- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Quân Sự
- Trường Ninh Đế Quân
- Quyển 1 - Chương 31: Không biết xấu hổ
Trường Ninh Đế Quân
Quyển 1 - Chương 31: Không biết xấu hổ
Gọi cơm canh ở trong khách sạn, cũng coi như là ăn một bữa nóng sốt, nhưng Trà gia lại chê cơm canh mùi vị còn xa mới ngon bằng Thẩm Lãnh nấu. Thẩm Lãnh nói nể tình phải trả tiền hãy miễn cưỡng ăn đi, lúc này Trà gia mới nể mặt một chút.
Đỗ Uy Danh nhìn mà ngẩn người, thầm nghĩ keo kiệt như vậy cũng có thể tán được con gái? Cô gái này còn là quốc sắc thiên hương nữa chứ…
Cuối cùng cũng không nhịn được mà khẽ hỏi Thẩm Lãnh, làm sao theo đuổi được một thiếu nữ xinh đẹp như vậy, Thẩm Lãnh suy nghĩ một lúc lâu rồi nghiêm túc trả lời ba từ, khiến Đỗ Uy Danh cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới đều không ổn.
"Trời tác hợp."
Thẩm Lãnh tính toán một chút rồi nói với Trà gia: "Trà gia tỷ đi nghỉ ngơi trước, ta và Đỗ Uy Danh ra ngoài xem thử địa hình."
"Ta đi với các ngươi."
"Không được, tỷ xem tỷ không nghỉ ngơi tốt đã có chút quầng thâm mắt rồi, ngủ một giấc, buổi tối chúng ta đi ăn hết đồ ăn ngon của thành Trường An một lượt."
Trà gia bĩu môi: "Vậy cũng không bằng ngươi làm đồ ăn cho ta ăn."
Đỗ Uy Danh muốn lẳng lặng rời đi.
Sau khi ra ngoài khách sạn, Thẩm Lãnh hỏi Đỗ Uy Danh: "Biết ta muốn xem gì không?"
Đỗ Uy Danh trầm tư một lúc: "Địa hình của thư viện Nhạn Tháp?"
Thẩm Lãnh lắc đầu:"Nơi thích hợp để gϊếŧ người nhất xung quanh thư viện Nhạn Tháp."
Đỗ Uy Danh có chút khó hiểu: "Ngươi muốn gϊếŧ người ở đây? Đây là thành Trường An đấy!"
Thẩm Lãnh: "Không phải ta muốn gϊếŧ người, ta cũng không xác định có phải là có người muốn gϊếŧ hắn không, nhưng nếu như động thủ thì tất nhiên không dám làm trong thư viện, hơn nữa ta cũng không xác định mình có thể tìm được hắn trước khi hắn gặp chuyện hay không, cho nên cứ tìm đến nơi thích hợp để gϊếŧ người."
Đỗ Uy Danh cảm thấy Thẩm Lãnh hơi nhạy cảm quá, vội vã từ quận An Dương đến thành Trường An còn chưa kịp thở đã muốn tìm nơi thích hợp để gϊếŧ người, nghĩ sao cũng có chút tào lao, nhưng lời nói của Trang Ung đến giờ vẫn còn vang vọng trong đầu gã ta… Sau này ngươi hãy đi theo Thẩm Lãnh đi, hắn bảo ngươi làm gì thì ngươi cứ làm cái đó, nhưng có chuyện gì cũng phải báo cáo với ta.
"Được!" Đỗ Uy Danh gật đầu: "Ta đi vòng quanh xem."
Sau khi Đỗ Uy Danh đi, Thẩm Lãnh cắn răng đi đến một quán rượu ở chỗ không xa mua một bình rượu cũ, một con gà nướng, chậm rãi đi đến cổng thư viện Nhạn Tháp. Trước đó hắn đã để ý, người canh cửa là một ông già, lúc nói chuyện với người khác luôn có dáng vẻ không kiên nhẫn, dường như không dễ giao lưu.
"Đại bá, đang bận à." Thẩm Lãnh cười ha ha đi đến: "Hỏi thăm ông một chuyện."
Lão già ngồi dưới bóng cây nheo mắt, cũng không đứng dậy: "Ở đây không phải nơi thăm dò chuyện, tìm người khác hỏi thăm đi."
