Chương 3: Diệu Thủ Hồi Xuân

Thanh âm của dân chúng vẫn như sóng vỗ thành từng đợt, hung hăng đánh về phía phủ đệ Ngũ hoàng tử.

Lạc Hồng vẫn luôn luôn cao ngạo kinh hãi thất sắc, chỉ đành nhanh chóng phân phó gã sai vặt đóng chặt cửa phủ.

Chiếc kiệu hoa màu đỏ thẫm còn dừng dưới bậc thềm, nhưng tân nương đã ngạo nghễ đi xa.

Vừa rồi trước cửa Cơ gia có một tuấn mã không tân lang.

Lúc này cửa phủ đệ Ngũ hoàng tử bị trả lại một cái kiệu hoa trống rỗng.

Đúng là vả mặt khó chịu!

Trong ngõ nhỏ xa xa, một chiếc xe ngựa đang lẳng lặng đậu ở đó.

Tiếng cười khẽ của Tạ Cảnh Lan vang lên trong xe ngựa.

Chỉ bằng một vài câu nói đã có thể khiến dân chúng phấn chấn kêu oan.

Một nữ tử nho nhỏ lại có thể xoay chuyển càn khôn, ngăn cơn sóng dữ, đùa bỡn trong tay.

Hoàng thành đều truyền vị Cơ gia đại cô nương này là một phế vật nổi danh không phù thực, hiện tại xem ra quả thật không hoàn toàn là như vậy.

Trên giường mềm của xe ngựa, một thiếu niên đang vểnh chân ngủ say, nghe thấy tiếng cười, nhướng mí mắt hỏi: “Chẳng qua chỉ là một phế vật bị giáng xuống làm Trắc phi mà thôi, cũng đáng để hoàng huynh vui vẻ như thế à?”

Ánh mắt Tạ Cảnh Lan thâm sâu: “Tiểu Thất, vị Cơ gia đại cô nương này chính là một nhân vật không thể khinh thường a.”

Thiếu niên được gọi là Tiểu Thất khinh thường hừ một tiếng, lại nhắm mắt lại.

Một kẻ phế vật mà thôi.

Cho dù đi đâu cũng là uổng phí.

Tạ Cảnh Lan cười nhạt lắc đầu: “Đi thôi.”

Xe ngựa lặng lẽ chạy ra khỏi ngõ nhỏ, chậm rãi hướng về phía phủ đệ Tứ hoàng tử. Lúc đi ngang qua ngoài cửa lớn Cơ gia, còn có thể nhìn thấy lụa đỏ treo cao cao của Cơ gia, cùng với chữ hỉ đỏ thắm dán trên cửa phủ, chỉ là giờ phút này Cơ gia đã sớm loạn thành một đoàn.

Trong nháy mắt khi nghe dịch quan đến báo tin, tiếng khóc của mọi người trong Cơ gia nổi lên bốn phía.

Mấy tiểu nữ nhi Cơ gia trong nháy mắt nghe nói ca ca cùng phụ thân đều chết trận sa trường, nhao nhao cầm trường thương trường đao muốn đi tới Lạc Ấp vì thân nhân báo thù rửa hận.

Mấy phu nhân Cơ gia còn đang liều mạng ngăn cản, chủ viện liền truyền đến tin dữ lão phu nhân ngất xỉu.

Trong lúc nhất thời, Cơ gia có thể nói là dậu đổ bìm leo, triệt để loạn thành một nồi cháo.

Tiếng khóc tiếng la tiếng rống giận vang lên rung trời.

Chính là lúc này Cơ Tử Chiêu cất bước tiến vào cửa.

Hạ nhân còn đang bận rộn trong viện khi nhìn thấy bóng người mặc hồng trang kia đều là sợ đến choáng váng.

Đại...



Đại cô nương!

Cơ Tử Chiêu lướt qua hạ nhân trước mắt nhìn về phía xa xa, khi nhìn thấy bóng người không ngừng chạy về hướng chủ viện, trái tim như nhảy dựng lên.

“Thanh Trúc!”

“Có nô tỳ.”

“Đi lấy rương thuốc của ta tới đây.”

“Vâng.”

Bầu không khí trong chủ viện ngưng trọng.

Trong sân bọn hạ nhân quỳ đầy đất, một đám nín thở ngưng thần.

Lão đại phu thường xuyên đến xem mạch cho Cơ gia thở dài, nhìn mọi người lắc đầu, sau đó xách rương thuốc của mình cũng không quay đầu lại liền rời đi.

Đại phu nhân Lâm Uyển Vân bật khóc tại chỗ.

Những người khác trong phòng cũng đều là trước mắt tối sầm, trong ngực từng tiếng nghẹn ngào.

Đột nhiên, mấy âm thanh vang lên.

Ngay sau đó, mọi người trong phòng nhìn thấy Cơ Tử Chiêu một thân hồng trang đi vào phòng.

Tổ mẫu trên giường đã hô hấp yếu ớt, trong cổ họng càng giống như bị kẹt một cái gì đó, khò khè nói không ra lời.

Cơ Tử Chiêu không kịp nói chuyện, tiến lên một bước đi đến bên giường, bàn tay trắng nõn đặt trên cổ tay đã lạnh ngắt của tổ mẫu, tay kia cũng không dám chậm trễ, lật mí mắt tổ mẫu, lại trượt về phía ngực.

Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn đến choáng váng.

Đang muốn làm gì vậy?

Cơ Tử Tú thấy vậy há mồm tức giận hô lên: “Ngươi cái đồ phế vật này đến lúc này còn muốn bất kính với tổ mẫu à? Mau buông tổ mẫu ra!”

