- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Quân Sự
- Trường Ninh Đế Quân
- Quyển 1 - Chương 46: Cạn chén
Trường Ninh Đế Quân
Quyển 1 - Chương 46: Cạn chén
Sau khi Thẩm Lãnh trở lại doanh trướng liền ngồi đó suy nghĩ, thái độ của Trang Ung hiển nhiên có chút không đúng. Thẩm tiên sinh và Trang Ung quan hệ quả thực rất tốt, nhưng vẫn chưa đến mức khiến Trang Ung vì hắn mà vạch mặt với Mộc Tiêu Phong.
Không tiếc sức lực nâng đỡ hắn như thế, hiển nhiên không chỉ là vì quan hệ tư nhân.
Thẩm Lãnh lắc đầu cười khổ, thật phiền phức quá…
Đâu là cuộc tranh đấu giữa nội bộ thủy quân, bề ngoài là Trang Ung chèn ép Mộc Tiêu Phong, nhưng nói rộng hơn nữa… đó là đấu tranh giữa bệ hạ và đám văn thần do đại học sĩ cầm đầu, cũng chính là mỗi một đời hoàng đế bệ hạ Đại Ninh đều đủ cường đại, nếu không thì mỗi lần động võ với bên ngoài, tiếng phản đối của đám văn thần kia đã có thể khiến người ta điếc tai rồi.
Chuyện tốt.
Thẩm Lãnh an ủi bản thân một câu, đây không phải đã là chính thất phẩm rồi sao.
Nói ra thì chỉ là võ quan nhỏ nhoi quản lý hơn trăm người mà thôi, nhưng đó cũng là quan viên được Lại bộ ghi chép chính thức, sau này chính sẽ ăn bổng lộc của Đại Ninh, đãi ngộ sẽ tăng lên đến mấy lần.
Nhưng mà, vũng nước to này không dễ lội qua… Trang Ung không nỡ thanh lý hết nhân mã trong tiêu doanh do Mộc Tiêu Phong từng quản lý, muốn lưu lại thì lại lo lắng Mộc Tiêu Phong tiếp tục gây chuyện thị phi, đó chính là hơn 300 chiến binh sức chiến đấu hung hãn, đưa ra chiến trường đó chính là một đám đồ tể, để trong tay Mộc Tiêu Phong cũng là phiền phức lớn.
Cho nên Trang Ung đã nghĩ một cách, phân tách nhân mã của tiêu doanh này ra, một phân chia cho Thẩm Lãnh, bởi vì ông biết Thẩm Lãnh là người không thể đi cùng Mộc Tiêu Phong nhất, có thể yên tâm lớn mật giao những binh sĩ này cho Thẩm Lãnh điều giáo, mà Thẩm Lãnh lại sẽ lo lắng những người này bị Mộc Tiêu Phong tiếp tục lợi dụng, việc điều giáo tất nhiên sẽ không tiếc công sức, đây đều là tính kế cả…
"Cáo già."
Thẩm Lãnh lầm bầm một câu, nằm xuống giường, trừng mắt nhìn nóc nhà… đâu có thời gian mà ngây người, nhớ Trà gia.
Sau khi Thẩm Lãnh rời đi không lâu, giáo úy Lê Dũng liền bị hai tên thân binh áp giải vào quân trướng của Trang Ung. Trang Ung liếc nhìn Lê Dũng bị trói chặt khẽ thở dài, khoát tay bảo người lui ra ngoài.
Trang Ung đi đến tự tay cởi dây thừng trên người Lê Dũng ném sang một bên, vỗ vỗ vào vai Lê Dũng: "Ngươi là binh sĩ ta đích thân chọn năm đó, lúc ấy ngươi là một đoàn suất trong cấm quân kinh thành nhỉ. Lúc trước từng đi theo ta đánh trận hai lần, ta vẫn luôn nhớ dáng vẻ ngươi cởi chiến giáp xông pha chém gϊếŧ trong quân địch, sau đó ta từng nói với bệ hạ, Lê Dũng là một viên dũng tướng."
Sắc mặt Lê Dũng lập tức biến đổi.
Trang Ung vừa cất bước vừa nói: "Biết tại sao ta muốn đưa ngươi đến thủy sư không? Chính là bởi vì ta cảm thấy lúc đó mắc nợ ngươi. Lúc đó chúng ta phụ trách giữ chân chủ lực quân địch cho đại quân, cho đại quân có đủ thời gian vòng ra sau lưng quân địch cắt đứt đừng lui, chúng ta lấy ít đánh nhiều, quân địch 12 lần xung kích trận hình bổn quân, trong đó 5 lần là ngươi dẫn cảm tử đội phản sát đánh lui bằng được, những điều đó ta đều ghi nhớ."