Thẩm Lãnh đặt bình rượu cũ kia gà nướng bên cạnh lão già. Lão già này nhìn có vẻ ít nhất 60 tuổi, râu trắng và hơi thưa thớt, mái tóc cũng đã rụng gần một nửa, mặt mũi ửng hồng cho thấy bình thường cũng thích uống vài ngụm, lúc nói chuyện để lộ hàm răng rất vàng, chứng tỏ hút thuốc cũng không ít.
"Lão nhân gia nhận cái này đi."
Thầm Lãnh ngồi xổm cạnh lão nhân cười nói: "Ta là người quận An Dương đến, ngày kia chính là ngày biểu huynh ta cực khổ đọc sách 10 năm dự thi, ta muốn hỏi thăm lão nhân gia ta có thể vào thăm một chút không? Ta không cưỡng cầu đâu, nếu như người ngoài không tiện vào, làm phiền lão nhân gia nếu nhìn thấy biểu huynh ta thì chuyển lời cho huynh ấy, cứ nói ta ở trong khách sạn đối diện chờ huynh ấy."
Lão già hiển nhiên là mũi rất thính, ngửi thấy mùi rượu liền ngồi thẳng người lên, mí mắt hơi sưng cũng mở ra: "Biểu huynh ngươi? Ở quận An Dương đến chỉ có một người tên Mạnh Trường An, sẽ không phải hắn chứ."
"Ồ, lão nhân gia trí nhớ thật tốt!"
Thẩm Lãnh giơ ngón tay cái: "Bình thường ta cứ gọi biểu huynh, biểu huynh nhiều, ngay cả ta cũng sắp quên huynh ấy tên là Mạnh Trường An rồi."
Lão già trợn mắt nhìn hắn: "Người trẻ tuổi, nịnh bợ hơi quá rồi đấy."
Thẩm Lãnh ngại ngùng cười cười: "Đây không phải là có chút căng thẳng sao, sợ lão nhân gia không thích ta."
Lão già xách bình rượu lên nở nút ra uống một ngụm: "Đệch con mẹ nó, mua ở Hồ Ký đối diện phải không? Rượu hôm nay lại cho thêm một phần nước, cái lão khốn khϊếp đó buôn bán càng ngày càng không có lương tâm, buôn bán phải một phần tiền một phần hàng mới có thể lâu dài được… Bất kể là buôn bán cái gì."
Lão chép miệng: "Nhất định là nghe ngươi khẩu âm vùng khác, lát nữa ta đi tìm lão ta tính sổ."
Thẩm Lãnh vội vàng khuyên: "Đừng tức giận đừng tức giận, chúng ta không giống hắn."
"Biểu huynh Mạnh Trường An của ngươi là một nhân vật, năm nay tam giáp nói không chừng có hắn, nhưng chính bởi vì như vậy… sợ là sắp có chút phiền phức. Hắn mới về thư viện không lâu, nếu ngươi đến sớm một chút thì không chừng đã có thể gặp ở cửa rồi. Nhưng mà ta không tiện để cho ngươi đi vào, đây là quy định của thư viện… Thế này, sau khi thấy hắn, ta bảo hắn đến khách sạn tìm ngươi."
Thẩm Lãnh hỏi: "Lão nhân gia, biểu huynh ta sẽ gặp phải phiền phức gì?"
"Cái đó thì không dễ nói rồi… Người ta nói kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Mạnh Trường An đương nhiên được coi là tuấn kiệt, nhưng là một người không thức thời, nghĩ lại thì tính cách như vậy còn sống cực khổ hơn tuấn kiệt bình thường nữa… Đi đi, đi đi, đừng ngồi ở đây, bị người khác nhìn thấy là ta lại bị mắng, lão già ta ở thư viện nhiều năm như vậy, có năm nào trước ngày thi lớn mà không đen đủi chứ?"
Lão lắc đầu thở dài, dường như không muốn nói thêm gì nữa.
Thẩm Lãnh nói cảm ơn rồi quay người đi về, trong lòng nghĩ mối lo lắng của mình quả nhiên vẫn đúng.
Phần lớn học sinh trong thư viện đều là gia thế hiển hách, chắc chắn không dám gây chuyện lộn xộn ở trong thư viện, bên ngoài thư viện… Thẩm Lãnh quay đầu lại, lục ra một miếng bạc vụn đặt vào tay lão già: "Đại bá, có phải trong thành Trường An này cũng có người trên ám đạo không?"
Lão già thình lình mở trừng mắt, nhìn Thẩm Lãnh một cái với vẻ không tin được: "Người trẻ tuổi, chớ nhiều chuyện."
