Quyển 1 - Chương 47: Phải xem rõ là ai

Trang Ung uống chếnh choáng say, Thẩm Lãnh ba phần.

Uống rượu xong, hai người ngồi trong quân trướng trầm mặc một hồi lâu, sau đó Trang Ung chỉ thở dài một tiếng, trong tiếng thở dài đó chất chứa toàn là đau lòng, cũng không biết là đau lòng cho Lê Dũng nhiều hơn hay là đau lòng cho chính bản thân ông nhiều hơn.

"Tướng quân là một tướng quân phi điển hình."

Thẩm Lãnh thu dọn hết những thứ đã ăn, bình rượu rỗng cũng xách lên chuẩn bị rời đi. Rượu đã uống rồi, lời cũng nói không ít, vậy là đã đủ rồi… Thẩm Lãnh ở trước mặt Trang Ung sẽ luôn có vẻ hơi trẻ con, đó là bởi vì hắn biết làm sao để điều chỉnh, nhưng dù sao Trang Ung cũng là tướng quân, là đề đốc thủy sư, giữa hai người tuyệt không thể quá thân cận.

"Ngươi là binh lính phi điển hình."

Thẩm Lãnh vừa đi ra ngoài vừa nhún nhún vai: "Cho nên ta là binh lính tốt, tướng quân là tướng quân tốt, những cái điển hình kia cũng chẳng ra sao."

Trang Ung cảm thấy nói này có thể kính một bát rượu, sau đó chú ý đến bình rượu bị Thẩm Lãnh mang đi.

"Khụ khụ, bình rượu để lại, đó là của ta."

Thẩm Lãnh hơi xấu hổ, hắn đặt bầu rượu trở lại, có chút thất vọng nói: "Xem ra bình rượu này rất tốt, bán đi có thể đổi được 2 lượng bạc nhỉ, như vậy thì ta chỉ nợ ông 18 lượng nữa."

Trang Ung: "Cái này là quan diêu đại sư tự tay làm, đồ trước đây bệ hạ thưởng cho ta, ngươi tưởng chỉ đáng 2 lượng bạc? Với lại, bán 2 lượng bạc, lẽ nào không phải ngươi nợ ta 22 lượng bạc?"

Thẩm Lãnh hơi sững sờ: "Quý giá như vậy à, ta đột nhiên có một ý nghĩ to gan."

Hắn quay người hướng về phía Trang Ung làm một động tác cắt cổ, Trang Ung phì một tiếng suýt nữa là phun ra.

Trang Ung: "Đi đi đi… mau đi."

Thẩm Lãnh: "Tiếc quá đi, cùng một món tiền lớn đi lướt qua nhau."

Hắn xách chỗ rác thừa đi ra ngoài, Trang Ung nhìn bóng lưng của thiếu niên này, càng nhìn càng thích.

Lúc từ trong quân trướng của Trang Ung đi ra thì trời đã hơi tảng sáng, một đêm cứ trôi qua như vậy, Thẩm Lãnh ném rác xong liền đi thẳng đến bên giáo trường, quyết định không ngủ nữa. Trước hết chạy vài vòng rồi về rửa mặt, không bao lâu nữa là tiên sinh và Trà gia đã đến rồi.

Nửa canh giờ sau, Thẩm Lãnh ăn mặc chỉnh tề đã đợi ở cửa phòng bếp, xa xa nhìn thấy ba người đi hai cái xe lớn đi qua, khóe miệng hắn không tự chủ được mà cong lên.

Nhưng mà sau khi ba người kia đến gần hơn một chút, Thẩm Lãnh liền phát hiện thấy không đúng, một người trong số họ tuyệt không phải là Trần đại bá.

Xe ngựa dừng lại ở cửa phòng bếp, tên thiếu niên an tuấn cao ngạo ngồi trên xe ngựa kia cười cười với hắn: "Xe này rất xóc nảy, không ổn định bằng xe ngươi kéo ngày trước."

Hơi quá lố.

Sau đó người này liền bị Trà gia một cước đạp từ trên xe ngựa xuống: "Chuyển rau!"

Người nọ cũng không tức giận, sửa sang lại y phục của mình một chút: "Ta là song bảng đệ nhất của thư viện Nhạn Tháp, người đầu tiên từ khi Đại Ninh lập quốc đến giờ, giáo úy võ chức chính lục phẩm, ngươi bảo ta chuyển rau?"

