Quyển 1 - Chương 25: Đánh cược chứ

Sau khi khảo hạch tiễn thuật, có thân binh đi đến nói với Trang Ung rằng có khách đến thăm. Bởi vì Thẩm tiên sinh từng đến hai lần nên thân binh đó đã quen rồi, biết là hảo hữu của tướng quân, cho nên vội vàng đến bẩm báo.

Trang Ung về đến thư phòng của mình thì phát hiện Thẩm tiên sinh đã tự pha trà, không khách khí một chút nào cả.

"Ngươi đến cảm ơn ta đã phái người mua rau của ngươi?"

Trang Ung ngồi xuống rồi ra hiệu cho Thẩm tiên sinh cũng rót cho mình một chén, Thẩm tiên sinh bất ngờ lại biểu hiện ra dáng vẻ không nỡ, khiến Trang Ung nghi ngờ rốt cuộc trà đó có phải của mình hay không.

"Ta đã đoán được là ngươi."

Thẩm tiên sinh nhấp một ngụm trà, thoải mái dựa vào ghế: "Mặc dù người mua đã thay thường phục, nhưng lúc hắn nói muốn mua hết chỗ rau, ta đã biết ngươi sắp xếp rồi."

Trang Ung nói: "Cho dù là miễn cưỡng một chút, ngươi cũng nên nói cảm ơn."

Thẩm tiên sinh: "Cảm ơn, đây đều là việc ngươi nên làm, hy vọng tiếp tục cố gắng."

Trang Ung: "…"

Thẩm tiên sinh hỏi: "Lãnh Tử khảo hạch thế nào?"

Trang Ung cảm thán nói: "Ta biết ngay nếu chỉ là để nói một tiếng cảm ơn, ngươi sẽ không đặc biệt đến tìm ta. Thẩm Lãnh đã thông qua toàn bộ phần khảo hạch buổi sáng, hơn nữa tất cả đều phá kỷ lục của thủy sư ta, hạng mục tiễn thuật đầu tiên của buổi chiều đã dùng tứ tiễn liên châu, mười mũi tên xuyên qua tâm bia, ngươi đã dạy dỗ ra một đứa trẻ tốt."

Thẩm tiên sinh: "Ồ… vậy cũng không tồi."

Trang Ung vẻ mặt khó hiểu: "Cũng không tồi?"

Thẩm tiên sinh gật gật đầu: "Không thì sao?"

Trang Ung: "Đứa trẻ ưu tú như vậy, đánh giá của ngươi lại là cũng không tồi."

Thẩm tiên sinh nói: "Nói nhiều rồi, ta sợ ngươi kiêu ngạo."

"Con của ngươi, ta kiêu ngạo cái gì?"

"Lính của ngươi."

Ba chữ này khiến trong lòng Trang Ung hơi chấn động.

Thẩm tiên sinh đi qua rót thêm trà cho Trang Ung: "Đột nhiên ta hơi hối hận, bây giờ có thể đưa Lãnh Tử về không."

"Dựa vào cái gì!" Trang Ung lập tức thấp giọng kêu một tiếng.

"Không dựa vào cái gì, chỉ là không muốn để nó ở thủy sư nữa, ta đưa nó về đi bắt cá bán rau cũng tốt. Hôm nay bán rau đã kiếm được gần hai lượng bạc, vốn dĩ không được nhiều như vậy, lúc người của ngươi mua, ta đã tăng thêm giá một chút…"

"Thủy sư ta là chỗ ngươi muốn bảo hắn đến thì đến, muốn để hắn đi thì đi?"

"Cũng tốt hơn là nộp mạng."

Thẩm tiên sinh đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt nhìn thẳng vào Trang Ung: "Hôm nay lúc người của ngươi đến mua rau, ta bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện… Tại sao ngươi lại sai người mua rau của ta? Bởi vì chúng ta coi như là bằng hữu, nói trắng ra thì chính là nhân tình… Nghĩ đến hai chữ nhân tình, ta liền nghĩ đến Mộc Chiêu Đồng, nghĩ đến bệ hạ, nếu Mộc Chiêu Đồng ủng hộ bệ hạ, bệ hạ sẽ phải nợ lão ta một nhân tình."

Sắc mặt Trang Ung bắt đầu tái nhợt: "Ngươi nói rồi, Lãnh Tử là lính của ta, ta là tướng quân biết làm thế nào để bảo vệ lính của mình."

