Hơn một tháng trước, khi Đại Hách Vương biết được Khâm Long dẫn binh chạy đến tám Bộ, ông đã biết, chỉ dựa vào sức người của mình và hai Bộ Lộc Sơn mà mình có thể hoàn toàn điều hành, tuyệt đối không nửa phần thắng.
Khâm Long là mãnh tướng nhất nhì đương triều của nước Địch, không chỉ thế, tên này phát rồ, không chút nhân tính, riêng cái biệt danh Nhân Đồ, đã khiến người nghe thấy tin đã sợ mất mật. Năm đó chính gã đã cướp quận Yến, châu phủ U Châu từ trong tay người Tấn, vào thành rồi, binh sĩ đốt gϊếŧ, gian, da^ʍ, việc ác bất tận, nghe nói, đồ thành xong, thi thể người dân nước Tấn xếp thành núi, cuối cùng chỉ có thể phóng lửa đốt, lửa to ngút trời bảy ngày bảy đêm mới tắt.
Phủ Nam Vương lần này phái gã đến đây, có thể thấy đối với việc phát binh lần này, đã ôm du͙© vọиɠ mãnh liệt cỡ nào.
Lúc ấy Đại Hách Vương bèn lập tức điều động người đưa tin về Nhạn Môn xin giúp đỡ, trước sau tổng cộng phái ra ba nhóm, không ngờ nửa đường, toàn bộ đều bị Bạch Thủy Bộ Vương chặn gϊếŧ.
Cùng ngày với lần cuối cùng gửi thư, đoàn quân bị ép lui vào thành Phong Diệp mà ông ôm ấp nhiều năm.
Hy vọng duy nhất, chính là viện quân Nhạn Môn mau đến.
Theo như ông tính toán, nếu lần này thần linh chiếu cố, có thể đưa được thư ra, ước chừng cần mười ngày đường. Quân Nhạn Môn thảng có ý giúp đáp lại, lập tức phát binh, nhanh nhất dự tính cũng phải mấy tháng.
Nói cách khác, trong mọi điều kiện tiên quyết đều thuận lợi, Phong Diệp Thành nhất định phải thủ vững chí ít nửa tháng, mới có thể chờ viện quân đến.
Khâm Long lãnh binh đuổi tới thành Phong Diệp, tự mình đóng đô, hạ trại ở ngoài thành, chỉ huy tấn công thành.
Đây đối với quân dân trong thành Phong Diệp là uy hϊếp và áp lực to lớn cỡ nào. Nhưng hy vọng viện quân đến, nương nhờ vào kiên cố của thành Phong Diệp, dân trong thành dưới sự dẫn dắt của cha con Đại Hách Vương quả thực đã chặn được nhiều lần phát động tấn công từ ngoài thành.
Vốn là, nếu cứ kiên trì vậy, thủ nửa tháng dù có gian nan, tất nhiên cái giá phải trả cũng sẽ thê thảm, nhưng không phải hoàn toàn không có hy vọng.
Có ai ngờ, ngay tám hôm trước, lúc thủ thành bước vào ngày thứ hai mươi, ngoài thành dừng lại cường công, đổi lại lúc nửa đêm đột nhiên bắn tên lửa có bôi dầu hoả ở đầu mũi vào trong thành.
Chí ít hai ba mươi vạn mũi tên cột đầu lửa, hợp thành từng đợt rồi từng đợt rừng tên và mưa lửa, dọc theo thành trì từ bốn phương tám hướng bay qua tường thành bắn vào bên trong.
Hiện giờ đang vào thu, trời vật khô hạn, hỏa công kéo dài một đêm, khắp nơi trong thành bốc cháy, lửa lớn lan tràn, chẳng những đả thương người vô số mà còn đốt đi rất nhiều nhà dân.