Sau đó gã chuyển một sọt rau: "Lẽ nào không thể có thái độ tốt một chút?"

Thẩm Lãnh sững sờ: "Sao ngươi đến đây?"

Người có thể phóng túng bất kham và cao ngạo như vậy chỉ có thể Mạnh Trường An, gã chuyển sọt rau đang ôm cho Thẩm Lãnh: "Tay của ta quá quý giá, không phải dùng để chuyển rau…"

Sau đó còn chùi chùi tay lên y phục của Thẩm Lãnh: "Xem ra lăn lộn không tồi, bộ y phục này là quân phục của đoàn suất, đoàn suất chuyển rau cho phòng bếp thủy sư sông Nam Bình Đại Ninh?

Trà gia đứng ở một bên trừng mắt liếc nhìn Mạnh Trường An một cái, nhưng khóe miệng hơi giương lên, bởi vì nàng nhìn ra được Lãnh Tử vui vẻ cỡ nào, Lãnh Tử thật sự không ngờ được Mạnh Trường An sẽ đến thăm hắn.

Lúc nàng, Thẩm tiên sinh và Trần đại bá ba người nhìn thấy Mạnh Trường An ở cổng quân doanh cũng giật mình. Từ thành Trường An đến quận An Dương vạn dặm xa xôi, sao gã đã quay về rồi? Quay về mà không có lý do gì.

Mạnh Trường An nói chiều hôm qua gã đã đến bên ngoài quân doanh rồi nhưng không vào được, ngồi ở bên ngoài cả một đêm, đang nghĩ có phải là đi tìm nơi nào mua mảnh khăn bịt mặt xông vào hay không, vừa hay lại gặp được Trà gia bọn họ.

Thẩm Lãnh chuyển sọt rau đứng ở đó cười ngốc, cười đến nỗi hốc mắt hơi đỏ lên.

"Không được cười."

"Ồ."

Mạnh Trường An cẩn thận đánh giá Thẩm Lãnh từ trên xuống dưới một lượt, chú ý thấy trên cánh tay Thẩm Lãnh đang quấn băng, ánh mắt lập tức lạnh đi: "Ai?!"

Gã không hỏi tại sao, không hỏi có chuyện gì, chỉ hỏi một chữ.

Ai?!

Thẩm Lãnh đặt sọt rau xuống, đột nhiên sải bước đi qua ôm Mạnh Trường An, vỗ vỗ lưng gã bật cười, cười không kiêng dè gì cả. Trận cười này khiến Mạnh Trường An hơi ngẩn người dang, hai tay đứng đó có vẻ hơi lúng túng.

Trà gia lập tức đi qua kéo ra: "Dựa vào gì?"

Ba chữ kia hàm nghĩa rất nhiều, dựa vào gì mà ôm gã? Dựa vào gì mà ôm gã không ôm ta?

Thẩm Lãnh giơ tay lên xoa xoa đầu: "Cửu biệt trùng phùng, vui vẻ mà thôi."

Trà gia: "Ta thì lại nhìn ra có chút ý nghĩa nắng hạn lâu ngày gặp mưa, tiểu biệt thắng tân hôn."

Thẩm tiên sinh: "Khụ khụ…"

Đương nhiên Trà gia có thể hiểu được niềm vui sướиɠ của Thẩm Lãnh lúc này, mặc dù mới chia tay Mạnh Trường An chưa đến hai tháng mà thôi, nhưng cuộc gặp gỡ trong thành Trường An đó quả thực là vội vã, vốn tưởng rằng lần đó chia tay rồi muốn gặp nhau sẽ khó, dù sao thì khoảng cách quá xa và Mạnh Trường An sắp phải rời khỏi Trường An.

Ai ngờ được Mạnh Trường An đeo một túi hành lý ra khỏi thành Trường An vốn một đường lên hướng bắc, sao lại vòng về quận An Dương?

Trà gia và Thẩm tiên sinh dỡ hàng, không muốn làm phiền Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An nói chuyện nhiều. Lúc vào quân doanh Trà gia hơi ngượng ngùng hỏi Mạnh Trường An lần này về bao lâu, câu trả lời của Mạnh Trường An là thăm Lãnh Tử một lúc rồi sẽ đi ngay, còn phải đến bắc cương báo danh.

