Vào đêm, từ bức tranh sáng sớm với bao tiếng động lớn nhỏ ồn ào đã sớm quy về yên tĩnh, cả bầu trời đêm phủ một màu xanh đậm, kéo dài phạm vi thế lực của nó.
Bầu trời ban đêm, xuất hiện lấp lánh những chấm nhỏ sáng ngời.
Mà giờ khắc này cũng không phải thời điểm tốt để đi ngủ nói chuyện phiếm với Chu công, Sở Nghệ ngước mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, đôi lông mày thon dài đen nhánh không hờn giận nhíu lại.
Ngôn Vũ Hiên chẳng lẽ cho rằng mình ngủ được còn chưa đủ lâu sao? Ngoái đầu nhìn lại một cái, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt đen vừa tỉnh ngủ còn đang lim dim của Ngôn Vũ Hiên.
“Nhìn cái gì!” Ngủ không đủ giấc Ngôn Vũ Hiên luôn luôn không bao giờ xuống giường, nhưng hôm nay là ngoại lệ, bởi vì hắn quả thật mười phần thống hận tên vương bát đản Sở Nghệ này.
“Ta còn tưởng rằng ngươi không dậy dùng bữa đâu.” Chuẩn bị một bàn đầy thức ăn ngon chỉ chờ người dậy dùng bữa.
“Oa!” Ngôn Vũ Hiên nuốt một miệng nước miếng, trong đầu chỉ nghĩ đến: muốn đưa tay trộm một cái đùi gà!
Nhưng điều làm người ta khó hiểu là, cánh tay Ngôn Vũ Hiên vươn ra lại ngừng giữa chừng, giống như không bị thức ăn ngon trước mặt dụ dỗ. Nếu đổi thành ngày thường, hắn sớm tiến lên mãnh liệt cắn đùi gà thơm ngào ngạt, mà nay hắn xác thực có vẻ chần chờ.
“Tại sao lại không ăn?” Sở Nghệ gấp quạt lại, tạo ra hơi hơi cảm giác mát.”Sợ ta hạ độc?” Hắn đưa ra điều có thể khiến cho trong lòng Ngôn Vũ Hiên sợ hãi.
Từ khuôn mặt Ngôn Vũ Hiên nháy mắt trở nên xanh mét, quả thực bị hắn một câu đoán trúng. Sở Nghệ không khỏi bật cười.
“Cười cái gì!” Cả ngày chỉ biết cười ngu ngốc! Ngôn Vũ Hiên quay mặt đi, rồi lại quay lại bố thí cho Sở Nghệ một cái liếc mắt.
“Bởi vì nét mặt của ngươi rất thú vị.” Chỉ là thưởng thức Ngôn Vũ Hiên hay thay đổi biểu tình, liền có thể thấy được sinh hoạt hàng ngày của hắn sẽ tràn ngập thú vị, hắn cớ sao mà không làm đây?
“Ngươi những lời này là
ẩn chứa ý nói xấu ta đi!” Vẻ mặt của hắn mỗi ở nơi này là thấy thú vị đi, chẳng lẽ không được sao?
Hắn chán ghét nhất chính là người hay nói dối lừa gạt.
“Đại khái chính là ý tứ này.” Sở Nghệ bất đắc dĩ nhún vai, một bộ biểu tình hoàn toàn tán thành lời nói của Ngôn Vũ Hiên.
“Ngươi…” Ngôn Vũ Hiên vô cùng tức giận lại sắp chửi tục, trong con ngươi màu đen nhánh vì tức giận mà như sắp phun ra lửa tới nơi.
“Quên đi!” Ngay sau đó, hắn lại làm ra hành động trái ngược với dự liệu của Sở Nghệ, một mình tiêu hóa một cục to tức giận.
Sở Nghệ nhất thời cảm thấy nơi đáy lòng có chút mất mát nho nhỏ, bởi vì hắn thật sự thực chờ mong Ngôn Vũ Hiên sẽ giống như lúc trước đối với hắn giận dữ mắng mỏ.