Đại Hách Vương cũng bị thương trong trận hỏa công này, vết thương không tính là nhẹ. Không chỉ thế, hỏa công đêm qua còn mang lại hậu quả có thể gọi là trí mạng. Lúc đó gió đêm mãnh liệt, lửa lớn lan tràn bay tới kho lúa trong thanh. Kho lúa nằm dưới đầu gió. Tiêu Lê Tiên dẫn binh ra sức cứu lương thực dự trữ, song thế lửa cuốn đốt thực sự quá nhanh, cuối cùng cứu ra chưa đến một hai phần.
Lương thực dự trữ là phần quyết định trọng yếu trong thủ thành. Lương thực trong thành vốn đủ cho quân dân tự cấp, kiên trì ba bốn tháng không thành vấn đề, bây giờ một mồi lửa, người người trong thành khủng hoảng không nhà để về; ngoài thành mượn cơ hội phát động tấn công mạnh mẽ, ba ngày trước, cửa thành suýt nữa bị phá. Là Tiêu Lễ Tiên và người cha đang bị thương leo lên tường thành, dẫn đầu một đám dũng sĩ trung thành đẫm máu chống cự, cộng thêm đối phương có vẻ thiếu tên, không thể vừa phát động công thành phối hợp tiễn trận với lực sát thương cực lớn, cuối cùng đối phương tạm thời lui binh.
Nhưng hiển nhiên, tiếp tế ngoài thành chẳng mấy chốc sẽ đưa đến, mà khẩu phần lương thực trong thành Phong Diệp sẽ rất nhanh tiêu hao hầu như không còn, hy vọng viện quân từ Nhạn Môn với điều kiện tiên quyết là tin tức đưa đến kịp thời, tính ra nhanh nhất cũng còn phải nửa tháng mới đến được.
Lương thực cấp bách, Đại Hách Vương bị thương, lòng người dao động, khủng hoảng lan tràn. Tiếp tục như vậy, có thể kiên trì thêm nửa tháng không?
Còn một khả năng, Tiêu Lễ Tiên thậm chí không dám suy nghĩ nhiều. Đó chính là cho dù phía bên này anh còn thủ vững được, song ai biết đến cùng hôm nào viện quân mới đến? Thậm chí, có thể bọn họ không đến?
Những ngày qua vì cổ vũ sĩ khí, anh ta luôn luôn nhiều lần nhấn mạnh với thủ hạ, viện quân Nhạn Môn chắc chắn sẽ đến đúng thời hạn. Mà thực tế chính trong lòng anh, hoàn toàn không chút mãnh liệt nào.
Kiến trúc gần ngoại thành trong trận lửa chiến tám ngày trước bị thiêu đến san thành bình địa. Giữa trưa, trong một khu chỉ huy Tiêu Lễ Tiên tạm thời lắp đặt gần đó, đang hỏi lang trung thương thế của cha Đại Hách Vương, bỗng, anh nghe được tiếng thét bén nhọn ngoài thành, lập tức căng thẳng, tưởng trại Địch ngoài thành lại chuẩn bị phát động tấn công. Anh gấp rút chạy ra, leo lên tường thành, từ xa nhìn thấy trại Địch không động, từng sợi khói lò bốc lên, hẳn đang chôn nồi nấu cơm.
Chỗ phát ra tiếng ồn ào ở gần cổng thành không ai khác, là người của Bạch Thủy Bộ Vương, dẫn đầu là con trai của Bạch Thủy bộ Vương, tên Diệp Kim. Tên này dẫn theo hơn trăm người, cưỡi ngựa đi về trên vùng đất trống bị lửa dầu thiêu cháy đen ngoài cửa thành, la hét khıêυ khí©h từng trận, thấy Tiêu Lễ Tiên xuất hiện trên đầu tường, cao giọng: “Tiêu Lễ Tiên! Thừa dịp Đô úy Xương Hải còn chưa tới, ta khuyên ngươi và lão già phụ vương kia của ngươi mau mau mở cửa thành, cùng quỳ trên đất, gọi ta ba tiếng ông nội, dâng em gái của ngươi lên đây, xét tình cảm xưa kia, nói không chừng Tiểu Vương ta sẽ đi cầu tình trước mặt Tướng quân Khâm Long, tha cho mạng ghẻ cha con ngươi! Nếu không, chờ Đô úy Xương Hải đến công phá thành Phong Diệp, đến chừng đó, các ngươi có quỳ xuống đất liếʍ chân ta e cũng không còn kịp!”
