Cả một đêm trời đổ mưa phùn rốt cục ánh rạng đông cũng xuất hiện nơi cuối chân trời, trên mái hiên có đàn chim bị nước mưa làm ướt sũng cánh, vỗ vỗ cánh tụ tập thành đàn hót líu lo.
Cả đêm luôn trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh coi chừng Sở Nghệ, Ngôn Vũ Hiên chung quy cũng không nén được mệt mỏi ập tới, cánh tay đỡ dưới cằm, hai tròng mắt khép hờ, vẻ mặt mệt mỏi.
Sở Nghệ bỗng dưng tỉnh lại cảm thấy mỏi mệt toàn bộ đều biến mất, mở mắt nhìn xung quanh, liền nhìn thấy bộ dáng Ngôn Vũ Hiên ngủ gà ngủ gật, làm hắn tim đập nhanh không thôi.
Không phải là mộng đi? Sở Nghệ nhéo Ngôn Vũ Hiên đang trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh một cái.
“A!” Trong phòng phát ra tiếng kêu sợ hãi,to tới mức khiến bên ngoài mấy con chim nhỏ vỗ cánh bay đi thẳng.
Đau! Là tên hỗn đản nào thiếu đạo đức, dám thừa dịp y ngủ véo trộm đùi y!
Ngôn Vũ Hiên phút chốc mở to đôi mắt còn lim dim buồn ngủ, thẳng trừng mắt nhìn Sở Nghệ đang nằm trên đùi mình.
“Sớm an.” Sở Nghệ liền nở một nụ cười sáng lạn như hoa nở, tiếp theo ôm chặt thắt lưng Ngôn Vũ Hiên không buông.
“Chết tiệt! Ngươi mau thả ta ra!” Quan Âm nương nương, hắn rốt cuộc làm sai chuyện gì a? Cứu Sở Nghệ một mạng, lại bị hắn cắn ngược một cái. Ngôn Vũ Hiên tin tưởng mình về sau nhất định sẽ bởi vì một lần này làm phúc mà không báo này mà trở thành một người máu lạnh vô tình thấy chết không cứu.
“Không buông!” Sở Nghệ lắc đầu, ôm càng chặt hơn.”Ta sợ ta vừa buông tay ra sẽ không còn có thể thấy ngươi nữa.” Có thể nghĩ, Sở Nghệ đã sớm ngã vào tình yêu thứ mà hắn nghĩ sẽ không bao giờ xảy đến với hắn.
“Ngươi còn không mau buông ta ra…” Ngôn Vũ Hiên sắc mặt trắng xanh nói: “Ngươi đại khái cũng sắp không gặp được ta rồi đó, bởi vì ta sắp tắt thở.” Sở Nghệ lại ôm chặt y không buông, y liền có khả năng đi theo tổ tiên bán trứng vịt muối đi.
Sở Nghệ vừa nghe, vội vàng buông hai tay đang ôm chặt ra, mà Ngôn Vũ Hiên tựa như con diều đứt dây, hơi hơi ngửa ra phía sau. May mắn ngay lúc y sắp ngã ra sau, Sở Nghệ trước một bước giữ chặt y lại.
“Không có việc gì.” Sở Nghệ đưa y ôm vào trong ngực dịu dàng nói.
“Vũ Hiên?” Ớ, làm sao gọi y cũng không thấy có phản ứng gì thế này? Sở Nghệ vội vàng nhìn một cái xem thế nào, rõ ràng phát hiện Ngôn Vũ Hiên sớm đã ngủ say trong lòng hắn, thỉnh thoảng còn truyền đến từng đợt tiếng ngáy nhỏ.
Xem ra y thật sự mệt lắm đi. Sở Nghệ ngây ngô cười.
Ngôn Vũ Hiên thực sự vì trông coi hắn mà một đêm chưa chợp mắt? Vậy hắn nên báo đáp phần nhân tình này của Ngôn Vũ Hiên như thế nào đây?
Nụ cười trên môi hắn lại càng nở rộ hơn, Sở Nghệ nhẹ nhàng ôm lấy Ngôn Vũ Hiên đang ngủ say sưa, đem y đặt ở trên giường, rồi vì y đắp thêm chăn ấm.
