Tiệc tối hôm nay kết thúc, mọi người ai về nhà nấy.
Sau khi Tiêu Lương trở về thì liền đón một đạo thánh chỉ.
Trầm Ngọc được Thố Tử đưa về hầu phủ.
Diệp Tịch Vụ cũng muốn ở lại chăm sóc nàng nhưng lại sợ uy quyền của đệ đệ Diệp Thanh Vũ, chỉ còn cách nghe theo mà về Diệp phủ.
Trương thái y băng bó vết thương lại cho Trầm Ngọc, viết một đơn thuốc xong cũng rời đi.
Hiện tại tẩm phòng tụ tập rất nhiều người.
Lý Vân đau lòng rót cho nàng một ly nước:
- Đồ ngốc này, có phải con lại đi tìm chết phải không? Với vũ lực của con, sao có thể bị thương nặng như vậy được?!
Trầm Lạc Ngư sờ sờ đầu nữ nhi:
- Con nghĩ ai phái Liên Nhi đến hành thích con?
Trầm Ngọc lắc đầu.
Thố Tử nhìn vết thương đã được băng bó kỹ càng của nàng, môi mím lại, nói bằng một giọng rất nhỏ:
- Có khi nào...là lục hoàng tử không?
- Lục hoàng tử?!
Sắc mặt tất cả mọi người lập tức trầm xuống.
Trầm gia gia lại nhịn không được đá cho Thố Tử một cái:
- Phát ngôn linh tinh!
Thố Tử ôm mông, miệng hơi cười:
- Trầm lão thái gia, con nói thật. Dù gì tiểu hầu gia cũng là quan tòng nhị phẩm, vậy mà lại hạ mình đi dự lễ trưởng thành của Tiêu Lương, người không vui nhất có lẽ chính là Hoa Trà điện hạ.
Trầm gia gia cau mày, hừ lạnh, lại đá thêm một phát.
Thố Tử rõ ràng có thể tránh né, lại chỉ đứng yên cho Trầm gia gia đá.
Hắn vẫn tiếp tục nói:
- Trầm lão thái gia, ngoài Tiêu Lẫm ra, con thật sự nghĩ không ra là ai nữa.
Trầm gia gia buông gậy chống xuống, ngồi trên ghế trầm tư.
Bạn nhỏ Lý Trạch Khiêm hoàn toàn không hiểu mấy chuyện này, chỉ lọm cọm bò lên giường, sau đó há cái miệng nhỏ thổi thổi mấy cái vào vết thương của Trầm Ngọc.
- Thổi thổi bay cái đau!
Trầm Ngọc cười nhạt, đem Lý Trạch Khiêm bế lên, lại thấp giọng nói:
- Chuyện này không nhất thiết chỉ có mình Tiêu Lẫm là thấy không vui.
Trầm Lạc Ngư nghiêng đầu hỏi:
- Ý con là Tiêu Dực?
- Tiêu Dực trước nay chán ghét con cái lập bè với quan viên, nếu việc ám hại con thành công, người được lợi nhất chỉ có thể là Tiêu Dực.
Trầm Ngọc bị ám sát ngay trong yến tiệc của Tiêu Lương, nếu nàng có mệnh hệ gì, Trấn Bắc hầu phủ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho gã.
Tiêu Lẫm là người được đề cử thành người kế vị đời tiếp theo, diệt trừ đối thủ là lẽ đương nhiên nhưng nhân phẩm của hắn thật sự rất tốt, được nhân dân kính trọng.
Công cao chấn chủ, đây là thứ mà chẳng vị vua nào muốn xuất hiện ở thời đại mình cai trị cả.
Nếu Trầm Ngọc bỏ mạng tại đây, những người biết suy nghĩ một chút đều có thể nghĩ tới việc Tiêu Lẫm cố tình thu mua người khác đến ám hại mệnh quan triều đình.
Còn về phần Tiêu Dực, ông ta chỉ cần ngồi mát hưởng bát vàng.
Nếu Trấn Bắc hầu phủ chọn truy cứu chuyện này, Tiêu Lương không thể thoát khỏi liên can, trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.
Tuy Tiêu Lương ngu ngốc vô năng không có khả năng gây tổn hại gì đến ngôi vị hoàng đế của Tiêu Dực, nhưng bớt một cái đối thủ, ai lại không làm chứ?
Tiêu Lẫm bị nghi ngờ, không thể nói chính là điều đáng mừng nhất đối với ông ta, có thể mượn cơ hội đó tước đoạt một ít quyền lợi của hắn.
Nếu mà Trầm Ngọc thật sự chết, vậy càng vui hơn, bớt đi một mối uy hϊếp mang tên Trấn Bắc hầu phủ.
Một nước đi này, không thể không nói, độc.
Một mũi tên này trúng ba con nhạn.
Sinh ra trong đế vương gia, quả nhiên không có cha con.
Trầm gia gia đương nhiên đã nghĩ tới chuyện này, ông trầm mặc.
Trước kia ông chính là người nâng đỡ Tiêu Dực lên tới ngai vị bây giờ, vậy mà...
Thôi thôi, càng nói, chỉ càng đau lòng hơn.
Bất nhân, bất nghĩa, Tiêu Dực làm đủ cả rồi!
Trầm gia gia lắc đầu thở dài, đôi mắt mờ mờ chảy ra chút ấm nóng.
Lý gia gia chống gậy đứng ở bên cạnh không đành lòng nhìn ông bạn già của mình như vậy, không tiếng động an ủi ông.
Tô gia gia thở dài, vỗ vai Trầm Ngọc:
- Được rồi, chuyện này đừng nhắc đến nữa. Mấy ngày nay con cứ nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ lung tung.
Trầm Ngọc theo thói quen gật đầu, gật xong mới thấy hơi đau rát truyền đến, mày đẹp nhăn lại:
- Vâng.