lẫn Cố Cửu Tư cáo lui.

Cố Cửu Tư và Diệp Thế An rời khỏi ngự thư phòng, hai người sánh bước đi xuống cầu thang. Cố Cửu Tư trầm mặc rất lâu mới mở lời, “Hồi xưa ở Dương Châu, ta chưa từng nghĩ sẽ có ngày nhìn thấy ngươi khóc.”

Diệp Thế An nghe vậy bèn cười cười, “Đều là chuyện quá khứ, ta chỉ diễn kịch thôi.”

Cố Cửu Tư im lặng, hắn không vạch trần lời nói dối của Diệp Thế An.

Hắn biết Diệp Thế An không phải người biết diễn kịch.

Nhưng một người dù sao cũng phải giữ lại chút tôn nghiêm, Cố Cửu Tư suy nghĩ giây lát rồi quàng vai Diệp Thế An và hào hứng nói, “Từ nhỏ ta đã biết ngươi thông minh nhất trong những người ta quen. Ngươi yên tâm, huynh đệ chúng ta hợp tác là thiên hạ vô địch. Việc gì phải quan tâm đối phương là Vương Thiện Tuyền, Lạc Tử Thương hay Lưu Hành Tri, cứ đánh một trận là xong! Mai ta với Thẩm Minh sẽ chặn đường Lạc Tử Thương và dần y nhừ tử, chờ đến lúc thích hợp lại lôi đầu y tới đây. Nào, ngươi thích hấp hay chiên?”

Diệp Thế An biết Cố Cửu Tư nói đùa; Lạc Tử Thương dù sao chăng nữa vẫn là mệnh quan triều đình, làm gì có chuyện muốn đánh là đánh?

Hắn hiểu Cố Cửu Tư đang an ủi mình vì thế thẳng thắn đáp, “Cảm ơn.”

“Cảm ơn gì chứ?” Cố Cửu Tư nhẹ nhàng đập hắn một cái. “Chuyện của ngươi chính là chuyện của ta.”

Hai người vừa cười vừa ra khỏi cung điện, Cố Cửu Tư tiễn Diệp Thế An tới tận xe ngựa. Lúc hắn xoay người rời đi, Diệp Thế An cuốn màn xe lên và gọi hắn, “Cửu Tư.”

Cố Cửu Tư quay đầu lại, Diệp Thế An chân thành nhìn hắn từ trong xe ngựa, “Ta rất vui khi có huynh đệ như ngươi.”

Cố Cửu Tư ngẩn ngơ, lát sau, hắn bất đắc dĩ giang rộng đôi tay, “Hết cách rồi, ai bảo ta ưu tú quá làm gì?”

Diệp Thế An cười thành tiếng, hắn xua xua tay rồi buông màn xe.

Cố Cửu Tư đứng tại cổng cung điện dõi theo xe ngựa Diệp gia lộc cộc rời đi. Phía trên cổng cung điện là bồ câu trắng giang cánh bay ngang qua, tạo thành một đường cong duyên dáng dưới ánh mặt trời. Hắn cười cười rồi lên xe ngựa Cố gia và trở về nhà.

Bọn họ rời đi chưa bao lâu, Lạc Tử Thương theo chân thái tử vào cung. Trước khi đến ngự thư phòng, Lạc Tử Thương dặn dò Phạm Ngọc, “Điện hạ không cần giải thích, cũng chẳng cần cầu xin bệ hạ. Chu đại nhân có mối quan hệ vào sinh ra tử với bệ hạ, điện hạ càng nói nhiều thì bệ hạ càng cảm thấy điện hạ không hiểu chuyện.”

Khuôn mặt Phạm Ngọc lạnh lùng, hắn kìm nén cơn phẫn nộ, “Lão già Chu Cao Lãng không muốn cô có người của riêng mình. Cô biết rõ lão muốn xúi giục phụ hoàng sinh nhi tử rồi phế bỏ cô. Với sức khỏe phụ hoàng thì sao chờ được đến ngày đứa trẻ kia lớn lên? Tới lúc đó chẳng phải bọn chúng có thể chèn ép thiên tử và lấy danh nghĩa thiên tử để cầm quyền, còn ai dám quản bọn chúng nữa?! Người qua đường cũng nhìn thấu đám người lòng muông dạ thú này, phụ hoàng niệm tình xưa nghĩa cũ nhưng bọn chúng có đáp lại không?!”

“Điện hạ bớt giận,” Lạc Tử Thương thở dài, “bệ hạ là người xử trí theo cảm tính. Bây giờ ngài đừng tranh cãi với bệ hạ, ngài càng nói thì thành kiến của bệ hạ đối với ngài càng lớn. Tạm thời cứ nghe theo bệ hạ, ngài là nhi tử của bệ hạ nên thiên hạ sớm muộn gì cũng thuộc về ngài, mọi chuyện đợi tới lúc đó hẵng nói.”