Thẩm tiên sinh trầm mặc.

Trang Ung cảm thấy cổ họng hơi khô. Mặc dù Thẩm tiên sinh không nhìn thẳng vào mắt ông nữa, nhưng ông lại cảm thấy tất cả những điều gì mình từng nghĩ đều bị đối phương nhìn thấu.

"Không sai, ta từng nghĩ đến chuyện này, cũng biết cách giải quyết chính xác nhất là gì, nhưng ta không định làm như vậy."

Trang Ung nghiêm túc nói: "Nếu ngươi tin ta, hãy để Thẩm Lãnh ở lại thủy sư."

Thẩm tiên sinh đứng dậy, túm lấy hũ trà rồi đi ra ngoài: "Tin ngươi."

Chỉ hai từ.

Trong lòng Trang Ung rất cảm động, mắt hơi phiếm hồng, sau đó sực tỉnh lại, cái tên này lại thuận tay lấy một hũ trà của mình rồi, tại sao mình còn có sự cảm kích đối với hắn chứ?

Đây là đạo lý gì!

Sau khi Thẩm tiên sinh rời đi, Trang Ung ngồi một lúc lâu, trong đầu toàn nghĩ đến những lời Thẩm tiên sinh nói trước đó. Nếu Mộc Chiêu Đồng ủng hộ bệ hạ, bệ hạ sẽ phải một món nợ nhân tình… Nếu như món nợ nhân tình này là cho Mộc Tiêu Phong, vậy thì Thẩm Lãnh phải làm sao?

Mặc dù mình là đề đốc thủy sư, nhưng tương lai thực sự có thể bảo vệ được Thẩm Lãnh không?

Đúng vào lúc này, Dương Thất Bảo từ bên ngoài chạy nhanh đến, đứng nghiêm ở bên ngoài thư phòng gọi một tiếng. Trang Ung bị làm đứt mạch suy tư, lắc lắc đầu bảo bản thân mình tạm thời đừng nghĩ đến những chuyện này, sau đó gọi Dương Thất Bảo vào.

"Chuyện gì?"

"Tướng quân… Thẩm Lãnh xảy ra chuyện rồi."

"Hả?!" Trang Ung đứng bật dậy: "Mộc Tiêu Phong thế nào rồi?"

Dương Thất Bảo ngẩn ra: "Tướng quân, không phải Mộc Tiêu Phong, là Thẩm Lãnh."

"Ồ…"

Trang Ung thầm cười khổ trong lòng, mình đây là làm sao vậy… Đương nhiên ông nghe thấy người Dương Thất Bảo nói là Thẩm Lãnh, nhưng sáu từ "Thẩm Lãnh xảy ra chuyện rồi" khiến ông lập tức nghĩ có phải Mộc Tiêu Phong đã không nhẫn nhịn được nữa không.

"Thi đấu đao thuật, Thẩm Lãnh hoàn thành khảo hạch trong thời gian ngắn nhất, thành tích xếp thứ nhất." Dương Thất Bảo thở hổn hển nói.

Trang Ung thở phào: "Ồ… như vậy à."

Dương Thất Bảo nói: "Nhưng mà vẫn chưa hết. Chiếu theo quy định khảo hạch tân binh của chúng ta, sau khi khảo hạch đao thuật thì coi như khảo hạch hai mục lớn trước đó đều đã kết thúc, tân binh thông qua toàn bộ sẽ có thể chuyển làm chiến binh, sau khi khảo hạch đao thuật, tân binh sẽ có thể đến kho đao ở bên canh chọn một thanh hoành đao làm chiến đao cho mình, sau khi Thẩm Lãnh đi vào đã bẻ gãy 6-7 thanh hoành đao bằng thép, bị người của kho đao bao vây."

"Hắn muốn làm gì?"

Trang Ung sắc mặt hơi biến đổi, bước nhanh ra khỏi thư phòng.

Nơi khảo hạch đao thuật ở ngay chỗ không xa kho binh khí, hoành đao là bội đao chế thức của chiến binh Đại Ninh, thân đao bằng thẳng, đều là chế tạo từ thép, cực kỳ sắc bén.