Mắt Lê Dũng đỏ lên, mũi cay cay.
Trang Ung đi trở lại bên phía bàn sách ngồi xuống: "Nhưng mà, chính bởi vì trong quân có một người là thân thích của đại tướng quân Bùi Đình Sơn, cho nên đã cưỡng chế lấy đi hơn nửa quân công của ngươi. Lúc đầu Bùi Đình Sơn có công lớn, bệ hạ quả thực cũng thiên vị ông ta một chút, cho nên ta không thể bảo vệ được công lao của ngươi, nếu giữ lại hết, ít nhất ngươi đã là một chính ngũ phẩm rồi."
"Tướng quân!" Lê Dũng đã không cầm được nước mắt: "Ti chức trước nay đều không oán hận tướng quân, ti chức biết trước sau tướng quân đều hết lòng chiếu cố ti chức."
Trang Ung thở dài: "Bây giờ cũng hết lòng đối với ngươi… Sau này bệ hạ sai ta xây dựng thủy sư, người đầu tiên ta muốn dẫn theo chính là ngươi, trả lại hết món nợ ta đã nợ ngươi. Sau khi đến thủy sư ta nghĩ chỉ cần ngươi có quân công là lập tức đề bạt ngươi, vậy nhưng Mộc Tiêu Phong đã đến, chỉ đích danh muốn ngươi làm thủ hạ, bởi vì hắn biết ngươi biết lãnh binh, biết đánh trận, hắn biết cái rắm gì?"
"Có lần nào hắn vào sào huyệt thủy phỉ mà không chỉ đích danh ngươi? Công lao thuộc về hắn, bây giờ hắn là tòng tứ phẩm… Ta cho rằng ngươi hận nhất là loại người này, không ngờ bây giờ ngươi cũng biến thành loại người này."
Lê Dũng ngẩng phắt đầu lên: "Tướng quân, đó là bởi vì ti chức đã nhìn thấu rồi! Trước đây khi làm chiến binh, công lao của ta đã bị người khác cướp, chỉ bởi vì đối phương có đại tướng quân Bùi Đình Sơn làm chỗ dựa. Điều này công bằng sao? Ta có thể như thế nào? Sau này ta đã nhìn rõ, muốn thành công chỉ dựa vào liều mạng là không được, cũng phải có một chỗ dựa."
"Tướng quân công chính, ta biết đi theo tướng quân sớm muộn gì cũng có thể xuất đầu, nhưng ta đã hơn 40 tuổi rồi, ta còn có thể chém gϊếŧ được mấy năm? Cha của Mộc Tiêu Phong là đại học sĩ, dưới một người trên vạn người. Tướng quân, lựa chọn này là ta tự đưa ra, bất luận người muốn xử trí thế nào ta cũng không hề oán thán, chỉ trách bản thân ta không có số mệnh đó."
"Đáng tiếc." Trang Ung lắc đầu: "Nếu không phải xảy ra chuyện, sau này Mộc Tiêu Phong rời đi, ngươi chính là phó đề đốc ta tuyển định."
Ánh mắt Lê Dũng thay đổi, giọng nói cũng khàn khàn: "Tướng quân…"
Câu nói phía sau, không nói ra được.
Trang Ung trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Nhưng ta biết, chúng ta đều không quay lại được nữa, cho dù bây giờ ta giả vờ như không xảy ra chuyện gì cả, để ngươi quay về tiếp tục làm giáo úy, tâm tư của ngươi cũng không ở bên cạnh ta, con người một khi đã đưa ra lựa chọn thì không thể nào thay đổi."
Lê Dũng cắn răng không nói lời nào, bởi vì hắn ta biết sẽ có kết quả gì rồi.
"Tướng quân định xuống tay như thế nào?"
Lê Dũng hơi hất cằm lên, trên mặt có một chút kiêu căng khiến người khác khó hiểu: "Chỉ dựa vào tội của ta hôm nay, cũng không đến mức xử tử ta."
Trang Ung im lặng không nói.
Lê Dũng bất chợt cười lớn, ngửa cổ lên mà cười, nước mắt cũng lập tức chảy xuống: "Ta biết tướng quân trước nay vẫn đối tốt với ta, tướng quân cũng luôn nói rằng người mắc nợ ta, nhưng thực ra trong lòng ta cũng cảm thấy mắc nợ tướng quân. Bắt đầu từ lúc ta dự định đi theo Mộc Tiêu Phong, ta vẫn luôn rất đau khổ, ta có lỗi với người, cho nên hôm nay nếu đã như vậy, ta còn làm sao có thể khiến tướng quân khó xử? Ta tặng cho tướng quân một lý do vậy…"
Hắn ta thình lình lao nhanh đi, trực tiếp tháo thanh bội đao của Trang Ung đang treo trên giá xuống, xoẹt một tiếng, trường đao ra khỏi vỏ, hắn ta chỉ đao vào Trang Ung: "Đại ân của tướng quân, kiếp sau báo đáp!"