Vương nữ Đại Hách Tiêu Lâm Hoa có mỹ danh riêng, là đệ nhất mỹ nhân tám Bộ, lúc trước Diệp Kim cầu hôn bị từ chối, mãi ghi hận trong lòng, giờ mượn cơ hội mở miệng nhục nhã. Tùy tùng của gã cười cợt ăn theo, trong tiếng cười xen lẫn lời lẽ ô uế, theo gió đưa lên đầu thành từng đợt, thật là khó nghe.
Binh sĩ trên đầu thành đều phẫn nộ, nhao nhao bắn tên. Nhưng làm gì được kẻ kia phóng ngựa trốn sau gò phòng ngự, tiếp tục hô to vào trong thành, ngoài nhục nhã cha con họ Tiêu còn rải lời đe dọa.
“Người trong thành nghe đây, đừng tưởng rằng các ngươi làm rùa đen rút đầu, chúng ta cũng không biết rằng lương thảo trong thành đều cháy sạch nhé! Ta nói cho các ngươi biết, viện quân nước Ngụy không đến được đâu! Tướng quân Khâm Long tự thân đến đánh lén, toàn quân nước Ngụy bị diệt, hiện giờ tất cả đều chết nửa đường! Các ngươi còn nằm mơ cho là chúng sẽ đến cứu ư? Thành Phong Diệp không thủ được! Mau mở cổng thành đi, dâng Tiêu Lâm Hoa, tướng quân Khâm Long có lẽ còn cân nhắc tha cho các ngươi, bằng không, đợi đến Đô úy Xương Hải trở về, đến lúc đó, tất cả các ngươi chỉ một con đường chết!”
Lời Diệp Kim cũng không phải hoàn toàn là đe doạ.
Đại tướng Khâm Long nước Địch xưa nay tự phụ, trước khi xuất binh lần này hoàn toàn không đặt tám Bộ vào mắt, điều cân nhắc duy nhất chính là viện quân từ hướng nước Ngụy, song cũng không quá để bụng. Kế hoạch của gã vốn là mau chóng phá thành, sau đó đổi hướng, đối phó quân Ngụy trên đường, chặn gϊếŧ đoàn người giữa đường, đánh một đòn phủ đầu vào nước Ngụy, mở ra tuyên chiến đối với nước Ngụy.
Không ngờ thành Phong Diệp cũng không dễ nhằn, làm chậm trễ gã gần một tháng, không thể tiếp tục trì hoãn nữa, nhớ tới trước xuất binh khoác lác trước mặt Nam Vương, khó tránh khỏi có phần vội vàng xao động.
Trước khi phát binh lần này, gã từng phái gián điệp vào thành Phong Diệp, biết vị trí kho lương trong thành. Đêm đó thừa dịp đúng hướng gió, cộng thêm gió lớn, chuyển từ cường công thành hỏa công, trong thành lửa ngút trời, ở mảng đất lớn ngoài thành xác lúa chưa cháy hết cũng theo gió rơi xuống, xem ra đúng là từ kho lương. Vì thế Khâm Long phán đoán lương trữ trong thành đã hủy, biết cha con họ Tiêu không kiên trì được bao lâu. Sau đó, gã lại nhận được tin, viện quân từ Nhạn Môn tới thế mạnh không thể đỡ, bất ngờ liên tiếp phá hai cửa ải mình bày trên đường, bây giờ đang hành quân đến cửa ải cuối cùng.