Có lẽ, Sở Nghệ chỉ là bởi vì luôn cô đơn, lại cho rằng Ngôn Vũ Hiên có thể làm thay đổi cuộc sống cô đơn hiện tại của hắn!
“Còn ngây ra đấy làm gì?” khi Sở Nghệ hoàn hồn, Ngôn Vũ Hiên đã sớm ăn vụng một khối thịt nhồi đậu hủ.
“Ngươi rất đói bụng?” Nhìn tướng ăn của Ngôn Vũ Hiên, lại làm hắn có loại ảo giác thật hạnh phúc.
“Vô nghĩa!” Hắn đã bỏ không ăn bữa trưa, đến giờ hắn còn có thể không đói bụng sao? Ngôn Vũ Hiên lại gắp thêm một miếng đậu hũ mềm óng ánh, trực tiếp nhét vào miệng.
“Ngươi không đói bụng sao?” Lúc này, đổi lại Ngôn Vũ Hiên đưa ra câu hỏi.
Làm sao chỉ có mình hắn mãnh liệt ăn lấy ăn để, Sở Nghệ nhưng ngay cả dấu hiệu cầm đũa lên đều không có?
“Chỉ nhìn tướng ăn của ngươi, ta liền không thấy đói.” Nhìn hắn ăn ngon lành, Sở Nghệ liền không tự chủ được muốn tiến sát lại gần Ngôn Vũ Hiên, muốn dừng sát ở của hắn… đôi môi.
Thật sự là ý nghĩ kỳ quái, Sở Nghệ âm thầm cười khổ.
“Cảm ơn ngươi khích lệ nha!” Hừ, miệng chó không mọc được ngà voi, những lời này đại khái là chỉ Sở Nghệ đi.
“Không sợ ta hạ độc?” Ngôn Vũ Hiên không phải mới vừa còn đang lo lắng vấn đề này, tự nhiên trong chốc lát lại không sợ chết ăn lấy ăn để?
“Độc chết ta sẽ không có người nào cùng ngươi đấu võ mồm!” Ngôn Vũ Hiên cắn một miếng đùi gà, vừa ăn vừa nói nên trả lời có chút không được rõ ràng.
Hắn nên cảm thấy cảm động vì câu trả lời này, hay là nên cảm thấy dở khóc dở cười? Sở Nghệ vì Ngôn Vũ Hiên rót vào một chén rượu.
“Khụ… Thật tốt quá, có nước lọc!” Do ăn quá nhanh hại hắn thiếu chút nữa bị nghẹn chết, Ngôn Vũ Hiên căn bản không đi tìm hiểu xem trong chén là trà hay là rượu, liền đưa vào trong miệng.
“Phụt!” Thật cay, hảo tê!”Đây là rượu!” Hắn cánh môi vì phun rượu mà ướŧ áŧ, trong giọng nói mang theo oán giận cùng bất mãn.
Ếu, thảm rồi! Hắn không cẩn thận phun toàn bộ chén rượu tại trên mặt Sở Nghệ.
Ánh mắt Ngôn Vũ Hiên bắt đầu liếc nhìn xung quanh, không muốn nhìn thẳng vào một thân ẩm ướt rất chật vật Sở Nghệ.
“A.” Sở Nghệ mỉm cười nói. Chưa từng có người dám bất kính đối với hắn, càng không cần bàn là đem toàn bộ rượu phun ở trên khuôn mặt tuấn tú người gặp người thích của hắn. Ngôn Vũ Hiên đại khái là người can đảm nhất mà hắn từng gặp.
“Ai nha, ngươi làm sao lại không cẩn thận như vậy, lại cầm chén đổ lên người mình đâu?” Ngôn Vũ Hiên ý đồ che giấu tội lỗi của mình. Không phải lỗi của hắn, tuyệt đối không phải lỗi của hắn. Ngôn Vũ Hiên bắt đầu tự thôi miên chính mình.