Phạm Ngọc nghe Lạc Tử Thương khuyên nhủ rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, y tiếp tục dặn, “Lát nữa điện hạ nói dựa theo những gì ta đã chuẩn bị là được, chỉ đề cập tình hình lũ lụt sông Hoàng Hà, đừng nhiều lời về vấn đề khác.”

“Thái phó,” Phạm Ngọc thở dài, “nếu bệ hạ thật sự điều ngươi đi Công Bộ, cô chỉ còn chính mình trong chốn cung đình này.”

“Điện hạ,” Lạc Tử Thương ôn hòa nói, “thần chỉ giúp điện hạ làm việc, vi thần vĩnh viễn là bề tôi của điện hạ. Vi thần đến làm ở Công Bộ để tu sửa hoàn chỉnh Hoàng Hà, sau này điện hạ đăng cơ sẽ bớt được một nỗi lo.”

“Thái phó,” Phạm Ngọc nghe Lạc Tử Thương nói bèn khổ sở than thở, “đại thần trong triều mà không toan tính tranh đoạt quyền lợi như ngươi thì tốt biết bao.”

“Điện hạ chính là minh quân,” Lạc Tử Thương cúi đầu đáp, “đến lúc điện hạ nắm giữ thiên hạ, mọi người sẽ biết thôi.”

Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã tới cửa ngự thư phòng. Phạm Ngọc vào trước, Lạc Tử Thương thoáng liếc nhìn thái giám canh cửa. Lúc y đi ngang qua, tiểu thái giám thì thào, “Hai người Cố – Diệp mới vừa bái kiến.”

Sắc mặt Lạc Tử Thương không thay đổi, cứ như y chưa nghe thấy gì. Y nối gót Phạm Ngọc vào ngự thư phòng rồi cung kính quỳ xuống hành lễ. Phạm Hiên nghe tiếng người hành lễ bèn ngước nhìn hai người. Ông để Phạm Ngọc đứng lên nhưng chả hề quan tâm Lạc Tử Thương.

Lạc Tử Thương vẫn quỳ trong lúc Phạm Hiên hỏi Phạm Ngọc về chuyến công du còn hắn kính cẩn trả lời.

Lần này hắn đối đáp thật sự điềm tĩnh, giải thích tường tận, làm Phạm Hiên nhanh chóng hiểu rõ tình hình. Phạm Hiên nhịn không được mà ngầm đánh giá nhi tử, ông cảm khái, “Ra ngoài một chuyến lại trưởng thành hơn hẳn.”

“Thấy dân sinh khó khăn,” Phạm Ngọc chín chắn nói, “mới biết mình non nớt dốt nát. Lúc trước nhi thần đã khiến phụ hoàng phải lo lắng.”

Lần đầu nghe được Phạm Ngọc nói những lời thế này, Phạm Hiên vui mừng khôn xiết.

Cả đời ông nắm giữ mọi việc trong tay, riêng chuyện nhi tử Phạm Ngọc thì không biết theo ai. Hiện giờ cuối cùng Phạm Ngọc cũng có vài phần dáng vẻ mà ông mong chờ, Phạm Hiên không khỏi cao hứng, “Biết bá tánh gian nan là con đã hiểu chuyện rồi đấy.”

Phạm Ngọc cười cười, hắn quay đầu nhìn Lạc Tử Thương, “Đều nhờ thái phó chỉ dạy.”

Lời này làm Phạm Hiên kinh ngạc, Lạc Tử Thương vẫn yên lặng quỳ trên mặt đất. Phạm Hiên trầm mặc, ông suy nghĩ giây lát và bảo Phạm Ngọc, “Ta đã hiểu được tình hình, ta sẽ giao phó người đi làm. Lần này con làm tốt lắm, con về trước đi.”

Phạm Ngọc thoáng do dự, nhưng hắn nghĩ kỹ rồi cung kính chào, “Nhi thần cáo lui.”

Sau khi Phạm Ngọc rời đi, trong phòng chỉ còn lại Phạm Hiên và Lạc Tử Thương. Phạm Hiên vừa quan sát Lạc Tử Thương vừa uống trà, “Thời gian qua, Lạc đại nhân dạy dỗ thái tử rất chu đáo. Trẫm chưa từng thấy nó ăn nói chững chạc như vậy, thật sự khiến trẫm ngạc nhiên. Thủ đoạn của Lạc đại nhân quả nhiên lợi hại.”

Người sáng suốt nghe là hiểu ngay Phạm Hiên đang mỉa mai. Lạc Tử Thương không ngẩng đầu lên, sau một hồi, y chậm rãi cất tiếng, “Bệ hạ, thật ra ngài cũng có thể làm được.”

“Ồ?” Phạm Hiên bật cười. “Nhưng trẫm chẳng khôn khéo bằng Lạc đại nhân.”