Thẩm Lãnh "ừm" một tiếng, chuyện hắn muốn biết, coi như biểu cảm của lão già đã cho ra đáp án rồi.
"Ta chỉ tùy tiện hỏi thôi, cảm ơn đại bá."
Thẩm Lãnh vừa định đi thì nghe thấy lão già ở đó khẽ nói giống như tự lẩm bẩm: "Cẩu Lam Tử, Quán Đường Khẩu, Lưu Vân Hội, Hồng Tô Thủ… ám đạo trong thành Trường An à, còn đen tối hơn bất cứ nơi nào."
Thẩm Lãnh hơi dừng bước chân, sau đó tiếp tục đi về.
Khoảng chừng mười phút sau, Thẩm Lãnh tìm đến gần một sòng bạc, lại ngồi ở cửa khoảng nửa tiếng thì nhìn thấy một hán tử trung niên sắc mặt vàng vọt tinh thần uể oải, nhìn giống như đã rất lâu rồi chưa ngủ vậy. Hắn vội đứng dậy đi qua, cười ha ha nói: "Đây không phải là Vương đại ca sao?"
Hán tử kia hơi ngẩn ra: "Ngươi nhận nhầm người rồi, ta họ Trương."
Thẩm Lãnh nhét mấy đồng tiền đã chuẩn bị sẵn từ trước đó vào tay hán tử: "Trương đại ca phải không, ta một mình từ nơi khác đến, cũng muốn chơi vài ván ở sòng bạc, nhuungư mà không dám tùy tiện vào, nếu như đại ca chịu giảng giải cho ta chuyện trong sòng bạc thành Trường An này, ta mời đại ca uống bữa rượu?"
Lực quan sát của Thẩm Lãnh rất mạnh, kẻ lăn lộn sòng bạc kiểu này giỏi nhất là móc nối quan hệ, từ dáng vẻ của người kia là có thể nhìn ra đã thua không còn một đồng xu, chưa biết chừng còn rất lâu chưa ăn cơm nữa.
"Oa, như vậy à, vậy được, ta sẽ chăm sóc ngươi, giảng giải cho ngươi?"
"Cảm ơn Trương đại ca."
Thẩm Lãnh kéo y đi tìm một quán cơm nhỏ ở gần đó, gọi ba món ăn và hai bình rượu. Đề tài ban đầu là ở sòng bạc, Thẩm Lãnh nghe có vẻ rất hứng thú, không bao lâu sau Thẩm Lãnh liền chuyển đề tài sang ám đạo.
"Trương đại ca, ta nghe nói sòng bạc đều là người trên ám đạo khống chế, sòng bạc mà huynh vừa đi lúc nãy là chỗ nào quản thế?"
Đổ quỷ (1) nhìn nhìn xung quanh, hạ thấp giọng nói: "Ngươi hỏi người khác là không hỏi được gì đâu, hỏi ta là đúng rồi. Từ mười mấy tuổi ta đã lăn lộn trên con đường này, chuyện gì mà ta không biết? Sòng bạc lúc nãy là chỗ của Quán Đường Khẩu, bình thường ít nhất cũng có mười mấy người canh giữ ở đây, không có ai dám gây chuyện bừa bãi."
Thẩm Lãnh vẻ mặt ngưỡng mộ: "Đại ca quả nhiên hiểu biết rộng rãi mà, vậy có phải là những người trên ám đạo này đều khống chế sòng bạc không, bọn họ có làm buôn bán gì khác không?"
"Sao lại chỉ có sòng bạc?"
Đổ quỷ nhai một miếng thức ăn, uống một ngụm rượu: "Ta nói cho ngươi nghe, trong thành Trường An này có hai bang hội ám đạo lợi hại nhất, một là Lưu Vân Hội, bất kể là lục thương hay là thủy thương, chỉ cần giao phí thông lộ cho bọn họ, bảo đảm không ai dám trêu chọc. Còn một bên nữa là Hồng Tô Thủ, thanh lâu trong khắp thành Trường An đều là của Hồng Tô Thủ… bên dưới nữa chính là Quán Đường Khẩu này, nắm giữ sòng bạc."
"Xếp dưới cùng chính là Cẩu Lam Tử, chỉ cần cho tiền là chuyện gì bọn họ cũng làm, ngươi biết tại sao gọi là Cẩu Lam Tử không? Chính là một đám chó điên ngậm cái giỏ, ngươi ném khúc xương vào giỏ, bọn chúng sẽ cắn người thay ngươi, ngươi ném miếng thịt mỡ to, bọn chúng có thể cắn chết người thay ngươi."