“A, nguyên lai là tự mình đem đổ rượu lên người mình nha!” Ngôn Vũ Hiên thật sự là dám nói, dám đem lỗi sai của mình đổ lên đầu người khác.”Nhưng là ta cũng còn chưa động đũa nha, làm sao có thể uống rượu trước đây?”
“Vậy nhất định là ngươi rất dễ quên.” Đúng vậy, nhất định là như vậy. Ngôn Vũ Hiên vội vàng muốn nói phục hắn.
Nhìn Ngôn Vũ Hiên rung đùi đắc ý bộ dáng ngơ ngác, phảng phất thực sự mọi chuyện xảy ra như thế, Sở Nghệ cũng không muốn lại cùng hắn so đo chuyện này.
“Đã thế dùng xong bữa, cùng ta quay về Tê Phượng lâu.” Thấy Ngôn Vũ Hiên vẫn một bộ chẳng liên quan tới mình ăn thản nhiên như không, xem ra hắn là chưa nghe rõ đây,tiểu ngốc nghếch.
“Sao cơ?” Ngôn Vũ Hiên mãnh liệt ngẩng đầu, khóe miệng còn dính vài hạt cơm.”Tại sao?” Hắn không vội muốn rời đi nha! Huống hồ hắn còn có một nhiệm vụ — khuyên tiểu đệ mau mau rời khỏi Tông Chính Đình Tư.
“Bởi vì chỉ cần làm cho A Tư lại thấy ngươi xuất hiện bên cạnh tiểu huynh đệ, hắn chỉ sợ sẽ chết trẻ.” Sở Nghệ chỉ sợ Tông Chính Đình Tư dục cầu bất mãn, nghẹn thành bệnh.
“Hắn là cái rễ hành!” Tông Chính Đình Tư ngay cả củ tỏi cũng không bằng! Hắn Ngôn Vũ Hiên nhưng là nhị ca của A Phi nha! Cho dù Tông Chính Đình Tư có không vui bao nhiêu đi chăng nữa, cũng không thể đuổi hắn đi.
“Hắn không phải hành.” Sở Nghệ thẳng tắp nhìn chằm chằm hạt gạo dính trên khóe miệng của Ngôn Vũ Hiên, trong con ngươi đen ẩn dấu một du͙© vọиɠ.”Nhưng sự hiện hữu của ngươi sẽ ảnh hưởng đến hai người bọn họ.” Tông Chính Đình Tư thật vất vả mới lại khôi phục phong thái ngày xưa, hắn có thể nào tùy ý Ngôn Vũ Hiên chia rẽ đôi uyên ương ân ái?
“Liên quan rắm gì tới ngươi!” Nói thật ra, Sở Nghệ đang lo lắng cái quái gì chứ? Chẳng lẽ… Hắn cùng với Tông Chính Đình Tư có gì đó mờ ám?
Nếu như là như vậy, hắn nhất định trước làm thịt Sở Nghệ. Bởi vì cho dù hắn không muốn thế nào đi chăng nữa, cũng không cho phép hạnh phúc của Ngôn Trọng Phi bị người khác phá hư, cho nên Sở Nghệ phải hy sinh.
Trời ơi, tiểu đệ này hoài nghi cái gì đây? Chẳng lẽ hắn cho rằng ta cùng A Tư có quan hệ mập mờ không thể cho ai biết? Sở Nghệ thầm nghĩ.
“Bởi vì…” Tài năng diễn trò của Sở Nghệ trời cho không người theo kịp, người từng bị hắn lừa bịp số lượng không ít, Ngôn Vũ Hiên chính là một đứa ngốc trong số đó.
“Bời vì sao?” Ngôn Vũ Hiên bởi vì khẩn trương tự động xích lại gần, còn không biết mình đã dần dần rơi vào trong cạm bẫy Sở Nghệ tư thiết kế.
“Bởi vì ta thực yêu A Tư.” Nếu Ngôn Vũ Hiên chủ động hiểu sai trước,có thể thay hắn giải quyết không ít phiền toái, Sở Nghệ quả thực thấy rất hài lòng với lời nói dối này.