“Bệ hạ,” Lạc Tử Thương bình thản nói, “Muốn một người nghe khuyên nhủ thì không cần thủ đoạn mà cần có tâm.”

“Ý ngươi là trẫm không đủ có tâm với thái tử?” Phạm Hiên nhíu mày.

Lạc Tử Thương từ tốn đáp, “Bệ hạ làm thiên tử dĩ nhiên có tâm. Nhưng bệ hạ hãy để tay lên ngực tự hỏi, với vai trò phụ thân, ngài có tâm sao?”

Lời này làm Phạm Hiên sững sờ nhưng ông không dám trả lời.

Ông biết Lạc Tử Thương nói chẳng sai. Trong quá trình trưởng thành của Phạm Ngọc, ông là phụ thân song quả thật không làm hết trách nhiệm.

Mẫu thân Phạm Ngọc mất sớm, hồi đó ông bận quá nên giao Phạm Ngọc cho nhũ mẫu trông coi. Đến lúc Phạm Ngọc lớn lên thì tính cách đã như vậy.

“Bệ hạ không hiểu thái tử, khi gặp chuyện thì hoặc cưng chiều nhượng bộ, hoặc quở trách nhục mạ. Từ tận đáy lòng, bệ hạ chưa từng thừa nhận điện hạ nên sao điện hạ có thể nghe theo ngài? Bệ hạ cho rằng thủ đoạn thần lợi hại nhưng chẳng qua thần chỉ dùng chân thành đổi lấy chân thành thôi.”

Phạm Hiên im lặng, những lời này chạm đến trái tim ông, khiến ông nhất thời muốn nhờ Lạc Tử Thương chỉ dẫn. Nhưng tấm lưng run rẩy khi đang quỳ của Diệp Thế An bất chợt hiện lên trong đầu ông.

Ông tức khắc lạnh lùng trở lại và hờ hững nói, “Lạc đại nhân ở Dương Châu cũng coi như là chư hầu một phương. Tới Đại Hạ đảm đương thái phó mà tận tâm tận lực như thế khiến trẫm cảm kích vô cùng, đến nỗi không biết khen thưởng ra sao mới phải.”

Lạc Tử Thương nghe vậy bèn mỉm cười, “Bệ hạ không cần khen thưởng. Nếu bệ hạ thật sự thương cảm vi thần thì mong bệ hạ cho thần tới Công Bộ quản lý việc tu sửa Hoàng Hà, để thần được dốc sức vì bá tánh.”

Phạm Hiên không đáp vội, thấy Lạc Tử Thương kiên quyết thế này cũng khiến ông chả muốn vòng vo với y nữa. Ông nâng chén trà, lạnh nhạt nói, “Lạc Tử Thương, trẫm vừa hiểu lại vừa không hiểu suy nghĩ của ngươi.”

“Thần biết,” Lạc Tử Thương bình tĩnh bảo, “bệ hạ không hiểu tại sao thần từ bỏ cơ hội xưng vương tại Dương Châu mà lại tới Đại Hạ làm bề tôi. Thậm chí trong lòng bệ hạ vẫn luôn đề phòng thần và coi thần là người ngoài.”

“Đã biết vậy sao ngươi còn muốn ở lại Đại Hạ?”

“Bệ hạ,” Lạc Tử Thương ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi, “nếu thần nói mình có lý do để nhất định phải ở lại Đại Hạ thì ngài có tin không?”

“Lạc Tử Thương,” Phạm Hiên nhìn hắn, chân thành đáp, “nếu ngươi nói thì trẫm có thể tin ngươi một lần.”

Lời này khiến Lạc Tử Thương chậm chạp cười thành tiếng.

“Bệ hạ, Lạc mỗ có thể tiết lộ cho ngài một việc.” Lạc Tử Thương cười cay đắng. “Thật ra Lạc mỗ không phải Lạc Tử Thương, cũng là đại thiếu gia Lạc gia năm đó. Lạc mỗ chỉ là đứa con rơi của Lạc gia.”

“Chuyện này liên quan gì đến việc ngươi ở lại Đại Hạ?”

Lạc Tử Thương im lặng, đôi mắt thoáng hiện lên vẻ thẫn thờ như đang nhớ tới cái gì. Lát sau, y cười buồn bã, “Bệ hạ, với năng lực của Dương Châu thì không thể tự lập, tất nhiên đến cuối vẫn phụ thuộc vào người khác. Vi thần hoặc phụ thuộc vào Lưu Hành Tri, hoặc phụ thuộc vào bệ hạ. Vi thần từ nhỏ không có người thân nên không muốn gặp người thân trên chiến trường.”

“Người thân?” Phạm Hiên nghi hoặc. “Người thân của ngươi sống tại Đại Hạ?”