Lê Dũng chạy đến cửa quân trướng hét to lên: "Trang Ung, chịu chết!"
Một tiếng này quả thực là làm nổ tung cả quân doanh, thân binh canh giữ bên ngoài đại trướng lập tức xông đến. Lê Dũng lao ra khỏi đại trướng một cước đạp ngã thân binh chạy đến, sau đó ngửa mặt lên trời giận dữ thét: "Thế đạo bất công! Ta muốn gϊếŧ một cách thanh bạch!"
Nào đâu là gϊếŧ một cách thanh bạch, rõ ràng là muốn chết một cách thanh bạch, nhưng mà, có thể thanh bạch sao?
Đội thân binh bắt đầu dùng liên nỏ bắn tên, lúc Trang Ung lao ra ngoài đại trướng thì Lê Dũng đã ngã xuống, ngã thẳng về phía trước, trên lưng cắm đến mấy mũi tên.
Binh sĩ từ bốn phía chạy đến càng lúc càng nhiều, tất cả đều ngây người nhìn, thầm nghĩ giáo úy Lê Dũng đây là làm sao thế?
Một tên thân binh chạy lại lạnh giọng nói: "Lại dám ám sát tướng quân, đáng chết!"
Hắn ta vẫy tay một cái, lại có thêm mấy người đến, khiêng thi thể của Lê Dũng đi sang phía đại trướng mời Trang Ung kiểm tra sống chết. Trang Ung cũng chẳng nhìn, khoát tay: "Đem ra phía sau chôn đi."
Trang Ung nói xong liền đi vào quân trướng, bóng lưng tiêu điều.
Trong đại doanh lập tức như nổ tung, tin tức lập tức liền truyền ra ngoài, giáo úy Lê Dũng lại dám rút đao hành thích trong đại trướng tướng quân, bị thân binh của tướng quân Trang Ung gϊếŧ chết tại chỗ!
"Một người thật đáng tiếc, đãi binh không tệ mà."
"Đúng đó, ai ngờ được sẽ là kết cục như vậy, có trách thì trách hắn lại tự ý dẫn binh ra ngoài, đây là đại tội đấy, sợ là tướng quân muốn đuổi hắn khỏi thủy sư, hắn tức giận mới muốn hạ sát thủ."
"Các ngươi ấy, tầm nhìn quá nông cạn, lẽ nào các ngươi không nhìn ra Lê Dũng đã theo phe Mộc Tiêu Phong? Tướng quân Trang Ung sao có thể chứa chấp được hắn, cũng trách bản thân hắn không biết thức thời."
"Thì ra là thế, vậy thì thật là đáng chết rồi."
"Vật hi sinh mà thôi, đáng thương."
Thẩm Lãnh đứng trong đám người, nghe những người kia bàn luận rì rầm mà trong lòng rất khó chịu… Hắn cảm thấy miệng đắng ngắt, nhưng nghĩ ra thì người khổ nhất vẫn là người kia, đã mang tiếng xấu, đã bị mắng chửi, lựa chọn như vậy sợ là sẽ khiến ông ấy rất nhiều năm sau này vẫn bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ.
Thẩm Lãnh xoay người, vừa đi vừa nghĩ, bỏ chút sức lực vì người như Trang Ung, không oan uổng.
Mà ở một bên khác, Mộc Tiêu Phong nghiến răng nghiến lợi nhìn mấy người kia khiêng thi thể của Lê Dũng dần đi xa, y nắm chặt nắm đấm…
"Trang Ung, xem như ngươi lợi hại, ta khó khăn lắm mới lôi kéo được một Lê Dũng ở trong thủy sư này, ngươi lại nhẫn tâm đến thế, dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy gϊếŧ chết hắn ta, sau này sợ là ngươi cũng khó mà phục chúng."
Y giậm chân quay người về chỗ ở của mình, trong ánh mắt toàn là oán độc.
Mấy tên thân binh khiêng thi thể của Lê Dũng đi thẳng ra phía sau, trực tiếp đi từ cửa sau ra khỏi đại doanh thủy sư, sau đó ném thi thể Lê Dũng lên một chiếc xe ngựa, mấy người đánh xe ngựa đi một mạch đến khu đất hoang vắng.