Lúc này, một chỗ tối bên ngoài cửa có những tiếng động nho nhỏ —
“Ta muốn gϊếŧ hắn!”
“Dừng tay, Tư!” Nếu không phải là người yêu của hắn liều mạng giữ hắn lại, Tông Chính Đình Tư tuyệt đối sẽ một chưởng đánh chết tên Sở Nghệ dám tung lời nói nhảm nhí.
“Xem một chút tình hình trước rồi nói sau.” Vẫn là Ngôn Trọng Phi có vẻ lý trí.
“Ngươi không thể thích hắn!” Ngôn Vũ Hiên hoảng sợ đứng dậy, gãi gãi làm tóc rối bời, đầu lại trống trơn, nghĩ không ra kế sách ứng đối.
“Tại sao?” Sở Nghệ cố ý đưa ra nghi ngờ. Trời mới biết hắn đã sắp vì nén cười mà chảy nước mắt.
Không được, hắn không thể nhanh như vậy đã bị lộ tẩy. Sở Nghệ vội vàng thừa dịp Ngôn Vũ Hiên không chú ý, chà lau nước mắt nơi khóe mắt.
“Tại sao?” A, bất cứ giá nào! Hắn nhất định phải cho tiểu đệ biết đến trong từ điển từ gọi là hạnh phúc!”Bởi vì ta thích ngươi!” Trăm ngàn cái không muốn, Ngôn Vũ Hiên không thể không làm một vụ lừa dối lớn.
“Sao!?”
Tông Chính Đình Tư cùng người yêu hai người hai mặt nhìn nhau, có vẻ thập phần kinh ngạc. Đương nhiên càng miến bàn Ngôn Trọng Phi trong lòng sớm quét qua một trận cuồng phong, thiếu chút nữa là vọt vào trong phòng.
“Yêu ta?” Sở Nghệ làm một đôi mắt hoài nghi, thanh âm có chút khàn khàn.”Ta hiểu được.” Thanh âm khàn khàn nghe qua như là trộn lẫn tiếng khóc nghẹn ngào.”Ngươi nhất định là vì tiểu huynh đệ của ngươi mới có thể ra hạ sách này.”
Trời ơi! Hắn sắp phá ra cười rồi. Sở Nghệ thực hi vọng trò đùa khôi hài này nhanh chút chấm dứt, bằng không hắn sẽ là người đầu tiên vì nhịn cười mà chết.
“Không, không!” Ngôn Vũ Hiên khoa trương lắc đầu phủ nhận, lại phối hợp thân mình không chút nào phối hợp ngôn ngữ tứ chi, khiến cho câu trả lời của hắn có vẻ phi thường không có sức thuyết phục.
Ít nhất Sở Nghệ cho rằng là như vậy!
“Vậy thì là vì sao?” Sở Nghệ quyết tâm hỏi đến cùng.
“Bởi vì…”
Ngôn Vũ Hiên có vẻ bí lời, nhưng lại nhìn…tới Sở Nghệ một bộ không có câu trả lời thích đáng sẽ không bỏ qua, hắn đành phải vì lời nói dối trước tiếp tục chế ra một lời nói dối khác.
“Bởi vì ngươi cướp đi nụ hôn đầu của ta!” Trời ạ, ai hiểu được nụ hôn đầu của hắn từ nhiều năm trước đã mất đi, thế nào có thể đến phiên Sở Nghệ thỉnh thoảng trêu cợt hắn.
Mặc kệ! Hắn không rảnh hướng Quan Âm nương nương tiêm sám hối, trước giải quyết cục diện rối rắm này đã rồi nói sau.
“Nụ hôn đầu tiên?” Sở Nghệ không làm sao có thể tin tưởng, tuy rằng Ngôn Vũ Hiên hôn có vẻ có chút non nớt, bất quá so với một người nam nhân bình thường mà nói, nếu là nụ hôn đầu tiên cũng bị nam nhân cướp đi, hắn xác định chắc chắn trước tiên sẽ gϊếŧ nam nhân kia diệt khẩu, còn đâu ra thời gian mà khiển trách.