“Vâng,” Lạc Tử Thương cười khổ sở, “phụ thân của vi thần sống tại Đại Hạ. Dù cả đời này có lẽ ông ấy cũng chẳng thừa nhận thần mà thần cũng không muốn thừa nhận ông ấy, nhưng thần vẫn hy vọng người thân duy nhất của mình có thể sống tốt.”

Phạm Hiên trầm mặc, sau một hồi, ông rốt cuộc hỏi, “Phụ thân ngươi là ai?”

Lạc Tử Thương lại cười chua xót, trán y chạm đất và y khàn khàn thốt ra một cái tên.

Phạm Hiên sững sờ, sau đấy ông lộ vẻ thấu hiểu. Mất một lúc ông mới lên tiếng, “Vậy…tại sao lúc trước ngươi còn làm những chuyện đó?”

“Bệ hạ,” Lạc Tử Thương gượng cười, “với thủ đoạn của vi thần, nếu thật sự muốn một người chết thì sao để hắn thoát được?”

“Bệ hạ,” Lạc Tử Thương cúi đầu một lần nữa, y dập đầu sát đất và vẫn duy trì tư thế cung kính, “người sống một đời khó tránh khỏi thân bất do kỷ. Vi thần biết bệ hạ luôn để ý những việc vi thần làm ở Dương Châu xưa kia, nhưng lúc đó vi thần còn lựa chọn nào khác đâu? Chỉ cần Vương Thiện Tuyền tồn tại, vi thần không làm kẻ ác thì sẽ có người khác làm. Nhưng vi thần làm kẻ ác mới bảo vệ được nhiều người hơn, cho mọi người một con đường sống.”

“Vi thần biết trong triều có rất nhiều người hiểu lầm vi thần, nhưng vi thần vẫn hy vọng bệ hạ hiểu. Rõ ràng vi thần có thể trở thành chư hầu song lại đến Đại Hạ làm thái phó, vi thần cũng có thể ép bệ hạ giữ nguyên chức thái phó nhưng đã không làm. Tất cả chỉ vì vi thần muốn một vị trí tại Đại Hạ.”

“Nơi đây có người nhà của vi thần, có nữ tử vi thần cảm mến. Mọi ràng buộc lẫn lưu luyến trên đời này của vi thần đều ở Đại Hạ, vi thần không thể ra tay với Đại Hạ. Suy cho cùng, vi thần cũng chỉ là người trần mắt thịt.”

Người trần mắt thịt có thất tình lục dục; có yêu thương, hận thù, giận dữ, ngu muội.

Những gì Lưu Hành Tri có thể cho y thì Đại Hạ cũng có thế, mà Đại Hạ còn có người nhà của y.

Phạm Hiên nhìn thanh niên quỳ trên mặt đất, nhất thời không biết lựa chọn thế nào. Sau một hồi, ông rốt cuộc thở dài, “Trẫm sẽ suy xét lời ngươi nói. Ngươi đến Công Bộ trước đã, trẫm sẽ từ từ chứng thực những gì ngươi nói hôm nay.”

“Tạ bệ hạ,” Lạc Tử Thương thành khẩn đáp.

Phạm Hiên gật đầu và để y lui ra. Lạc Tử Thương hành lễ rồi đứng dậy, trước khi y rời đi, Phạm Hiên đột ngột hỏi, “Ngươi…có muốn trẫm nói một tiếng với phụ thân ngươi không?”

Lạc Tử Thương đưa lưng về phía Phạm Hiên, lát sau, y trả lời, “Không cần đâu.”

Thanh âm y khàn khàn, “Thần biết ông ấy tồn tại là đủ rồi. Thần chẳng trông chờ ông ấy hiểu những việc mình làm, thần tự hiểu rõ là được. Hiện giờ nói ra không có lợi cho ai cả.”

Phạm Hiên im lặng, ông biết Lạc Tử Thương nói không sai. Suy ngẫm xong, ông thở dài, “Trẫm đã hiểu.”

Lạc Tử Thương cáo lui, đợi đến lúc rời khỏi cung điện, y thở phào nhẹ nhõm.

Thị vệ nhìn Lạc Tử Thương dựa vào xe ngựa, lo lắng hỏi, “Chủ tử, tình thế hiện tại bất lợi với ngài, chúng ta có nên chuẩn bị sớm không?”

“Bất lợi?” Lạc Tử Thương mở bừng mắt như nghe được chuyện kỳ thú. “Sao ta lại chẳng biết nhỉ?”

Thị vệ ngỡ ngàng, Lạc Tử Thương chỉ cười, y dựa vào vách xe và không nói gì thêm.

Khi Cố Cửu Tư trở lại phòng, Liễu Ngọc Như đang tính toán sổ sách. Hắn nghe Liễu Ngọc Như gõ bàn tính lạch cạch nên vừa bước qua cửa đã nói, “Ta nghe tiếng gõ bàn tính mà như nghe được bạc va vào nhau kêu leng keng.”

