Năm 13 tuổi, ở quân doanh của cha, Hàm Nguyên lần đầu tiên gặp được người con trai có tên tự là Cẩn Mỹ ấy.
Lúc đó, thiếu niên An Lạc vương thay mặt thiên tử ra biên cương khao quân.
Giữa ánh trăng bàng bạc lạnh lẽo, y mỉm cười uống cạn chén rượu; đeo cung ruổi ngựa trắng, làm kinh động buổi sớm mù sương chốn tái ngoại mênh mông cát vàng.
Rất nhiều năm trôi qua, lâu đến nỗi Khương Hàm Nguyên đã quên hôm cuối thu đó. Một ngày nọ, cô được cho hay, y cầu thân với cha cô, muốn cưới cô làm vợ.
Lúc này, y đã là Nhϊếp Chính vương trong kinh thành, ngồi ghế phụ tá cao quý, nắm quyền lớn khắp trong triều ngoài nội.
Cô bằng lòng dốc sức vì y, san núi lấp biển, mở mang bờ cõi cho y, dẫu chết cũng không hối hận.
Nhưng, ngoài bản thân cô, trên thế gian này sẽ không còn có kẻ thứ hai biết rằng, buổi sớm cuối thu nơi biên tái ngựa phi như gió, tiếng bật dây cung làm chim nhạn sợ đó, cũng từng là một vệt màu tươi sáng trong toàn bộ giấc mộng hoang vắng thời thiếu nữ của cô.