“Đúng vậy!” Ngôn Vũ Hiên khi trả lời khuôn mặt còn đỏ lên, thực hiển nhiên hắn cũng không phải bởi vì thẹn thùng mà là cảm thấy e sợ, chân chính mà nói hẳn là bởi vì ảo não.
Hắn làm sao lại ôm họa vào người thế này?
Trời ơi, ta là đồ đầu heo! Ngôn Vũ Hiên thật muốn lắc cho đầu tỉnh táo lại.
“Cho nên ngươi phải phụ trách với ta!” Đây mới thực sự là trọng điểm, hắn không cho phép Sở Nghệ phá hư tình cảm lưu luyến giữa Ngôn Trọng Phi cùng với Tông Chính Đình Tư.
***
“Phụ trách?” Sở Nghệ nở một nụ cười, tựa như một chú mèo con,dùng ánh mắt lười biếng nhìn chăm chú con mồi nhỏ mà hắn cảm thấy tò mò.
Một cái hôn sẽ hắn phụ trách? Vậy hắn bị lỗ nặng nha!
Ngôn Vũ Hiên vẫn là hoàn bích không một chút tổn hại, hắn có thể phụ trách cái gì?
“Bằng không ngươi nói đi?” Biểu tình Ngôn Vũ Hiên dường như đang nói: bản đại nhân cũng có trăm ngàn cái không muốn nha!
Nếu Sở Nghệ dám nói một chữ “Không” đến cự tuyệt hắn, hắn tuyệt không dễ dàng tha thứ kẻ háo sắc dám ăn vụng đậu hủ của người khác này!
“Nhưng ngươi là nam nha!” Nếu Ngôn Vũ Hiên muốn chơi đùa, hắn nào có đạo lý không phụng bồi.
“Thời đại kia của ta nam nhân yêu nam nhân thực phổ biến.”
Ngôn Vũ Hiên phát ra một câu không suy nghĩ kỹ làm cho Sở Nghệ vô cùng cảm thấy hứng thú.
“Huống chi thời đại này của các ngươi nam nhân cũng không phải thường thường chơi kiểu này.” Hắn chính là giả thiết, giả thiết mà thôi!
“Chơi kiểu gì?” Sở Nghệ tò mò hỏi.
“Thì là đồng tính luyến ái a!” Lại dám giả ngu với ta, đừng trách ta xuống tay vô tình.
Ngôn Vũ Hiên sớm xoa tay, chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch, chuẩn bị đối phó Sở Nghệ đang giả bộ ngốc nghếch với hắn.
“Đồng tính luyến ái?” Đối Sở Nghệ mà nói, đó là một từ ngữ phi thường mới mẻ.
Đúng rồi! Này thông thái rởm đồ ngốc chính hiệu không hiểu cái gì gọi là đồng tính luyến ái. Ngôn Vũ Hiên hai tay chống nạnh, cúi đầu trầm tư, chỉ vì nghĩ ra một câu, có thể làm cho Sở Nghệ hiểu ý nghĩa thực sự của đồng tính luyến ái.
“Dù sao đều là nam nhân yêu nam nhân, nữ nhân thích nữ nhân, người đồng tính yêu người đồng tính.” Này đủ đơn giản đủ sáng tỏ đi! Hắn cũng lười giải thích nhiều, Sở Nghệ có nghe hiểu hay không cũng kệ hắn.
“Trọng Phi, hắn thật sự là ca ca của đệ sao?” Tông Chính Đình Tư hôn nhẹ chiếc cổ nhẵn mịn của người yêu, thầm muốn trở về tình cảnh hai ngày trước, cùng người yêu trêu chọc,ân ái đến mất hồn.
“Tư, không nên lộn xộn!” Ngôn Trọng Phi chỉ có thể âm thầm kháng nghị tranh thủ tự do.
Hắn vừa mới có thể xuống giường, Tông Chính Đình Tư sẽ lại muốn hắn cùng mây mưa tiếp?