Liễu Ngọc Như nghe Cố Cửu Tư nói bèn mím môi ngước nhìn hắn, nàng trách cứ, “Chàng nghĩ chúng ta không cần kiếm tiền à?”

“Cần chứ,” Cố Cửu Tư vội vàng đáp, “ngày nào ta cũng vất vả kiếm tiền.”

“Thế chàng nói xem chàng kiếm được bao nhiêu?” Liễu Ngọc Như nín cười.

Cố Cửu Tư đưa áo khoác cho Mộc Nam, hắn lớn tiếng khẳng định, “Ít nhất cũng mấy trăm lượng.”

“Nhiều bạc vậy mà sao ta chẳng thấy bóng dáng chúng đâu?” Liễu Ngọc Như vừa dõi theo hắn bước lại gần vừa trêu đùa, “Đừng lừa gạt nữ nhân chứ.”

“Nàng không biết đó đều là bạc nàng cung cấp à?”

Cố Cửu Tư ngồi xuống cạnh nàng, hắn ôm tay nàng làm nũng, đầu gối lên vai nàng, giọng thì nheo nhéo, “Đây đều là bạc ta kiếm được nhờ bán thân hầu hạ Liễu lão bản, chẳng lẽ ngài không nhớ ư?”

Liễu Ngọc Như nghe thế liền dở khóc dở cười, nàng chọt chọt Cố Cửu Tư, “Đức với chả hạnh.”

“Nàng chọt ta,” Cố Cửu Tư xòe bàn tay, “đưa tiền đây.”

Liễu Ngọc Như ngẩn người, Cố Cửu Tư nói tiếp, “Không trả tiền cũng được, nàng xinh đẹp nhường này thì hãy lấy thân bù vào.”

“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như thấy hắn hứng chí đùa giỡn, nàng không thể không hỏi, “hôm nay chàng rảnh lắm hả?”

“Mọi việc đều phải nhường chỗ cho phu nhân.” Mặt Cố Cửu Tư hết sức nghiêm túc. “Chỉ cần phu nhân sủng hạnh Cố mỗ thì dù phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng hay trèo đèo lội suối, Cố mỗ cũng muốn ân ái cùng phu nhân.”

Hắn vừa dứt lời, Liễu Ngọc Như lấy sổ sách vỗ mặt Cố Cửu Tư. Nàng cầm một chồng giấy rồi đứng dậy nói, “Chàng chỉ biết dẻo miệng, ta không nói với chàng nữa, ta đi tìm Thần Tài đây.”

“Hở?” Cố Cửu Tư đực mặt ra. “Thần Tài nào?”

“Cữu cữu đã nói sẽ phụ trách phí tổn của phủ chúng ta, sắp cuối tháng rồi, ta cần biết cữu cữu có chịu chi hay không. Nếu không chịu thì tốt nhất nên thu xếp để cữu cữu sớm dọn ra ngoài.”

Cố Cửu Tư nghe vậy bèn gấp gáp đứng dậy đi theo Liễu Ngọc Như, “Làm thế có phải hơi quá quắt không?”

“Hơi quá quắt là thế nào?” Liễu Ngọc Như nghiêm túc đáp, “Phải là rất quá quắt.”

Cố Cửu Tư ngớ người, Liễu Ngọc Như vừa cười vừa đi đến phòng của Giang Hà. Cố Cửu Tư tự vấn bản thân, hắn cảm thấy Liễu Ngọc Như nói chí lý; thời gian qua hắn giả nhân giả nghĩa đủ rồi.

Hắn theo chân Liễu Ngọc Như đến phòng Giang Hà, ông nghe người hầu bẩm báo liền để hai người vào. Sau khi vào phòng, Cố Cửu Tư đánh giá một lượt đồ trang trí trong này; toàn là tranh vẽ nổi tiếng, cổ vật, đồ điêu khắc bằng vàng hoặc ngọc. Bốn mỹ nữ dốc lòng hầu hạ Giang Hà, cả công văn cũng có người cầm cho đọc; muốn thoải mái bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Thấy bọn họ tiến vào, Giang Hạ ngồi dậy rồi cười nói, “Chất tức có việc cần bàn hả?”

“Vâng ạ,” Liễu Ngọc Như lễ phép đáp, “hiện giờ là cuối tháng nên Ngọc Như đến báo cho cữu cữu biết chi tiêu tháng này của Cố phủ.”

Giang Hà nghe là biết ngay Liễu Ngọc Như tới đòi tiền.

Ông gật gù, “Ngươi cứ tìm Giang Thiều mà đòi.”

Giang Thiều là người hầu do Giang Hà mang lại đây, nghe đâu đã theo ông từ lâu. Liễu Ngọc Như vâng dạ rồi hỏi Giang Hà, “Cữu cữu không định xem qua sổ sách sao?”

“Không phải là chi tiêu của một phủ à?” Giang Hà khoát tay, bình chân như vại. “Có thể tốn bao nhiêu chứ?”