Bất kể là kỵ binh, trọng giáp, hay là dũng sĩ, bọn họ có sở trường dùng binh khí gì đều được, nhưng hoành đao là trang bị tiêu chuẩn, mỗi một chiến binh đều phải có, đây là tượng trưng cho thân phận chiến binh. Thẩm Lãnh bẻ gãy liên tiếp 5-6 thanh hoành đao, việc này là vi phạm quân kỷ.

Nhưng mà nói đi nói lại, có mấy người có thể tùy tiện bẻ gãy hoành đao chứ?

Lúc Trang Ung đến kho đao, trong lòng vẫn không kiềm được mà nghĩ từ sau khi cái tên Thẩm Lãnh này vào thủy sư, mình dường như càng lo lắng hơn, sau đó trong đầu không khỏi xuất hiện hai chữ "gà mái", lập tức đau đầu.

"Thẩm Lãnh, ngươi muốn làm gì?" Trang Ung trầm giọng hỏi một câu, hết sức uy nghiêm.

Thẩm Lãnh lại là vẻ mặt vô tội, rất thành thật mà giải thích: "Quan giám khảo nói ta có thể đến kho đao chọn một thanh bội đao cho mình, ta tưởng là thật sự có thể chọn, chứ không phải là tùy tiện lấy một thanh liền đi ngay, nếu biết sớm thì ta đã không chọn rồi…"

Lúc này Trang Ung mới hiểu, tên này thật sự không phải cố ý gây chuyện, mà là thật sự rất nghiêm túc lựa chọn bội đao của mình.

"Vậy thì ngươi cũng không thể bẻ gãy hoành đao được!" Ngữ khí vẫn uy nghiêm, nhưng sự phẫn nộ trong đó hiển nhiên đã tan.

"Thứ mà sau này sẽ liên quan đến sống chết của ta trên chiến trường, không dám tùy tiện."

Câu trả lời của Thẩm Lãnh luôn có thể khiến Trang Ung nảy sinh cảm khái trong lòng, tiểu tử thối này dường như thành thục hơn người cùng trang lức quá nhiều, quá nhiều, mà kiểu thành thục này đều sẽ thường khiến người khác hơi đau lòng.

"Trừ quân bổng nửa năm của ngươi, coi như khấu trừ bồi thường ngươi đã phá hủy hoành đao."

"Ồ…"

"Ngươi không phục?"

"Phục, phục."

Thẩm Lãnh gật gật liên tục, thầm nói dọa chết ta rồi, ta tưởng ông còn nhớ đến khối vàng đó của ta chứ.

Trang Ung nhìn bộ dạng của hắn liền không giận nổi, khoát tay căn dặn một tiếng: "Đi lấy một thanh bách luyện đao đến."

Trong trang bị chế thức được kho vũ khí Đại Ninh phân phát xuống, tất cả hoành đao đều được gọi là bách luyện đao, nhưng trên thực tế, bách luyện đao thực sự thì ngay cả một phần trăm cũng không có.

Công nghệ, giá thành chế tạo, thời gian hao phí, đều là những ràng buộc lớn trong chế tạo bách luyện đao, cho nên bách luyện đao chân chính thường đều chỉ phân phối cho quan quân từ đoàn suất trở lên.

Ngoài điều này ra, bách luyện đao phân phát đến các quân đều sẽ được các tướng quân phân chia, làm một kiểu phần thưởng cho thủ hạ lập được công lao.

Người của kho đao đều ngây ra, thầm nói tên khốn khϊếp này đã hủy 6-7 thanh đao mà tướng quân chỉ khấu trừ nửa năm quân bổng? Nhưng mà cũng không dám nói gì, chỉ đành phải ấm ức đi vào vị trí trong cùng của kho đao, bưng một thanh bách luyện đao ra ngoài.

Bách luyện đao và hoành đao bình thường cũng không có gì khác biệt về bề ngoài, nếu không nhìn kỹ thì căn bản kkhông phân biệt được, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện màu sắc sợi dây nhỏ quấn ở chuôi đao hơi khác nhau. Sợi dây nhỏ quấn ở hoành đao bình thường là màu đỏ, còn trong sợi dây đỏ trên chuôi đao bách luyện đao có lẫn một sợi chỉ đen.

Cho nên người trong quân lại gọi bách luyện đao là hắc tuyến đao.

"Ngươi cầm thanh đao này mà dùng đi."