Không, hắn tuyệt không thỏa hiệp!
Ngôn Trọng Phi mới muốn tránh thoát trói buộc của người yêu, liền muốn chạy vội, liền bị Tông Chính Đình Tư che miệng bắt đi rồi.
“Sao?” Ngôn Vũ Hiên như là cảm ứng được huynh đệ gặp nạn, thăm dò nhìn về phía ngoài cửa sổ. Hắn tổng có một loại cảm giác kỳ quái nhưng lại nói không nên lời, cảm thấy vừa mới rồi bên ngoài dường như có người…
“Nam nhân yêu nam nhân a…” Vì không cho Ngôn Vũ Hiên nghi ngờ, Sở Nghệ bỗng nói ra câu khác để phân tán lực chú ý của Ngôn Vũ Hiên.
“Bằng không ngươi cho là ai yêu ai?” Cũng không phải “Giác quan thứ sáu sinh tử luyến”, yêu một cái Quỷ Hồn không tồn tại.
Ít nhiều lực chú ý của Ngôn Vũ Hiên bị hắn dẫn dắt rời đi, nếu không thực sẽ làm hắn phát hiện bên ngoài có hai người nghe lén. Sở Nghệ hơi cảm thấy an tâm.
“Nhưng ta vẫn tương đối yêu A Tư.” Hiện tại là lúc nên dẫn dụ Ngôn Vũ Hiên cùng hắn phạm tội.
“Không được!” Ngôn Vũ Hiên vội vàng nhằm phía Sở Nghệ, hai tay mạnh mẽ hữu lực nắm chặt bả vai Sở Nghệ mãnh liệt lắc lắc.”Ngươi không thể…” Hắn phản ứng kịch liệt vượt ra ngoài bản thân tưởng tượng, đơn giản một câu: hắn có chút không khống chế được.
“Không thể cái gì?” Con mắt đen của Sở Nghệ đón nhận ánh nhìn Ngôn Vũ Hiên, ra vẻ nghi hoặc hỏi.
“Tóm lại, ngươi phải phụ trách với ta!” Tuy rằng Ngôn Vũ Hiên nắm trong tay lợi thế hơi yếu kém không có tính thuyết phục lắm.
“Ngươi là nói…” Sở Nghệ đứng dậy tiến sát Ngôn Vũ Hiên, từ đôi môi thở ra hơi thở nóng bỏng như muốn đốt cháy người khác.
Thân thể Ngôn Vũ Hiên sinh ra cực độ phản cảm, lại mạnh mẽ ép chính mình ẩn nhẫn ý muốn mãnh liệt muốn đánh người của mình.
“Muốn ta yêu ngươi sao?” Hơi cúi người, Sở Nghệ hôn hai má Ngôn Vũ Hiên.
Không thể phản kháng, không thể phản kháng… Ngôn Vũ Hiên thân mình cứng ngắc không ngừng run run, cho thấy của hắn rất phẫn nộ, nhưng mà hắn lại ngoan ngoãn tùy ý Sở Nghệ muốn làm gì thì làm.
Muốn nôn quá, nhưng hắn không thể để cho vì nhất thời xúc động mà hỏng việc lớn.
Sở Nghệ đương nhiên hiểu rõ rành rành tình trạng hiện tại của Ngôn Vũ Hiên, trong lòng vốn có ý muốn trêu đùa giờ đây biến mất không còn một chút.
Có lẽ hắn có thể vì chính mình tìm một giải thích hợp lý — hắn không thích người luôn trong tình trạng bị động, mặc người chém gϊếŧ Ngôn Vũ Hiên.
Sở Nghệ né ra mình cùng của y một khoảng cách, tạm biệt cảm thụ kỳ diệu không thể nhận mới vừa rồi.
Đó là tâm rung động, hơi hơi run rẩy.Ngay tại khoảnh khắc hắn hôn Ngôn Vũ Hiên, một loại cảm thụ chưa từng từng có nhưng rõ ràng lại làm chấn động toàn bộ mạch máu trong người hắn, máu vốn lạnh như băng trong phút chốc trở nên rất nóng; nhưng, loại cảm giác này lại biến mất cực nhanh, còn đọng lại chỉ là sự vô tình.