“Vậy ta đi tìm Giang tiên sinh để nhận tiền đây.” Liễu Ngọc Như cũng không nhiều lời nữa, nàng đứng dậy chào, “Cữu cữu cứ nghỉ ngơi cho khỏe.”

“Khoan đã,” Giang Hà không biết vì sao lại đột nhiên cảm thấy bất an, “tháng này tốn bao nhiêu?”

“Hai ngàn năm trăm lượng.”

“Cái gì?”

Giang Hà vô cùng kinh ngạc, “Sao nhiều như vậy?”

Ông thấy mình trước kia đã xa hoa tột cùng nhưng mỗi tháng cùng lắm chỉ tốn một ngàn lượng. Lương một hạ nhân bình thường là hai lượng, nha hoàn thượng đẳng là tám lượng, hai ngàn năm trăm lượng đủ mướn một ngàn hai trăm năm mươi hạ nhân bình thường. Nhà nào rảnh tới mức thuê hơn ngàn hạ nhân ở nơi đất đai đắt đỏ như Đông Đô chứ? Lấy tiền đó mua đất chả tốt hơn à?

Liễu Ngọc Như hình như sớm đoán được phản ứng của Giang Hà, nàng cầm danh sách chi tiêu và nói với ông, “Cữu cữu, đây là danh sách chi tiêu, ngài xem thử đi.”

Giang Hà cầm lấy danh sách, ông đọc từ trên xuống dưới. Mọi thứ đều bình thường trừ mục cuối cùng là “phí điều trị cho Cố Cửu Tư”, bên cạnh nó ghi hai ngàn lượng.

“Đây là gì?” Giang Hà lập tức chỉ vào cái phí điều trị này.

Liễu Ngọc Như cười cười, “A, ta chuẩn bị mục này cho riêng ngài đấy.”

“Cái gì?” Giang Hà không hiểu.

Liễu Ngọc Như kéo Cố Cửu Tư lại rồi trả lời, “Cữu cữu, Ngọc Như biết ngài chịu nhiều áp lực nên cần phát tiết hàng ngày. Cửu Tư da dày thịt béo, ngài cứ đánh thoải mái. Mỗi tháng ngài có thể tự do quản giáo chàng. Ngài hãy yên tâm đánh đập chửi mắng chàng, không cần nương tay vì ngài đã trả tiền cho việc này. Cửu Tư giờ là Hộ Bộ Thượng thư, ta tính thấy giá trị con người chàng cũng phải hai trăm lượng, cộng thêm các phí khác…”

“Ta hiểu rồi.” Giang Hà nhìn chòng chọc Liễu Ngọc Như, ông cười châm biếm. “Ngươi muốn báo thù cho phu quân chứ gì?”

“Sao cữu cữu nỡ nói vậy?”

Liễu Ngọc Như ngước nhìn ông, khuôn mặt vẫn giữ vẻ ôn hòa thường ngày, nàng mỉm cười, “Đều là người làm ăn, có mua có bán chẳng phải rất bình thường ư? Cửu Tư dù sao chăng nữa vẫn là người của ta, cữu cữu muốn đánh chàng thì tất nhiên phải tốn ít tiền. Nếu ngài cảm thấy quá đắt, chúng ta có thể thương lượng thêm.”

Thấy Giang Hà im lặng, Liễu Ngọc Như suy tư, “Cữu cữu muốn quỵt nợ? Không có tiền cũng chẳng sao, để ta xem giúp cữu cữu phủ đệ trước kia của ngài…”

“Được rồi,” Giang Hà vẫy tay, “ta đã hiểu ý ngươi. Về sau ta không đánh nó là được. Tiểu nương tử nhà ngươi nói chuyện cứ quanh co, phiền muốn chết.”

Liễu Ngọc Như lặng lẽ cười, Giang Hà trừng mắt nhìn Cố Cửu Tư, “Đi lẹ đi, không nương tử nhà ngươi lại đuổi ta.”

Cố Cửu Tư nghe ông nói mà không nhịn cười được, hắn ngó Giang Hà, “Cữu cữu, lần sau nhớ đá thêm mấy cú và hành hạ ta nhiều hơn.”

“Cút!”

Thấy Giang Hà túm cái gối, Cố Cửu Tư lập tức cảnh cáo, “Đập một phát giá một trăm lượng.”

Động tác của Giang Hà khựng lại, lát sau, ông giận dữ nói, “Cút cút cút!”

Người hầu tức khắc xông lên đẩy cặp phu thê này ra ngoài.

Liễu Ngọc Như lẫn Cố Cửu Tư bị nhốt bên ngoài, nàng nhìn Cố Cửu Tư rồi tằng hắng, “Có phải ta quá quắt lắm không?”

“Này mà quá quắt gì?” Cố Cửu Tư nói ngay, “Ông ấy quá quắt suốt bao nhiêu năm!”