Khâm Long thấy, cha con họ Tiêu trong thành Phong Diệp trong cuộc tiến đánh của gã, là gϊếŧ gà dùng dao mổ trâu. Lần này mục tiêu chủ yếu gã xuất chiến chính là tiêu diệt Ngụy quân. Bây giờ cha con họ Tiêu như thú bị nhốt đã bị rút nanh vuốt, chỉ chờ tới lúc quân nhu bổ sung mà y phái người thúc giục từ Xương Hải đến, bắt giữ là chuyện tất nhiên. Gã há chịu đợi không ở đây. Ba ngày trước, đã giao việc công thành cho Tô Lỗ, một Đô Úy dưới trướng khác, thống ngự toàn bộ phản quân tám Bộ bao gồm cả cha con Bạch Thủy Bộ Vương, sau đó tự mình đi đón đầu diệt tận người Ngụy giữa đường.
Động lực lớn nhất để lực lượng trong thành Phong Diệp sở dĩ có thể kiên trì đến tận bây giờ, chính là tin tưởng viện quân nước Ngụy nhanh chóng tới kịp. Đến giờ này lời lẽ của tên phản đồ Tám Bộ Diệp Kim theo gió thổi tới, chui vào trong tai binh sĩ đầu tường. Tuy có đầu lĩnh hô hào, bảo Diệp Kim chỉ bịa đặt, không thể tin. Song trong lòng mọi người, vẫn thấy hơi khủng hoảng khó tránh, tốc độ bắn tên chùn theo. Đám Diệp Kim ngoài thành cảm giác được, biết tấn công tâm lý có hiệu quả, càng thêm càn rỡ.
Tiêu Lễ Tiên đứng ở đầu tường, kéo cung, nhắm chuẩn bóng người nhảy choi choi ngoài thành kia, đang định bắn ngã, bỗng, nơi chân trời vùng bình nguyên xa xa xuất hiện một đội kỵ binh, bóng như rồng bay, như một lớp mây đen to lớn áp xuống, nhanh chóng trải ra về phía thành Phong Diệp.
Giữa trưa, nắng chói mắt rọi xuống đầu, lại hơi xa nên không nhìn rõ hình dáng đội kỵ binh, nhưng đối phương là từ phía sau Địch doanh tới, chỗ đó hướng đến U Châu.
Không hề nghi ngờ, đội đang chạy đến này đoán chừng có hai ngàn nhân mã, chính là người của Đô úy Xương Hải mà Diệp Kim đề cập.
Doanh trại quân Địch ngoài thành cũng có phản ứng như suy đoán của anh. Đội quân ngày càng gần, chạy rất nhanh đến, ẩn hiện có thể nhìn thấy y phục đám kỵ binh, là quân Địch. Trong Địch doanh rối loạn tưng bừng, có người xếp hàng ra ngoài nghênh đón. Đám Diệp Kim quay lại nhìn thêm mấy lần, hưng phấn không thôi, cuồng rống: “Đô úy Xương Hải đã về! Tiếp tế Đô úy Xương Hải mang theo đã về! Thành Phong Diệp hôm nay chắc chắn sẽ phá! Cha con họ Tiêu, chịu chết đi!”
Tiêu Lễ Tiên biết rằng sắp có một trận đối chiến thảm liệt giáng xuống rất nhanh. Thậm chí vô cùng có khả năng, trận này liên quan đến sống chết và vận mệnh cả thành.
Anh nhìn đội kỵ binh người Địch xa xa càng lúc càng tới gần, đè nén cảm giác thảm thiết vô lực tuôn ra trong lòng, không còn màng tới tên phản đồ vô sỉ Diệp Kim, buông cung tên, xốc tinh thần, ra lệnh binh sĩ trên tường lập tức gấp rút phòng giữ, còn bản thân lập tức quay người, dọc xuống hành lang, định kêu gọi lực lượng chuẩn bị chiến đấu, lại thấy Đại Hách Vương người khoác chiến giáp, dưới sự bảo vệ của bảy tám thuộc cấp trong tộc, bước nhanh về phía này.