Từ Trường An sang đông nam về quận An Dương, rồi từ quận An Dương đến bắc cương, gã đã đi quãng đường dài hơn gấp đôi, chỉ vì quay về thăm Lãnh Tử một lúc?

Trà gia vốn không hiểu giữa Lãnh Tử và Mạnh Trường An sẽ có tình cảm sâu đậm cỡ nào, dù sao thì người ở trấn Ngư Lân đều biết lúc nhỏ Mạnh Trường An thường hay ức hϊếp Thẩm Lãnh. Từ lần trước trên đường đến thành Trường An, Thẩm Lãnh nói với nàng mỗi lần Mạnh Trường An ức hϊếp hắn đều là lúc Mạnh lão bản muốn ra tay đánh hắn, Trà gia mới biết Mạnh Trường An là một người như thế nào.

Một tên kiêu căng, ngay cả phương thức biểu đạt sự quan tâm bảo vệ của mình cũng khác biệt như vậy.

Thẩm Lãnh đi vào phòng bếp tìm đầu bếp, nhờ gã ta làm một chút cơm sáng trước, hai người liền ngồi mặt đối mặt trong đại sảnh nhà ăn, Mạnh Trường An ăn ngấu ăn nghiến, giống như đã mấy ngày rồi chưa ăn uống vậy.

"Bao lâu rồi chưa ăn cơm? Thẩm Lãnh nhíu mày.

Mạnh Trường An ăn rất thỏa mãn, hai bát cháo trắng, ba cái màn thầu cùng mấy miếng chao, một đĩa xào cay, một quả trứng vịt muối. Sau khi ăn như gió cuốn mây trôi mới lau miệng: "Đi gấp quá quên đến thư viện lãnh lộ phí, trên người mang theo không nhiều bạc, phải đi đường dài gấp đôi cho nên phải bớt ăn bớt tiêu."

Thẩm Lãnh chạy ra giơ tay với Thẩm tiên sinh: "Có mang bạc không?"

Trà gia nhét túi tiền vào tay Thẩm Lãnh hừ một tiếng: "Hừ, bạc ta cực khổ vất vả kiếm được thì huynh lấy đi làm người tốt… Nhớ bảo hắn cảm ơn! Nói hai lần, có một lần là cho ta!"

Thẩm Lãnh lập tức ôm Trà gia một cái, sau đó chạy như bay vào đại sảnh.

Trà gia hơi đỏ mặt, nhấc tay lên chỉnh lại mấy sợi tóc rủ xuống trán, lẩm bẩm nói một câu: "Đám phá gia…"

Thẩm Lãnh đặt túi tiền xuống trước mặt Mạnh Trường An, Mạnh Trường An nhìn nhìn rồi lấy khoảng chừng 12 lượng bạc cất đi: "Đủ rồi."

Đương nhiên Thẩm Lãnh sẽ không kiên trì cưỡng ép, bởi vì hắn quá hiểu tính cách của Mạnh Trường An. Mạnh Trường An nói đủ rồi thì không thể lấy thêm dù chỉ là một đồng tiền, đương nhiên gã cũng sẽ không làm ra vẻ khách khí gì với Thẩm Lãnh.

"Ngươi còn chưa nói là ai." Mạnh Trường An chỉ chỉ vào vết thương trên cánh tay Thẩm Lãnh.

"Chết rồi."

Thẩm Lãnh hơi nhếch khóe miệng lên, giống như một tiểu đệ đệ đang hy vọng nhận được sự biểu dương của đại ca ca mình vậy: "Ngươi từng nói, lúc bị ức hϊếp thì đừng nhịn."

Mạnh Trường An hài lòng gật gật đầu, cũng cười, giơ tay lên gõ một cái lên đầu Thẩm Lãnh: "Còn cười?!"

Thẩm Lãnh: "Ồ…"

Mạnh Trường An ăn no rồi, ngồi đó nhìn Thẩm Lãnh trầm mặc khoảng mấy phút, sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi: "Nơi ta phải đi là dưới trướng bắc cương đại tướng quân Thiết Lưu Lê, cách xa vạn dặm, nơi giáp ranh bắc cương và Hắc Vũ quốc trước giờ đều không an bình, đó là nơi có thể rèn luyện con người nhất, năm nay ta 16 tuổi, nếu 18 tuổi không chết, thời gian 2 năm tất nhiên làm đến tướng quân ngũ phẩm, đến lúc đó…"

Thẩm Lãnh: "Hai năm không gặp sao? Cũng không có gì, không phải là trước đây đã 3-4 năm không gặp rồi sao."