Tâm, gắt gao co lại, phảng phất bởi vì máu đông lại mà trở nên ngừng đập.
“Sao?” Sở Nghệ lui lại! Thân mình Ngôn Vũ Hiên không khỏi thả lỏng rất nhiều.
“Nơi này có hạt cơm dính trên miệng ngươi.” Sở Nghệ đem hạt cơm ngậm tại đầu lưỡi, lấy sét đánh không kịp bưng tai dùng nụ hôn đưa vào trong môi Ngôn Vũ Hiên. Hắn thầm nghĩ hồi phục cảm giác vừa rồi, tâm, sẽ lại một lần nữa mạnh liệt nhảy lên sao?
Xuất phát từ phản kháng theo bản năng, Ngôn Vũ Hiên đột nhiên đẩy Sở Nghệ ra.
Rất muốn nhổ ra! Hắn liều mạng che miệng, nhịn xuống vị chua đang dâng lên trong cổ họng.
Dù sao hắn còn chưa có tâm lý muốn đồng tính luyến ái. Chính mình làm sao có khả năng tiếp nhận nam nhân? Vì Ngôn Trọng Phi, hắn có nhất thiết phải hy sinh hạnh phúc của chính mình sao?
Khi Ngôn Vũ Hiên nâng ánh mắt lên, liền thấy sắc mặt Sở Nghệ thảm đạm, cùng bất đắc dĩ cười khổ.
“Ta nghĩ ngươi cũng không thích hợp với ta.” Hơn nữa hắn cũng không có khả năng vì giúp bạn mà không tiếc cả mạng sống, mà bắt ép mình yêu thượng một người nam nhân. Ít nhất trong lòng Sở Nghệ hiểu được, chính mình tuyệt sẽ không dễ dàng yêu thương bất luận kẻ nào.
“Đợi một chút!” Ý là nói hắn thi còn chưa thi mà đã trực tiếp bị đánh rớt? Quá độc ác đi!
“Nói như vậy ngươi còn không hiểu sao?” Hắn cự tuyệt vô cùng rõ ràng, không thể yêu hoặc là không yêu đều là kết quả giống nhau, trước khi cả hai đều bị tổn thương, vẫn là sớm thu tay thì tốt hơn.
“Biết cái gì!” Ngôn Vũ Hiên khẩu khí thẳng thắn vẫn như trước không thay đổi, “Cái gì gọi là ta không thích hợp với ngươi?”
Hắn đã muốn phát huy tinh thần phối hợp cao độ, Sở Nghệ còn muốn như thế nào nữa?
A, hắn đã hiểu, chẳng lẽ Sở Nghệ không có Tông Chính Đình Tư sẽ bất lực?
Đang lúc Ngôn Vũ Hiên miên man suy nghĩ vẩn vơ, bộ dáng hắn nghiêng nghiêng đầu trông thật buồn cười, khiến cho Sở Nghệ sớm ôm bụng cười cười đến nỗi thắt lưng không đứng thẳng nổi.
“Nét mặt của ngươi…” Rốt cuộc cái đầu nhỏ của Ngôn Vũ Hiên hoạt động như thế nào? Mặc kệ hắn hoành khán thụ khán(nhìn ngang nhìn dọc), trái ngắm phải soi, chính là cảm giác tầm mắt Ngôn Vũ Hiên dường như đặc biệt chú ý bộ vị trọng yếu ở nửa người phía dưới của hắn.
Chậc, tiểu quỷ này cũng không tránh khỏi tưởng tượng quá mức đi, hắn chẳng nhẽ là loại nam nhân dùng nửa thân dưới để cảm nhận tình yêu sao?
“Nếu ngươi là sợ chính mình không thỏa mãn được ta, liền sớm nói đi!”