Đám người đứng xem trong quân doanh dần dần giải tán, vẫn đều thổn thức cảm khái.
Xe ngựa rời khỏi đại doanh thủy sư rồi đi thẳng, sau khi đi được khoảng chừng ba dặm thì dừng lại, ven đường còn có một chiếc xe ngựa đang đợi ở đó, mấy tên thân binh chuyển Lê Dũng từ trên xe ngựa sang xe khác.
Đội chính thân binh cầm đầu căn dặn xa phu: "Thuốc mê trên người hắn có lẽ phải duy trì đến sáng ngày mai, sau khi hắn tỉnh lại, nói với hắn rằng tướng quân đã an bài ở thành Trường An, hắn trở về hội hợp với người nhà rồi đi ngay, số bạc trên xe đủ cho cả nhà hắn sinh sống, sau này tướng quân cũng sẽ không ngừng tiếp tế, nói thêm với hắn… có cơ hội thì tướng quân sẽ cho hắn nhậm chức."
Xa phu đáp lời, quất roi ngựa kêu bộp một tiếng, xe ngựa chậm rãi lăn bánh.
Đại doanh thủy sư, trong đại trướng tướng quân, Trang Ung chậm rãi trở lại bên bàn, đứng chống tay lên bàn, sắc mặt vẫn rất trắng… Ông đã để Lê Dũng đi, nhưng mà cũng không vui vẻ một chút nào cả.
Lê Dũng vốn là một người nên có tiền đồ vô cùng sáng lạn, hắn ta võ nghệ tốt, tác chiến hung mãnh không sợ chết, là một quân nhân đúng chuẩn, người như vậy lại không thể không lựa chọn đi theo phe Mộc Tiêu Phong, Trang Ung đau thương.
Ông đau thương thay cho Lê Dũng, cũng đau thương cho chính mình.
Bởi vì trong một khoảng thời gian rất dài rất dài, ông sẽ phải gánh tiếng xấu… sẽ không có mấy người biết Lê Dũng thật ra không chết, trong cả đại doanh thủy sư gần như tất cả mọi người đều sẽ nói ra nói vào sau lưng ông.
Tấm rèm bị người khác từ bên ngoài vén lên, Thẩm Lãnh xách một bầu rượu, một ít thức ăn đi vào: "Không ngủ được, tướng quân có thể uống chút rượu cùng ta không?"
Trang Ung quay đầu lại: "Đây là trong quân, sao có thể tùy tiện uống rượu… Ít nhất ngươi phải che rèm cửa cho kỹ."
Thẩm Lãnh ừm một tiếng rồi che rèm cửa lại, đi đến chỗ cái bàn đặt một hũ rượu và một con gà nướng, một túi đậu phộng xuống: "Thật tốt, có tướng quân cùng vi phạm quân quy, không cần kiêng dè gì cả."
Trang Ung trừng mắt liếc hắn một cái: "Ngươi đã nhìn ra rồi?"
Thẩm Lãnh nhún vai: "Ngay cả binh sĩ của tiêu doanh đó mà ông còn không nỡ xử phạt nhiều, làm sao lại nỡ gϊếŧ Lê Dũng?"
Trang Ung rót một chén rượu uống một hơi cạn sạch, cảm thấy trong lòng có chút ấm áp, đúng là vẫn còn có người hiểu mình.
"Hửm?" Ông bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: "Rượu của ngươi là lấy ở đâu? Trong doanh trướng của ngươi không thể giấu rượu được, bây giờ đã là hơn nửa đêm, ngươi cũng không thể chạy ra ngoài mua được rượu."
"Ồ…" Thẩm Lãnh cười cười có chút ngượng nghịu: "Rượu là lấy từ trong thư phòng của tướng quân, lấy, là lấy, mặc dù không có ai nhìn thấy, nhưng tuyệt đối không thể tính là trộm… dù sao thì lấy rượu của ông uống cùng ông…"
Trang Ung ôm ngực: "Ngươi còn có thể không biết xấu hổ hơn nữa không?"
Thẩm Lãnh: "Ít nhất thì đồ ăn không phải lấy từ thư phòng của tướng quân, là lấy ở phòng bếp."
Trang Ung: "Ta có thể sẽ hủy anh danh một đời."
Thẩm Lãnh: "Tướng quân yên tâm đi, rèm cửa ta đã đóng kỹ rồi, cạn chén?"
Hắn lắc lắc chén rượu.
Trang Ung: "Khụ khụ… nào, cạn chén."
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Quân Sự
- Trường Ninh Đế Quân
- Quyển 1 - Chương 46: Cạn chén