Đại Hách Vương bị thương không nhẹ, mấy hôm nay ngừng chiến, ông đang dưỡng thương. Tiêu Lễ Tiên không ngờ đến lúc này ông lại khoác chiến giáp chạy ra, bèn chạy vội tới gần, vừa đỡ người vừa nói: “Phụ Vương, ở đây giao cho con, ngài không cần lên!”
Đại Hách Vương nói: “Ở đây còn có ta, còn có các chú bác của con, không cần con quan tâm!”
Ông đưa mắt nhìn con, thấp giọng: “Nếu có thể giữ vững chờ được người Ngụy đến, thì không còn gì bằng. Nhưng nếu thực sự đợi không được, ta đã chuẩn bị cho con một đội quân, một khi thành phá, con không nên chần chừ, lập tức dẫn em gái từ cổng Tây gϊếŧ ra, đến Nhạn Môn tìm nơi nương tựa!”
Ban đầu Tiêu Lễ Tiên kinh ngạc đến ngây người, tỉnh táo lại, vô thức lắc đầu, đang định từ chối thì thấy cánh tay đau đớn, Đại Hách Vương đã siết chặt tay anh, nghiêm nghị nói: “Đó là mệnh lệnh của ta! Cũng là ý các chú bác con! Người Ngụy có câu, giữ được núi xanh, không lo không có củi đốt! Con giữ lại mạng sống, dẫn theo em gái đi, nói không chừng tương lai, còn có cơ hội trở về!”
Tiêu Lễ Tiên nhìn các tộc lão và thuộc cấp sau lưng Đại Hách Vương, ai nấy đều nhìn mình, thần sắc trang nghiêm, biết toàn bộ đã chuẩn bị theo Đại Hách Vương thủ thành đến một khắc cuối cùng xong, hốc mắt nóng lên, dù lòng đầy không muốn song không còn cách nào khác.
Mắt anh đỏ hoe, thấp giọng thưa vâng.
Đại Hách Vương lộ tia mỉm cười, dùng sức siết chặt cánh tay con trai, nói: “Con không cần quay lại, lập tức dẫn em gái đi chuẩn bị!”
Tiêu Lễ Tiên cắn răng, quỳ trước Đại Hách Vương dập đầu thật sâu, rồi cúi đầu với đám người một vòng, đứng dậy, thấy em gái đang đeo túi cung chạy sang bên này, bèn bước nhanh tới đón, chụp được tay em.
Tiêu Lâm Hoa nhìn bóng binh sĩ ở khu vực gần cổng thành đang vội vàng vận chuyển vũ khí, hỏi: “Anh à, có phải người Địch lại đến không, chúng lại muốn tấn công thành?”
Tiêu Lễ Tiên thấp giọng an ủi: “Chớ sợ. Nếu tình huống không tốt, anh mang em ra khỏi thành, đi về Nhạn Môn.”
Tiêu Lâm Hoa sững sờ, bỗng tỉnh ngộ: “Ý anh là sao? Là lỡ như thành bị phá, anh sẽ bỏ mặc phụ vương, dẫn em chạy trốn?”
Tiêu Lễ Tiên nói: “Là mệnh lệnh của phụ Vương. Em mau đi theo ta!”
Tiêu Lâm Hoa được anh trai ôm dắt lấy, lảo đảo đi tới mấy bước, quay lại, nhìn thấy bóng lưng của cha đang sắp xếp thuộc cấp, đỏ cả mắt, ra sức hất tay Tiêu Lễ Tiên, nói: “Em không đi! Em muốn cùng phụ vương và người ở đây, thủ thành chiến đấu đến một khắc cuối cùng!”
“Lâm Hoa!” Tiêu Lễ Tiên quát, “Nghe lời nào!”