Cơ Tử Tú là tam tiểu thư Cơ gia, từ nhỏ đã chướng mắt phế vật ngu ngốc cả ngày chỉ biết cầm sách đọc này, hiện giờ thấy Cơ Tử Chiêu lại to gan làm loạn như thế, lập tức rút roi mềm từ bên hông của mình ra.

Cơ gia nhị phu nhân Du Phượng Lan nhìn lướt qua Lâm Uyển Vân rồi đi tới, vội vàng ngăn cản nữ nhi của mình: “Đừng làm càn, đó là đại tỷ con!”

Cơ Tử Tú nhìn Cơ Tử Chiêu còn đang động tay động chân với tổ mẫu, hai mắt đỏ bừng: “Ta không có tỷ tỷ là đồ phế vật!”

Lâm Uyển Vân nghe đến đây, lập tức rưng rưng giận mắng: “Lão phu nhân còn chưa tắt thở, Cơ gia há có thể để cho một tiểu bối như ngươi ở chỗ này mục vô tôn trưởng, tùy ý giương oai!”

Nhị phu nhân Du Phượng Lan ôm chặt nữ nhi, trong lòng không được tự nhiên nói: “Kính xin đại tẩu thông cảm, nếu không phải Chiêu tỷ nhi vào ngày đại hỉ bỗng nhiên trở về, lại bất kính với lão phu nhân như thế, Tú tỷ nhi làm sao dám rút roi ra.”

Lâm Uyển Vân làm sao lại không hiểu lời nhị đệ muội ám chỉ, chỉ là hiện tại bà ấy không muốn so đo, bởi vì nữ nhi của mình đột nhiên trở về, ngay cả bà ấy cũng kinh ngạc không thôi.

Bỗng nhiên, chính là lúc này, thanh âm thở hổn hển ở trong phòng vang lên.

Lâm Uyển Vân giương mắt nhìn, sợ tới mức chân cũng lảo đảo: “Chiêu nhi con muốn làm cái gì hả?”



Cơ Tử Chiêu đứng bên giường lão phu nhân, đang gỡ trâm bạc ở trên đầu xuống, ánh mắt căng thẳng, đầu ngón tay phát lạnh.

Ánh sáng lạnh chợt lóe lên, cánh tay cắm thẳng xuống.

Cơ Tử Chiêu trực tiếp đem trâm bạc trong tay cắm vào phía dưới xương quai xanh của lão phu nhân!

Mọi người trong phòng sợ tới mức thở dốc, nhao nhao ngã ngồi trên mặt đất, trong lòng chỉ còn lại một câu.

Đại cô nương…

Điên rồi!

Cơ Tử Tú nắm chặt roi, khua tay: “Phế vật ngu ngốc, hôm nay ta liền gϊếŧ ngươi để thay Cơ gia thanh lý môn hộ!”

Nói xong, roi do làm bằng da hỏa xà ở giữa không trung vẽ ra một đường vòng cung, vung thẳng về hướng Cơ Tử Chiêu.

Giờ khắc này, mọi người trong phòng không ai tiến lên ngăn cản.

Ngay cả Lâm Uyển Vân cũng ngã ngồi trên mặt đất, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Mấy năm nay, mặc cho người bên ngoài nói như thế nào, bà ấy đều tin tưởng vững chắc lời nói của lão thái gia, Chiêu nhi cũng không phải phế vật, chỉ là tất cả mọi người chưa từng nhìn thấy vẻ đẹp của nàng mà thôi.

Cho nên Lâm Uyển Vân vẫn luôn tỉ mỉ chiếu cố nữ nhi ngàn người vứt bỏ vạn người chê này.

Không muốn ra ngoài thì không ra ngoài, không muốn học võ thì không học võ, muốn cả ngày đọc sách thì cứ cả ngày đọc sách......

Kết quả, bà ấy cứ như vậy nuôi ra một nghiệt tử sao!

Một làn gió mát mẻ đảo qua phòng, lướt qua khuôn mặt của mọi người.

Mọi người phóng mắt nhìn lại, thấy Thanh Trúc xách rương thuốc chắn trước mặt Cơ Tử Chiêu, càng là tay không nắm chặt một roi trí mạng của Cơ Tử Tú.

Cơ Tử Tú ánh mắt đỏ bừng tràn đầy phẫn nộ: “Thanh Trúc, ngươi tốt xấu gì cũng đã từng là thiếu tướng mà tổ phụ coi trọng nhất, chẳng lẽ ngươi thật sự vẫn muốn bao che cho phế vật này sao?”

Sắc mặt Thanh Trúc không đổi buông roi ra: “Tiểu thư nhà ta không phải là phế vật.”

“Ngươi...”

“Khụ khụ khụ... Khụ khụ khụ...”

Tiếng ho khan kịch liệt chấn động cắt đứt lời Cơ Tử Tú.

Chỉ là hiện tại mọi người trong phòng đã không còn quan tâm Cơ Tử Tú định nói cái gì.

Tất cả mọi người không dám tin nhìn lão phu nhân bả vai còn thấm đẫm máu tươi, ánh mắt lại chậm rãi mở ra, mọi người kinh ngạc đến nỗi không thể diển tả nỗi sự vui mừng.

Các nàng chỉ có thể trợn to hai mắt nhìn một về bóng người vẫn luôn đưa lưng về phía mọi người, nhìn thân ảnh gầy gò của lão phu nhân.

Đại cô nương bị mọi người coi là đồ phế vật...

Lại cứu sống được lão phu nhân?!