Đương nhiên hắn biết ý tứ trong lời nói của Mạnh Trường An. Hắc Vũ quốc ở phía bắc là đối thủ mạnh nhất của Đại Ninh, người Ninh quen gọi đối phương là Hồng Mao Tử, người cao to tráng kiện, tính cách lỗ mãng, hơn nữa quốc vực rất lớn. Biên quân của Hắc Vũ quốc rất cường hãn, tác phong rất cứng rắn, biên quân hai nước gần như mỗi ngày đều có va chạm, mỗi tháng đều sẽ đánh nhau mấy lần, chết người ở bắc cương là chuyện rất bình thường.

Mạnh Trường An chính là muốn đến nơi hung hiểm nhất, bởi vì nơi hung hiểm nhất mới tấn thăng nhanh hơn.

Đương nhiên Thẩm Lãnh cũng biết Mạnh Trường An muốn biểu đạt điều gì, tướng quân ngũ phẩm, có năng lực bảo vệ người mình muốn bảo vệ.

Nhưng Thẩm Lãnh chỉ cười cười: "Có lẽ hai năm sau, ta cũng là tướng quân ngũ phẩm rồi, dù sao tướng quân ngũ phẩm mới có thể đem theo gia quyến."

Mạnh Trường An hơi sững sờ, theo bản năng nhìn thoáng ra bên ngoài, sau đó bật cười: Tiểu nha đầu kia tính cách quá nóng nảy, ta sợ ngươi không áp chết nổi nàng ta, người khác ức hϊếp ngươi thì ta có thể quản, nàng ta ức hϊếp ngươi, ta chỉ có thể cười thôi."

Thẩm Lãnh bĩu môi: "Thử xem ai là ngũ phẩm trước?"

Mạnh Trường An xoay người: "Được, xem ai nhanh hơn."

Thẩm Lãnh đứng lên nói với theo bóng lưng của gã một tiếng: "Dao của ta đâu?"

Mạnh Trường An cũng không quay đầu lại: "Vứt lâu rồi."

Thẩm Lãnh lại nói: "Ngựa kéo xe mặc dù là ngựa tầm thường chạy không nhanh, nhưng là của nhà mình."

Mạnh Trường An: "Biết rồi."

Gã khoát khoát tay, không quay đầu lại, dáng vẻ có chút không kiên nhẫn: "Sao ngươi lải nhải giống như một con gà mái vậy."

Thẩm Lãnh nhún vai: "Ngươi không phải?"

Sau khi ra khỏi đại sảnh nhà ăn, Mạnh Trường liếc nhìn con ngựa kéo xe tầm thường kia, hơi già và hơi gầy, cho nên hơi chán ghét. Trà gia vừa thấy liền nổi giận: "Ngươi muốn làm gì?"

Mạnh Trường An nhìn nàng nghiêm túc nói: "Có thể tặng con ngựa này cho ta không? Đệ muội."

Trà gia lập tức lắc đầu: "Đương nhiên không được… Hả? Đệ muội? A… một con ngựa thôi mà, dắt đi dắt đi, một con có đủ không?"

Mạnh Trường An gật đầu: "Đủ rồi, lần sau trả lại muội một con ngựa quý cộng thêm một ngàn túi vàng, đợi đến lúc các người thành thân."

Trà gia mặt đỏ: "Không cần không cần, hà tất phải khách khí như vậy."

Mạnh Trường An dắt ngựa đi rồi, Thẩm tiên sinh ngồi trên xe ngựa thở dài một tiếng: "Ta dốc hết tâm huyết bồi dưỡng ra hai kẻ ngốc, thật là… Một lời khó nói hết."

Trà gia: "Khụ khụ, lúc trở về ta giúp ông kéo xe là được."

Thẩm tiên sinh: "Thật lo lắng ngươi dễ dàng bị mua chuộc như vậy."

Trà gia cười: "Phải xem rõ là ai, bởi vì hắn là Mạnh Trường An, huynh đệ của Lãnh Tử."

Trong lòng Thẩm tiên sinh hơi chấn động, sau đó cười thoải mái: "Đúng thế, huynh đệ của Lãnh Tử."

Con người như Lãnh Tử cả đời này sẽ không thiếu huynh đệ, nhưng Mạnh Trường An là độc nhất vô nhị.