Thẩm Lãnh sáp lại gần hỏi: "Làm sao có thể tìm được Cẩu Lam Tử?"
Đổ quỷ vừa định nói gì thì bỗng phản ứng lại: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Thẩm Lãnh cười nói: "Chỉ là tò mò thôi."
"Vậy thì ai biết, ta cũng không phải người của Cẩu Lam Tử."
Đổ quỷ cũng đã ăn no, định đứng lên: "Ta còn có việc phải về nhà trước."
Thẩm Lãnh vội nói cảm ơn, đứng dậy tiễn đến tận bên ngoài quán cơm nhỏ. Vốn muốn đi theo tên kia tìm một nơi không có người rồi hỏi tiếp, ai ngờ tên kia thật sự là kẻ lõi đời, rõ ràng đã ngửi thấy nguy hiểm, cầm mấy chục đồng Thẩm Lãnh cho y rồi lại chui vào trong sòng bạc, chỉ cần có tiền là vào sòng bạc, ở trong đó không ai có thể động đến y.
Thẩm Lãnh thầm nghĩ giang hồ quả nhiên không giống quân ngũ.
Lúc Thẩm Lãnh về đến bên ngoài thư viện Nhạn Tháp thì Đỗ Uy Danh đã về được một lúc, đè thấp giọng nói với Thẩm Lãnh: "Chính diện thư viện là con đường lớn đông người qua lại này, cho dù buổi tối cũng không tiện hạ thủ, bên trái là kho vũ khí của Binh bộ, bên phải là một vùng dân cư, duy chỉ có phía sau là một con sông. Hai bên bờ sông đều là rừng cây, sông dài rừng rộng, cho nên không dễ xác định rốt cuộc chỗ nào thích hợp nhất."
Thẩm Lãnh ừm một tiếng rồi đưa cho Đỗ Uy Danh hai lượng bạc: "Mua chút lương khô, mang theo nước, ngươi đi xem thử con sông đó chỗ nào có thể nhanh đến bờ đối diện nhất, nơi có cầu hoặc là có thuyền, sau khi tìm được thì tìm một chỗ kín đáo ẩn nấp đợi ta."
"Nếu như cầu thuyền cũng có thì sao?"
"Chọn chỗ ở gần thư viện."
Sau khi nói xong, Thẩm Lãnh liền bảo Đỗ Uy Danh đi, một mình trở lại khách sạn nói rõ sự tình cho Trà gia nghe một lượt, không hề giấu giếm chút nào.
"Nếu như Mạnh Trường An sắp xảy ra chuyện, chính là vào hai đêm là đêm nay hoặc đêm mai, tỷ hãy ở lại khách sạn, nếu Mạnh Trường An nhận được tin sẽ đến khách sạn tìm ta, cho nên phải có một người ở lại, ta còn phải ra ngoài một chuyến."
Trà gia lập tức túm lấy tay Thẩm Lãnh: "Ngươi muốn đi đâu?"
"Tìm chó." Thẩm Lãnh bật cười: "Yên tâm, ta sẽ không có chuyện đâu."
Trà gia cũng không biết làm sao, đột nhiên xung động, kiễng chân hôn một cái lên mặt Thẩm Lãnh, sau đó làm chính nàng giật mình rụt lại giống như một con mèo: "Đi sớm… khụ khụ, đi sớm về sớm."
Thẩm Lãnh cũng giật mình lùi lại tránh đi, sau đó ti tiện đi qua vèo một cái: "Tại sao lúc nãy đánh lén ta?"
Trà gia: "Ta…"
Thẩm Lãnh nghiêm túc nói: "Tiên sinh nói làm người làm việc phải quang minh chính đại, nàng đánh lén không tính là bản lĩnh, có bản lĩnh thì quang minh chính đại làm lại lần nữa?"
Trà gia: "Cút…"
Thẩm Lãnh cười he he, quay người đi ra ngoài.
Trà gia ở phía sau hít sâu một hơi: "Đừng xảy ra chuyện."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Yên tâm đi, sao ta có thể xảy ra chuyện được? Lúc nãy sau khi nàng đánh lén ra, ngay cả tên của con là gì ta cũng nghĩ xong rồi…"
Trà gia: "Không biết xấu hổ…" (1) Kẻ nghiện cờ bạc
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Quân Sự
- Trường Ninh Đế Quân
- Quyển 1 - Chương 31: Không biết xấu hổ