“Không, em không đi!”
Tiêu Lễ Hoa mặt tái nhợt, thần sắc lại hết sức kiên nghị, nàng xoay người, bỗng rút một cây chuỷ thủ từ trong giày.
“Anh đi đi, tương lai tám Bộ còn phải dựa vào anh thống lĩnh, em sẽ không đi, khỏi vướng chân anh trên đường. Em sẽ ở lại, em cũng có thể bắn tên! Nếu thật sự đến khắc cuối cùng, thủ không được nữa, em sẽ tự vận, tuyệt đối sẽ không rơi vào tay địch, khiến gia tộc hổ thẹn!”
“Lâm Hoa!”
Tiêu Lâm Hoa lại né tránh cánh tay huynh trưởng duỗi về phía mình, quay người chạy ra cửa thành.
Tiêu Lễ Tiên vô cùng lo lắng, đang định đuổi theo em, đột nhiên, anh nghe có tiếng ồn ào lạ thường ngoài thành truyền đến. Ngựa hí, tiếng người kêu thảm, xen lẫn vào như, như có trận giao chiến chém gϊếŧ.
Anh không khỏi khẽ giật mình. Thoạt đầu còn tưởng mình nghe lầm. Tập trung nghe lại, đúng là vậy. Tiêu Lâm Hoa đã vọt ra mấy bước cũng nghe ra động tĩnh, chần chừ một lúc, dừng bước quay đầu, hoang mang hỏi: “Anh à, là em nghe lầm sao? Có chuyện gì thế ạ?”
Tiêu Lễ Tiên nhìn về phía trước. Nhiều thuộc cấp bao gồm Đại Hách Vương ở khu vực cổng thành nhanh chóng leo lên đầu tường. Một sĩ binh bên trên hét xuống: “Đánh nhau! Đội quân vừa chạy tới kia đang trùng sát Địch doanh!”
Tiêu Lễ Tiên chạy như điên đến tường thành, theo đám người vọt lên thành lâu, tới tường trước, nhìn ra ngoài, thấy trước mắt một cảnh tượng khϊếp hãi ngây người.
Đội kỵ binh từ U Châu mà anh thấy ban nãy, tựa như thủy triều xông đến phía trước doanh trại quân Địch doanh xong, chia thành mấy nhánh, lấy tốc độ cực kỳ nhanh cắt xẻ doanh trại thành mấy mảnh, nhanh chóng tạo thành mấy vòng vây.
Như buổi săn thú ở bãi săn, đội binh gần hai ngàn nhân mã, bao vây con mồi thành công, lập tức phóng ngựa xung đột săn riêng phần mình, triển khai cuộc săn gϊếŧ đao búa lãnh khốc.
Địch doanh hoàn toàn không có phòng bị.
Mới đầu, tất cả tưởng rằng Đô úy Xương Hải về sớm.
Được Khâm Long ủy thác quyền chỉ huy, Tô Lỗ, quan Tả Đô úy, địa vị cao hơn Hữu Đô uý Xương Hải, nghe hỏi chỉ dửng dưng, chỉ phái thủ hạ ra doanh đón, còn bản thân cùng mấy bộ hạ tiếp tục ở trong đại trướng trung ương ăn thịt uống rượu. Một lát sau, thấy tình huống không đúng, nghe bên ngoài đều là tiếng binh sĩ gào thét thảm thiết, sắc mặt biến hóa, đang định ra xem rốt cuộc có chuyện gì thì đυ.ng phải một binh sĩ băng băng phi tới, té ngã trên đất.
“Tả Đô úy! Kỵ binh từ U Châu tới không phải phe ta——” thân binh kia đầy hoảng sợ, khàn giọng kiệt lực la, còn chưa dứt lời, người đột nhiên nhào vào miệng lều trướng.
Một mũi tên vụt từ sau đến, cắm thẳng sau đầu cậu ta.