Trang Ung phát hiện trước mặt Thẩm Lãnh, mình giống như một người phụ thân hồ đồ nuông chiều con trai nhỏ của mình, biết rõ là không thể chiều nó nhưng vẫn không kiềm chế được. Phụ thân hồ đồ nuông chiều con trai nhỏ, hiển nhiên là hay hơn cách gọi kiểu như gà mái…

"Hắc tuyến đao à."

Thẩm Lãnh vui vẻ. Đương nhiên Thẩm tiên sinh đã giảng về sự khác biệt giữa hồng tuyến đao và hắc tuyến đao cho hắn, cho nên hắn mới bẻ hết những thanh đao kia để thử một chút, xem thử có phải mình may mắn có thể lấy được một thanh hắc tuyến đao, bây giờ cũng coi như là được như ý muốn… Hắn rút hắc tuyến đao ra kêu xoẹt một tiếng, sau đó bẻ một cái…

"Ngươi còn bẻ!"

Trang Ung hô xong mới phát hiện giọng nói của mình cũng hơi rung, thật là hơi thất thố…

Thẩm Lãnh cười tươi rói, cắm hắc tuyến đao vào vỏ: "Không bẻ thì không bẻ thôi… Tạ tướng quân ban thưởng, ta rất thích đao này."

Trang Ung thầm nói ngươi thích mà ngươi còn bẻ?

"Khụ khụ… Về doanh đi thôi, nghỉ ngơi cho tốt, giữ thể lực ứng phó với cuộc thi võ nghệ ngày mai."

Thẩm Lãnh đứng nghiêm hành một quân lễ, sau đó cáo từ. Lúc đi đến cửa kho đao đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Trang Ung cười cười rất giảo hoạt. Nụ cười này của hắn khiến Trang Ung biết ngay chuyện không tốt rồi.

"Ngươi lại muốn làm gì?"

"Tướng quân, đánh cược chứ?"

Trang Ung cảm thấy thế giới quan của mình có thể đã sắp bị sụp đổ rồi, cổ họng càng lúc càng khô khốc: "Ngươi đang nói gì với bổn tướng quân? Đánh… đánh cược?"

Thẩm Lãnh "ồ" một tiếng, rất nghiêm túc nói: "Nếu ta giành được hạng nhất toàn doanh tân binh trong thi võ, vậy thì sau khi gia nhập chiến binh, ta muốn một đội mười người."

Trang Ung âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đội mười người sao… cho dù ngươi không nói, vốn dĩ ta cũng có suy nghĩ như thế này đó.

"Ta còn tưởng ngươi sẽ đòi một đoàn suất."

Thẩm Lãnh trưng ra vẻ mặt "ta đã chịu thiệt rồi sao", nói: "Bây giờ còn có thể mặc cả giá không?"

Trang Ung: "Cút…"

Thẩm Lãnh "ồ" một tiếng, ôm hắc tuyến đao của mình đi, vừa đi vừa nghĩ, nếu lúc nãy mình thật sự đòi một đoàn suất, Trang tướng quân sẽ cho không? Sau đó xác định, chắc chắn ông ta không cho…

Đội mười người à, xem ra là lúc lựa chọn trước thủ hạ tốt cho mình rồi.

Trong đầu Thẩm Lãnh suy nghĩ đến từng tân binh mà mình đã từng đặc biệt quan sát, phát hiện ra với con mắt nhìn của mình mà nói, thực sự không có một người nào đạt tiêu chuẩn, hoàn toàn không lọt mắt xanh.

"Lẽ nào ta đây la khóa kém nhất?" Hắn lẩm bẩm nói.

Trang Ung nhìn bóng lưng của Thẩm Lãnh cười lắc đầu, có nhiều lúc, người mà tướng quân lãnh binh thích nhất chưa chắc đã là binh sĩ tiêu chuẩn. Thẩm Lãnh là một kẻ rất có tính cách, Trang Ung cảm thấy người do Thẩm Tiểu Tùng dạy dỗ quả thực rất không tồi, một kẻ xuất thân đạo nhân có thể mài giũa miếng ngọc thô trở nên sáng bóng như vậy cũng không dễ dàng.

Nhưng miếng ngọc này thật sự không có tì vết sao?

Trang Ung suy nghĩ cẩn thận một chút, cảm thấy tì vết thì vẫn có, nếu như không có không biết xấu hổ giống như Thẩm Tiểu Tùng thì tốt rồi…