Giang Hà nằm bên trong nghe đôi tiểu phu thê trò chuyện mà rống lên, “Cút ra xa rồi hẵng nói!”

Cố Cửu Tư trề môi, hắn nghênh ngang dắt Liễu Ngọc Như đi.

Khi ra đến sân, Cố Cửu Tư không nhịn được mà cười sang sảng, hắn ôm Liễu Ngọc Như, “Nàng đúng là lợi hại, chứ không ông ấy bắt nạt ta miết thôi.”

“Ta có lợi hại gì đâu,” Liễu Ngọc Như cười, “vì chàng yêu thương ta nên cữu cữu mới nể mặt.”

Cố Cửu Tư vừa nghe Liễu Ngọc Như nói vừa ôm nàng, hắn hứng chí bảo, “Dù sao ta vẫn sung sướиɠ vì có cô vợ nhỏ thương ta.”

Liễu Ngọc Như mím môi cười, nàng nắm tay Cố Cửu Tư rồi nhẹ nhàng khuyên, “Nhỏ giọng thôi, người khác nghe thấy lại bảo chàng trẻ con.”

Hai người cười nói sánh bước bên nhau.

Giang Hà nằm trên giường, mỹ nữ ngồi cạnh quạt cho ông. Ông gối đầu lên tay, dùng giọng điệu như không thiết sống nữa để than thở, “Liên kết với nhau ức hϊếp một lão già, thật quá đáng.”

Mỹ nữ khẽ cười, còn Giang Hà nhìn trần nhà. Thật lâu sau, ông cất tiếng đầy hâm mộ, “Ta cũng muốn cưới cô vợ nhỏ…”

Sau khi gặp Giang Thiều, Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như cùng trở về phòng.

Liễu Ngọc Như chia sẻ về ý tưởng xây dựng tuyến đường chuyên vận chuyển hàng hóa, Cố Cửu Tư lắng nghe rồi nhìn bản đồ của nàng mà hỏi, “Nàng đã gần như hoàn thiện kế hoạch, có cần ta hỗ trợ không?”

Có, có một vấn đề rất lớn.

Nàng cần tiền, cũng cần người mở ra quan hệ với các địa phương.

Tuyến đường này có mười một trạm dừng, nàng phải thành lập kho hàng ở mỗi trạm. Sau khi có kho hàng thì kết thân với quan phủ là điều vô cùng trọng yếu.

Nhưng nàng không nhắc tới chuyện này, chỉ cười bảo, “Không có, hiện giờ ta mới bắt đầu chuẩn bị, chàng đừng lo.”

Cố Cửu Tư ngẩn người, chuyện lớn như vậy sao có thể không cần hắn hỗ trợ? Bây giờ hắn là Hộ Bộ Thượng thư, bao nhiêu người muốn hắn giúp nhưng Liễu Ngọc Như lại chẳng nói dù chỉ một câu nhờ vả.

Hắn lập tức suy nghĩ cẩn thận về nỗi băn khoăn của Liễu Ngọc Như, hắn không nói gì thêm mà hỏi tiếp, “Bên Lục tiên sinh sao rồi?”

“Lục tiên sinh có tiền,” Liễu Ngọc Như mỉm cười, “ta đề xuất vài hàng mục cần đầu tư của mình, ông ta còn đang lựa chọn.”

Cố Cửu Tư gật đầu, hai người tán gẫu xong liền lên giường nằm. Trước khi ngủ, Cố Cửu Tư nói, “Sắp đến sinh nhật nàng rồi, nàng muốn tổ chức thế nào?”

“Không phải vội,” Liễu Ngọc Như cười đáp, “lo lễ đội mũ của chàng đã.”

Cố Cửu Tư đáp một tiếng và không nói gì nữa.

Ngủ say sưa một giấc, sáng hôm sau, Cố Cửu Tư lên triều. Lúc ở trên triều, hắn phát hiện vị trí Lạc Tử Thương đứng thay đổi, màu bộ quan phục của y cũng khác. Thái tử thái phó là tòng nhị phẩm, có quan phục màu tím, nhưng hiện tại y đang mặc đồ màu đỏ.

Cố Cửu Tư liếc mắt đánh giá Lạc Tử Thương, trong lòng thầm cân nhắc. Chắc là màn khóc lóc hôm qua của Diệp Thế An có hiệu quả.

Khi hạ triều, Cố Cửu Tư tới Công Bộ tìm hiểu thì quả nhiên được trả lời rằng Lạc Tử Thương đến đây nhậm chức Công Bộ Thị lang.

Lệnh điều động này im hơi lặng tiếng truyền xuống dưới, tức nghĩa Phạm Hiên không muốn làm lớn chuyện. Phạm Hiên đã có ý như thế thì chả ai dám lộ liễu xì xào bàn tán. Nhưng chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đều biết Lạc Tử Thương đi nhậm chức tại Công Bộ.