Tô Lỗ kinh hãi, cùng người trong trướng liền xông ra, thình lình nhìn thấy trước đại doanh trung ương, một đội kỵ binh giống như một thanh trường kiếm sắc bén từ trên trời rơi xuống, như cơn sóng quét chém từ đại doanh gϊếŧ ra một con đường trống, đang nhanh chóng xông lại đây.
Người dẫn đầu mặc y giáp Đô Uý quân Địch, mặt che màn, tay cầm một cây trường thương đầu sói, phóng ngựa đi đầu, quét ngang tả hữu, đầu thương đến đâu, máu tươi bay đến đó, đánh đâu thắng đó, đợi gϊếŧ tới gần, quét một thương đánh văng mấy tên lính Địch gần đó xách đao chạy tới ngăn cản.
Theo như xếp hạng, kỵ binh giáp trụ không làm bộ binh hốt hoảng, mà là sự nghiền ép tàn khốc từ trên xuống.
Trong tích tắc, đội kỵ binh đã cách Tả Đô úy Tô Lỗ chưa qua mấy chục bước.
Lấy tốc độ trùng sát của đối phương, đến trước mặt hắn cũng chỉ là chuyện mấy hơi thở.
Tô Lỗ biết đối phương có mục tiêu là mình, kịp phản ứng xoay người nhanh chóng chạy vào đại trướng, còn chưa kịp khoác áo, một tay cầm đao, tay kia nhặt khiên chắn, vừa quay ra định cưỡi chiến mã trùng sát ra ngoài thì đối phương đã phóng ngựa đến trước mặt.
Một cây trường thương như con rắn độc thè lưỡi, đâm mạnh đến gã.
Con ngươi Tô Lỗ siết chặt, trong tích tắc tránh không kịp, giơ tấm khiến chắn trước người. Đầu thương đâm thủng mặt khiên. May tấm khiên kiên cố, trường thương xuyên qua một nửa rồi kẹt ngừng lại.
Tô Lỗ hơi thở phào, bạo gan lên, vừa lạnh lùng gầm lên hỏi đối phương đến cùng là ai, vừa thừa dịp trong tích tắc người không thể rút trường thương mà vung đao định chặt đứt đùi ngựa.
Gã không có chiến mã, đối phương trên cao, lại nắm trường thương chiếm hết ưu thế, nhất định phải chặt người rớt ngựa mới có thể có lợi cho phản kích. Nào ngờ, ngay khi gã vung tay chém ngựa thì bỗng người trên ngựa phi thân lên, lao xuống hắn, ầm, cả người nặng nề va chạm trên tấm khiên.
Lực cánh tay Tô Lỗ có mạnh mấy cũng không thể ngăn nổi một lực tấn công mạnh mẽ của người lao từ trên cao xuống, khuỷu tay khẽ cong, tấm khiên bị ép xuống, đầu thương đang kẹt giữa tấm khiên như chủy thủ, đâm vào ngực gã, cả người cũng bị tấm khiên ép té xuống đất.
Lúc này đối phương đã nhanh chóng xoay người dậy, cũng không cố nhổ cây thương đang kẹt cứng trong khiên, mà thuận thế nắm lấy tấm khiên, đứng thẳng dậy, nhấc lên, cầm rìa khiên nhắm ngay chính cổ họng của Tô Lỗ đang ngã ngửa ra đất, nặng nề phóng qua.
Tô Lỗ kêu thảm, tròng mắt trợn trắng; cổ bị rìa khiên nện đến nát nhừ, máu tươi từ mũi miệng văng tung toé, thân thể đau đớn vặn vẹo dưới khiên, như bị găm trên mặt đất.
Rất nhanh, đầu Tả Đô úy quân Địch bị ghim trên mũi trường thương, quăng vào giữa đám binh Địch.