Ngôn Vũ Hiên đột nhiên bật ra một câu nói, thực khiến cho Sở Nghệ muốn đấm ngực. Đây là chuyện buồn cười nhất, mà trong hai sáu năm qua hắn từng nghe thấy.
“Ngươi là đang cười nhạo ta!” Hắn thấy được.
“Không có.” Ngôn Vũ Hiên là suy nghĩ quá nhiều đi! Hắn bất quá là khẽ nhếch khóe môi lên, đã bị ngộ nhận là đang cười nhạo hắn? Trời đất chứng giám nha, mọi người đều có thể thay hắn làm chứng, bởi vì nụ cười mê người vốn chính là dấu hiệu đặc trưng của hắn.
“Nhưng là nét mặt của ngươi rõ ràng là đang cười nhạo ta!” Gì? Hắn dường như có chút đi lệch chủ đề ban đầu.
Thật nhanh phục hồi lại tinh thần, hắn trước hết thay mình làm cái cổ vũ tâm lý. Trước giả ý quấn quít lấy Sở Nghệ, làm cho Tông Chính Đình Tư cũng không có cơ hội ăn vụng, như vậy tình yêu của tiểu đệ mới có thể bảo đảm.
Đây cũng bất đắc dĩ khi làm ca ca. Ngôn Vũ Hiên bùi ngùi thở dài.
“Vì sao thở dài đâu?” Vĩnh viễn không thiếu được trong người Sở Nghệ là lòng hiếu kỳ.
“Bởi vì ta có phiền não thôi!” Sở Nghệ chắc là không hiểu tâm tình của hắn, Ngôn Vũ Hiên cũng lười không nhìn hắn.
“Ta có thể giúp ngươi sao?” Cái gọi là phiền não của Ngôn Vũ Hiên, nhất định không tránh khỏi có dính dáng đến Ngôn Trọng Phi cùng Tông Chính Đình Tư.
Phút chốc, Ngôn Vũ Hiên nâng lên hai tròng mắt lóng lánh tựa như ánh lửa cháy rực, đã làm Sở Nghệ có chút kinh ngạc, vội vàng rút lui vài bước, để bảo toàn thân thể.
“Ngươi nhất định có thể giúp ta, nhất định…” Ngôn Vũ Hiên tươi cười so với hắn là chỉ có hơn chứ không kém, âm trầm đáng sợ.
Nhưng hắn mới là chủ nhân chân chính của kiểu cười đó đâu! Sở Nghệ âm thầm ở trong lòng phát ra liên tiếp mấy tiếng cười ngay cả ma quỷ đều thấy sợ hãi.
“Thật vậy chăng?” Không phải hắn đem Ngôn Vũ Hiên đẩy hướng cạm bẫy a! Sở Nghệ vội vàng phủi sạch quan hệ, để tránh đến lúc đó lại rước họa vào thân.
“Đúng!” Ngôn Vũ Hiên làm một quyết định kiếp này không kịp hối hận.”cùng ta hẹn hò!” Hắn âm thầm ở sau lưng làm cái thủ thế nói dối nho nhỏ, dù sao Sở Nghệ cũng nhìn không thấy.
“Hẹn hò?”
“Ân, tựa như tình nhân bình thường vậy.” Ngôn Vũ Hiên cố gắng giải thích, tùy tay cầm lấy một đôi đũa bạc.”Liền giống như chiếc đũa này vậy, làm thành một đôi tình nhân, trong đó thiếu một cây đều không được.” Hắn sợ Sở Nghệ quá ngu ngốc, cho nên chọn lấy cái ví dụ đơn giản nhất lại dễ hiểu.
“Chiếc đũa?” Sở Nghệ tự nhiên là phối hợp với Ngôn Vũ Hiên tự cho là đúng, nhưng ai có thể nhìn đến Sở Nghệ sau lưng kia đang nở nụ cười quỷ quyệt, đang chuẩn bị nghênh chiến Ngôn Vũ Hiên người đang nghĩ đến mọi chuyện đều nằm gọn trong lòng bàn tay mình.
Mọi chuyện trong cuộc sống, luôn khó có thể đoán biết trước a!