Đêm mà Phạm Ngọc biết tin này, hắn lập tức đến tẩm cung của Phạm Hiên. Khi đi hắn hùng hổ nhưng thấy Phạm Hiên thì nén giận để chất vấn, “Tại sao phụ hoàng lại điều Lạc Thái phó đến Công Bộ?”

“Đây không phải quyết định của trẫm,” Phạm Hiên bình tĩnh đáp, “chính Lạc đại nhân tự cầu xin.”

“Phụ hoàng không cần dùng lý do này để gạt con.” Phạm Ngọc nôn nóng bảo, “Ai cũng biết người nghi ngờ mới muốn điều động hắn đến nơi khác. Trong lòng người chẳng lẽ không rõ tại sao hắn lại xin chuyển tới Công Bộ? Vì hắn muốn người yên tâm, hắn đã lùi bước như vậy mà phụ hoàng vẫn chưa hài lòng à?!”

Phạm Hiên cúi đầu nhìn gợn sóng trong bồn rửa chân, mặt nước phản chiếu khuôn mặt mệt mỏi của ông. Ông nghe Phạm Ngọc nói, “Thái phó dặn con đừng cãi vã tranh chấp với người, nhi thần không thể thay đổi quyết định của người nhưng vẫn muốn nói một câu.”

“Phụ hoàng, Lạc Thái phó là người tốt, hắn không đáng bị hiểu lầm như vậy.”

Phạm Ngọc nói xong liền phất tay áo bỏ đi.

Chờ hắn đi khuất dạng, Phạm Hiên thở dài.

Chính ông còn không phân biệt nổi người tốt kẻ xấu thì sao có thể đặt hy vọng vào một đứa nhóc chưa đầy hai mươi tuổi?

Sau ngày Lạc Tử Thương đến Công Bộ, mọi người đều trông chờ y thành trò cười.

Công Bộ vốn đã có hai thị lang, y nhậm chức thì cũng không thay đổi vị trí của người khác. Vì thế chức thị lang có ba người đảm nhiệm, y chuyên phụ trách việc tu sửa Hoàng Hà năm nay.

Đột nhiên thêm người như vậy thì dĩ nhiên người trong Công Bộ không phục. Mặt khác, do y chưa có thành tựu gì nên khó mà làm nên chuyện. Vì vậy mọi người đều chờ xem Lạc Tử Thương định làm gì tiếp theo.

Song chưa đầy mấy ngày, Lạc Tử Thương đã nghĩ ra một phần kế hoạch tu sửa Hoàng Hà.

Phần kế hoạch này được y viết ra dựa trên ghi chép lúc tuần tra Hoàng Hà cùng thái tử; trình bày rõ ràng từ vấn đề đến cách giải quyết, thậm chí có cả dự toán kinh phí.

Công Bộ đưa cho người có chuyên môn xem thì ai cũng hết sức hài lòng với phương án của Lạc Tử Thương. Chỉ có một vấn đề duy nhất là phương án này rất tốn nhân lực.

Trong lúc Lạc Tử Thương lên kế hoạch, không biết tại sao ở Đông Đô bắt đầu đồn đãi Hoàng Hà năm nay chắc chắn sẽ có lũ lụt.

Thành thử việc tu sửa Hoàng Hà thành đề tài nóng hổi khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Vì thế khi phương án này được đề xuất, Công Bộ biết nó vô cùng tốn tiền nhưng vẫn bất chấp mà trình lên trên.

Suy cho cùng, không nghĩ ra được phương án là vấn đề của Công Bộ, nhưng có phương án mà không có tiền thì thành vấn đề của Hộ Bộ.

Sau khi trình bày phương án, Công Bộ Thượng thư Liêu Yến Lễ còn tán dương không ngớt với Phạm Hiên, “Bệ hạ, nếu tu sửa Hoàng Hà dựa theo giải pháp này thì trong vòng trăm năm chẳng phải lo thiên tai. Thật sự là thượng sách hiếm gặp.”

Phạm Hiên gật gù, ông ngẩng đầu nhìn Cố Cửu Tư đang đứng cạnh mình mà dò hỏi, “Cửu Tư nghĩ sao?”

“Xuất sắc.”

Cố Cửu Tư nhìn chằm chằm Liêu Yến Lễ, ngoài cười nhưng trong không cười, “Sao chúng ta không bắt đầu từ nhà của Liêu đại nhân nhỉ?”

“Cái gì?”

Phạm Hiên lẫn Liêu Yến Lễ đều ngẩn người.

Cố Cửu Tư cầm sổ con, vừa chỉ vào dự toán trên đó vừa nói với Liêu Yến Lễ, “Liêu đại nhân chả nghĩ đến quốc khố chúng ta còn bao nhiêu bạc à? Hiện nay không có tiền, chi bằng lấy từ nhà của Liêu đại nhân nhé?”