Quân Địch không biết đội kỵ binh đến từ U Châu đến cùng là gì, trong lúc vội vã bị gϊếŧ đến vỡ trận hình. Người trong thành Phong Diệp như cũng xác định, người tới cũng không phải là địch, mở cửa thành gϊếŧ ra. Tiền hậu giáp kích, quân địch tan rã.
Không đến nửa khắc, binh Địch chạy tán loạn rời đi, mấy vạn quân đóng trong đại doanh nơi nơi vứt khôi giáp và vũ khí. Rất nhiều chỗ chôn nồi nấu cơm thậm chí vẫn còn tàn lửa, tản ra mùi thức ăn thơm phức.
Dù sao Đại Hách Vương không biết đối phương là phe nào, không dám đuổi ra quá xa, thấy binh Địch tán loạn lập tức thu binh. Một lát sau, ông trông thấy đội kỵ binh cũng kết thúc đợt gϊếŧ chóc, cả đội lại phi nhanh đến cổng thành xa xa, sợ có trá, một bên căn dặn con trai cẩn thận phòng bị, gặp lúc cần có thể chuẩn bị dẫn người lui vào trong thành, một bên tiến lên, cao giọng: “Đa tạ tương trợ! Các người là ai?”
Đội kỵ binh đứng tại đó, chỉ thấy người mặc y giáp Đô Uý đưa tay tháo màn che mặt nhuộm đầy máu, ném mũ chiến xuống đất, nói: “Khương Hàm Nguyên! Phụng lệnh Đại tướng quân Đại Nguỵ Khương Tổ Vọng đến đây viện binh ngài!”
Đối diện một cơn im lặng ngắn ngủi qua đi, Đại Hách Vương đột nhiên ngửa mặt chỉ lên trời, quát to một tiếng: “Trời cao!”
“Trường Ninh tướng quân! Nhϊếp Chính Vương phi!”
Giọng ông đầy vui mừng, hô xong, lập tức dẫn người xông lên bái kiến, lại lệnh Tiêu Lễ Tiên mở rộng cửa thành, nghênh đón đoàn người đi vào.
“Tướng quân tỷ tỷ!” Trong cửa thành bỗng có một giọng con gái reo lên.
Khương Hàm Nguyên đang định cưỡi ngựa vào thành, nghe thấy dừng ngựa, nhìn thấy Tiêu Lâm Hoa từ trong vọt ra, chạy vội tới trước ngựa, ôm chân cô, ngửa mặt nhìn khuôn mặt đẫm máu của cô, reo: “Tướng quân tỷ tỷ! Là chị sao! Thật là chị rồi! Vừa nãy em ở trên đầu thành thấy chị gϊếŧ chóc, em đã cảm giác là chị, nhưng không thể tin được! Em thật không ngờ— “
Có lẽ vì quá khích, nàng không nói thành lời, nghẹn ngào, mắt đỏ lên, nước mắt rào rào rơi.
Khương Hàm Nguyên mỉm cười, đưa tay định chùi nước mắt giúp cô, nhìn thấy bàn tay đầy máu đen, ngập ngừng, bị Tiêu Lâm Hoa chụp lấy chùi mắt cực nhanh, mặt lộ nụ cười.
“Tướng quân tỷ tỷ, em có thể cùng cưỡi ngựa với chị không?”
Khương Hàm Nguyên khẽ giật mình, đối mặt với cô là một đôi mắt sáng lấp lánh đầy mong đợi, nhẹ gật đầu, ra hiệu nàng giẫm lên bàn đạp, mình một tay bắt lấy cánh tay Tiêu Lâm Hoa kéo cả người nàng ta lên lưng ngựa, cho nàng ngồi phía sau mình.
Tiêu Lâm Hoa vừa lên, hai tay liền ôm chặt eo cô.
Khương Hàm Nguyên giục ngựa, trong tiếng hoan hô đinh tai từ trong thành, đưa Vương Nữ tám Bộ, phóng ngựa vào thành Phong Diệp.