“Ngươi cho rằng ta lấy thân đến báo đáp phần ân tình này của ngươi thì như thế nào?” Sở Nghệ ở bên tai Ngôn Vũ Hiên nhẹ nói thầm.
“Ưm…” Ngôn Vũ Hiên vô ý thức thở ra một tiếng lẩm bẩm, vẫn chưa nghe rõ những lời Sở Nghệ nhẹ giọng nỉ non là gì.
“Vậy coi ngươi đã đồng ý đi!” Sở Nghệ cười nói, cúi người hôn môi Ngôn Vũ Hiên.
***
“Ai đáp ứng muốn ngươi lấy thân báo đáp?” Ở trong tình trạng không thể phản ứng, Ngôn Vũ Hiên mơ mơ hồ hồ tiếp nhận Sở Nghệ lấy thân báo đáp.
“Tại lúc ngươi ngủ.” Sở Nghệ cười đến rất là tà ác.
“Thật vậy chăng?” Ngôn Vũ Hiên nhìn về phía mọi người, chỉ thấy không một ai
giúp y nói đỡ.
“Đương nhiên là sự thật rồi.” Sở Nghệ cánh tay vươn ra, ôm chặt Ngôn Vũ Hiên đang có ý đồ chạy tới bện cạnh Ngôn Trọng Phi.
Đám người Ngôn Trọng Phi đông loạt gật gật đầu, toàn bộ đều đứng về phía Sở Nghệ.
“Các ngươi…” Thấy chết mà không cứu còn chưa tính, lại còn dám bỏ đá xuống giếng! Ngôn Vũ Hiên oán hận nghiến răng nghiến lợi.
“Như vậy không phải tốt lắm sao?” Ngôn Trọng Phi nói, cố ý liếc mắt nhìn Sở Nghệ một cái.
“Tốt cái khỉ khô gì!” Hắn khi nào nói tha thứ cho Sở Nghệ, lại vì sao bị Sở Nghệ cuốn lấy chọc tức đến mức muốn tắt thở?
Trọng Phi đệ có biết hay không ca sắp biến thành con chuột túi mẹ, phải ôm một cái đại đại phiền toái — Sở Nghệ?
“Ngươi nói lời thô tục nha!” Sở Nghệ cảnh cáo, trong mắt lóe ra cái nhìn giảo hoạt.
“Liên quan rắm gì đến ngươi!” Bọn họ sớm nước giếng không phạm nước sông, cực kỳ xa lạ.
“Các ngươi cứ ở lại từ từ chơi, ta trở về phòng trừng phạt tiểu hài tử không nghe lời này.” Sở Nghệ khiêng Ngôn Vũ Hiên lên y vẫn đang kêu cứu mạng liên tục, vẻ mặt hạnh phúc bước tới phòng ngủ của mình.
“Họ Sở kia, ngươi mau buông ta xuống!” Ngôn Vũ Hiên kéo kéo tóc Sở Nghệ, biểu đạt bất mãn.
“Ngươi có thể thử lại tiếp tục giật tóc xem, ta khẳng định cho ngươi không xuống giường được.” Nếu Ngôn Vũ Hiên còn giả ngu chọc giận hắn, Sở Nghệ tuyệt đối có biện pháp khiến y phải nghe lời hắn.
“Ngươi không thể làm như vậy!” Ngôn Vũ Hiên nháy mắt liền thành vẻ mặt cầu xin, vội vàng hướng Ngôn Trọng Phi cầu cứu.”Trọng Phi, đệ không phải muốn dẫn ca về nhà sao?” Lúc này hắn thầm nghĩ rời xa Sở Nghệ, trở lại phòng ngủi của y nơi tràn ngập các trò chơi điện tử.
Mọi người chỉ nhìn thấy Sở Nghệ bước chân càng chạy càng nhanh, hoàn toàn không cho Ngôn Trọng Phi có cơ hội mở miệng, thân ảnh hai người dần dần mơ hồ, biến mất ở một khúc ngoặt.
