Chương 9: Thay đổi

Chương 9. Thay đổi

Trong thư phòng, Thượng Quan Cẩn nhuận nhìn ánh nến lay động, hắn đã từng có chút hối hận, nhưng nhìn thấy cậu ngoan ngoãn của hiện tại, chút hối hận kia đã chẳng còn lại chút gì, giờ phút này quần áo cậu nửa cởi, đang ở dưới thân hắn nỗ lực lấy lòng côn ŧᏂịŧ của hắn, Thượng Quan Cẩn Nhuận vuốt ve mái tóc dài như thác của cậu, thân thể bị dược thảo tẩm bổ trở nên trắng nõn bóng loáng càng là làm Thượng Quan Cẩn nhuận yêu thích không rời, hắn vốn tưởng rằng trải qua những chuyện trước đó cậu sẽ khổ sở xa cách hắn, nhưng không nghĩ tới, cậu sẽ trở nên ngoan ngoãn như thế, chấp nhận thỏa mãn hắn, dường như cậu thực sự quên mất mình từng là Đồng Nhạc, thật sự quên mất tất cả, chuyên tâm hầu hạ mình. Nhưng khi cậu ở một mình Thượng Quan Cẩn Nhuận vẫn sai người dùng xích khóa cậu lại, bởi vì Thượng Quan Cẩn Nhuận không thể mất đi cậu lần nữa.

Thượng Quan Cẩn Nhuận nâng mặt cậu lên, hôn môi cậu thật sâu, duỗi tay cởϊ áσ câij, hai nụ hoa mẫn cảm trước ngực đã bị mυ"ŧ đến sưng đỏ, thoáng chạm vào một chút đã khiến cậu rêи ɾỉ, chỉ là âm thanh bị Thượng Quan Cẩn Nhuận dùng môi ngăn lại không cách nào phát ra tiếng, bằng không càng khơi lên nhiều tìиɧ ɖu͙©, Thượng Quan Cẩn Nhuận bế vòng eo tuyết trắng của cậu lên để cậu ngồi thẳng lên phân thân của mình, đôi tay từ trước ngực chậm rãi vuốt ve xuống dưới, đến hai chân trắng nõn, hắn dùng sức tách ra xoa bên trong đùi.

Ư…a, hạ thể cậu ngậm vật thô to, thân thể mẫn cảm lại bị Thượng Quan Cẩn Nhuận đùa bỡn, tình cùng dục như thể sắp nuốt chửng cậu, vừa đau vừa sướиɠ làm đầu óc cậu trống rỗng, cứ như vậy cậu mất đi chút lý trí cuối cùng, hai chân vòng qua eo Thượng Quan Cẩn Nhuận, lời nói mơ màng, hoàn toàn trầm luân vào cơn tìиɧ ɖu͙©.

Trở lại nhà trúc đã là sáng sớm hôm sau, hiện tại Thượng Quan Cẩn Nhuận càng ngày càng bận rộn, cho nên cậu chỉ có thể hầu hạ bên cạnh hắn, hầu hạ xong lại lên kiệu về nhà trúc, đi lại vô cùng bí mật. Cậu mệt mỏi nằm trong bồn thuốc tắm Thuận Đức chuẩn bị, thân thể cậu mỏi mệt tới cực hạn, từ trong nước ra, Thuận Nhan đã chuẩn bị đồ ăn, ăn xong, cậu nằm trên giường mặc cho Thuận Đức khóa chặt tứ chi, an tĩnh nhắm mắt lại.

Không nghĩ có người đã ngồi đợi lâu trên xà nhà, người nọ thấy mọi người ra ngoài mới xoay người xuống đất, đi tới bên người y, aizz, thật là một tiểu mỹ nhân khiến người ta ngày ngày thương nhớ. Nội tâm hắn chửi thầm, không nhịn được mà duỗi tay muốn sờ mặt cậu, vốn tưởng rằng cậu sẽ gạt tay hắn đi, nhưng không nghĩ tới cậu lại bình tĩnh như nước, chỉ mở đôi mắt mỹ lệ quay đầu nhìn hắn, chậm rãi xốc một góc chăn lên, lộ ra sợi dây xích, thoáng vừa động sẽ phát ra âm thanh.

“Ngươi cho rằng ta sẽ sợ.” Người tới nhìn cậu, trong mắt mang theo ý trêu đùa.

“Không sợ sao?” cậu ngồi dậy, thanh thản dựa vào một bên, trên người cậu chỉ mặc chiếc áo bên trong trắng tinh, cậu bình tĩnh cởi dây buộc quần áo, lộ ra làn da trắng nõn bên trong, đêm qua hoan ái để lại không ít dấu vết trên người cậu nhưng sau khi tắm thuốc, dấu vết đã phai nhạt không ít, thân thể tuyệt vời như vậy, không kẻ nào có thể kháng cự.

Người trước mặt nheo mắt, hắn nâng mặt cậu lên, bốn mắt nhìn nhau, hắn nói, “Loại hành động không biết xấu hổ này cứ để lại cho Thượng Quan Cẩn Nhuận đi.” Mặc dù miệng nói khinh thường, nhưng đôi mắt vẫn nhìn về phía thân thể cậu, mỗi tấc thịt đều hoàn hảo, đè người như vậy ở dưới thân, nghe cậu khóc kêu xin tha, là một loại trải nghiệm tuyệt vời.

“Cảm thấy thẹn?” Cậu nhìn hắn, lại lần nữa mặc quần áo, “Làm việc này với ta chỉ hại chết nhiều người hơn thôi, nếu ngươi không dám làm thì đi đi, miễn cho một người vô tội lại chết ở chỗ này.” Dứt lời, cậu lại nằm xuống, âm thanh mở khoá cửa vang lên, lúc cậu lại quay đầu lại người nọ đã biến mất, không thấy đâu nữa giống lần trước.

Thuận Thủ nhìn thấy cậu đứng cạnh bàn trà, chạy nhanh đến hầu hạ, xậu nhàn nhạt nói, “Chỉ là khát nước ta mới đứng dậy, lần sau nhất định kêu ngươi hầu hạ.”

Thuận Thủ cảm kích nhìn cậu một cái, đến lúc thấy cậu nằm xuống giường mới nhẹ giọng lui ra khóa kỹ cửa.