“Tiểu Phi, đệ không phải đã đáp ứng…” Ngôn Trọng Phi đứng cạnh Tông Chính Đình Tư vẻ mặt có chút mờ mịt, hắn thật sự không rõ lắm Ngôn Trọng Phi cùng Sở Nghệ đã bí mật giao dịch cái gì.
“Đúng nha!” Ngôn Trọng Phi cười nói: “Nhưng Sở đại ca nói hắn còn không có chuẩn bị tâm lý gặp đại ca của đệ, cho nên đệ tự tiện thay nhị ca làm quyết định, chơi nửa năm hay một năm gì đó rồi lại cùng chúng ta cùng nhau về nhà.”
“Chúng ta đây…” Có phải hay không cũng cùng Sở Nghệ bọn họ giống nhau, có thể trễ một chút mới quay về…
“Không được!” Ngôn Trọng Phi nâng lên gương mặt tuyệt không chịu thỏa hiệp, “Không theo đệ cùng nhau trở về, huynh liền một mình ở lại Ỷ Hương Hồng uyển. Dù sao chờ Sở đại ca nguyện ý trở về gặp đại ca, đệ mới có thể quay lại nơi này.” Ngôn Trọng Phi cũng không tin Tông Chính Đình Tư còn dám cùng hắn cò kè mặc cả.
“Tiểu Phi…” Nghĩ đến đây, Tông Chính Đình Tư lại tràn đầy hâm mộ Sở Nghệ.
Nhưng hắn lại không biết trong phòng Sở Nghệ sắp triển khai một hồi đại tàn sát…
***
Ngôn Vũ Hiên giận dữ hét: “Họ Sở kia!”
“Hừm, ta ở đây.” Sở Nghệ vẫn là bộ dáng cợt nhả.
“Cái này không giống với ước định lúc trước của chúng ta!” Y há có thể đơn giản liền tha thứ cho Sở Nghệ như thế? Đương nhiên là muốn cho Sở Nghệ một chút trừng phạt nho nhỏ, hai năm làm hòa thượng, trải qua cuộc sống thanh tâm quả dục.
“Nhưng là ta còn chưa có chuẩn bị tâm lý.” Nói thật, Sở Nghệ căn bản không úy kỵ đại ca của Ngôn Vũ Hiên, nhưng vừa nghĩ tới Ngôn Vũ Hiên vừa cho hắn một cái đề khó, hắn liền không thể không ngay lúc đó thay đổi ước định ban đầu.
“Ai cho phép ngươi cùng ta trở về?” Kỳ quái, chuyện này cùng với chuyện Tiểu Phi nói là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Ngôn Vũ Hiên bắt đầu hoài nghi mình có phải hay không bị tiểu đệ bán rẻ cho người ta.
“Bí mật.” Sở Nghệ nhẹ vung vung ngón tay, “Chẳng lẽ ngươi trừng phạt ta còn chưa đủ sao?” Hắn đã muốn mười ngày không chạm vào Ngôn Vũ Hiên, cả người cơ hồ cạn sạch sức lực.
“Mới mười ngày mà thôi ngươi liền nhận thua? Ha ha…” Ngôn Vũ Hiên kiêu ngạo mà ngửa mặt lên trào phúng Sở Nghệ.
“Không.” Sở Nghệ tới gần Ngôn Vũ Hiên, tươi cười tà mị như mê hoặc người khác, làm cho Ngôn Vũ Hiên không khỏi lơi lỏng phòng bị.
“Ta là sợ ngươi mấy ngày kế tiếp đều sẽ ngoan ngoãn đợi ta ở trên giường.” Lời nói vừa dứt, Sở Nghệ liền hóa thân thành ác lang, đánh về phía mỹ thực trước mắt — Ngôn Vũ Hiên.
Sau, Ngôn Vũ Hiên chỉ có thể ở trong lòng
Sở Nghệ ảo não, hối hận chính mình vì sao phải làm đại ca hy sinh cứu tiểu đệ chứ, làm hại cả người y đều tặng cho Sở Nghệ. Aizz, thật sự là biết vậy đã chẳng làm a!
– HOÀN –