Chuyển ngữ: Mơ
Hai tay bị còng lại, pháp khí bị mất, tên yêu đạo không thể giở trò gì ra nữa. Cảnh sát nhặt cây kiếm gỗ lên, tò mò nhìn thử rồi nói nhỏ với đồng nghiệp bên cạnh: "Là gỗ."
Vừa rồi bọn họ thấy ông ta đang vừa vung vừa chém, còn tưởng rằng vũ khí nguy hiểm.
Một cảnh sát khác quan tâm hỏi Bạch Tiên Tiên: "Hay là cô đi băng bó tay trước rồi về đồn lấy lời khai nhé?"
Bạch Tiên Tiên: "Vết thương nhỏ, vết thương nhỏ, vấn đề không lớn!"
Hai cảnh sát áp giải tên yêu đạo đi. Ông ta trừng mắt oán hận nhìn Bạch Tiên Tiên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hóa ra mày là người buổi sáng phá pháp trận làm tao bị thương. Nỗi nhục hôm nay! Ngày sau tao trả lại gấp bội!"
Bạch Tiên Tiên sợ hãi trốn ra sau lưng chú cảnh sát: "Hu hu QAQ"
Cảnh sát áp giải ông ta giận tím mặt, đánh một cái vào gáy yêu đạo: "Còn dám uy hϊếp người bị hại ở trước mặt chúng tôi! Ngoan ngoãn một chút cho tôi!"
Yêu đạo: "..."
Ông ta tức giận ngậm miệng.
Đoàn người vừa ra khỏi ngõ mấy bước chân thì một bóng người bước nhanh tới, tốc độ quá nhanh làm cho mấy cảnh sát sợ hãi giật mình. Bạch Tiên Tiên lại lên tiếng trước: "Trần Lẫm! Tôi không sao!"
Bóng dáng cao gầy dừng lại, bởi vì chạy nên ngực hơi phập phồng, trông thấy cô lành lặn đứng ở đó, môi mỏng mím chặt mới từ từ thả lỏng.
Bạch Tiên Tiên gọi 110 báo cảnh sát Trần Lẫm có nghe thấy, bây giờ thấy yêu đạo bị giam cũng không lạ. Sau khi ra ngoài, Chử Chính Minh và hai đạo sĩ khác bị thương cũng khập khiễng chạy tới, trông thấy cảnh kỳ lạ này đều có vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm.
Bạch Tiên Tiên chỉ rách chút da ở mu bàn tay, vết thương bên ngoài của Chử Chính Minh và hai đạo sĩ trông còn nghiêm trọng hơn nhiều, cũng đều mặc áo đạo sĩ, vừa gặp kẻ thù yêu đạo là lập tức chửi rủa nhau, làm cho cảnh sát ngơ ngác.
Cuối cùng tất cả bị dẫn về đồn lấy lời khai.
Cảnh sát là Bạch Tiên Tiên gọi, trong phòng thẩm vấn, cảnh sát có thâm niên cầm biên bản xem qua, không hiểu tình hình lắm, nghi hoặc hỏi Bạch Tiên Tiên: "Là cô báo cảnh sát có tụ tập đánh nhau?"
Bạch Tiên Tiên: "Đúng đúng đúng, vâng vâng vâng."
Cảnh sát có thâm niên nhìn một vòng: "Ai tụ tập đánh nhau cơ?"
Bạch Tiên Tiên chỉ vào yêu đạo: "Ông ta đánh hội đồng chúng tôi!"
Đám cảnh sát: "?"
Cảnh sát có thâm niên: "... Một mình ông ta đánh hội đồng tất cả mọi người ư?"
Cô bảo cái này gọi là tụ tập đánh nhau á?
Một cảnh sát khác nhắc nhở: "Còn có cướp nữa."
Cảnh sát có thâm niên hỏi Bạch Tiên Tiên: "Cướp cũng là ông ta làm à? Ông ta cướp cái gì của cô hả?"
Yêu đạo không nhịn được chửi mắng: "Cô ta mặt dày! Rõ ràng cô ta đuổi đánh tôi suốt cả chặng đường! Muốn đổ tội cho người khác sợ gì không có lý do!"
Sư đệ Chử Chính Minh tức giận nói: "Ông mới mặt dày! Để cảnh sát biết những chuyện ông làm ra thì xử bắn ông một trăm lần cũng không đủ! Ông là kẻ sỉ nhục Đạo Môn! Khối u ác tính trong giáo!"
Hai cảnh sát bên cạnh nhỏ giọng nghị luận: "Dính tới tôn giáo, chuyện này hơi rắc rối rồi."
Đang nói, điện thoại của cảnh sát có thâm niên reo lên. Ông bắt máy nghe một lát, hơi kinh ngạc nhìn mấy người Bạch Tiên Tiên một cái, sau khi trả lời vài câu thì tắt máy nói: "Các người có thể đi." Lại lạnh lùng nói với tên yêu đạo kia: "Ông thành thật một chút!"
Bạch Tiên Tiên phỏng đoán là bên Hiệp hội Đạo giáo Trung Quốc ra mặt rồi.
Yêu đạo kia căm giận hừ một tiếng.
Những chuyện huyền diệu khó giải thích đều có bộ phận chuyên liên lạc xử lý giữa chính phủ và Hiệp hội Đạo giáo Trung Quốc. Có Hiệp hội Đạo giáo Trung Quốc tiếp nhận, Bạch Tiên Tiên tất nhiên yên tâm, sau khi nói lời cảm ơn với mấy cảnh sát thì rời khỏi đồn.
Lần này Chử Chính Minh bị thương không nhẹ, bọn họ cũng không ngờ yêu đạo dám thả bầy quỷ ở khu dân cư, lúc ấy yêu đạo đập vỡ cái bình, mười mấy con ác quỷ ùa ra bám vào thân người cắn xé. Người Chử Chính Minh mang tới không đủ, còn phải phòng ngừa ác quỷ chạy trốn khỏi chung cư hại người, suýt chút nữa thì người ngã ngửa đổ.
Lúc Bạch Tiên Tiên gặp bọn họ, hai bên thật ra đều bó tay hết cách. Nếu không phải cô kịp thời chạy tới, làm không tốt thật sự sẽ để cho tên yêu đạo này chạy thoát.
Mấy người Chử Chính Minh còn phải trở về xử lý ác quỷ và vết thương trên người, ra khỏi đồn thì tạm biệt Bạch Tiên Tiên, nói rõ sau khi xử lý xong sẽ báo cho cô biết. Đến lúc đó Hiệp hội Đạo giáo Trung Quốc sẽ có phần thưởng theo công lao, tất nhiên sẽ không thiếu khen thưởng.
Bạch Tiên Tiên đắc ý, nhìn mặt trời trên đỉnh đầu một cái, lại nhìn đồn công an sau lưng, thấy có phần không chân thực ngẩng đầu lên hỏi Trần Lẫm: "Xong rồi phải không? Chúng ta bắt được kẻ chủ mưu rồi nhỉ?"
Trần Lẫm nhìn chằm chằm mu bàn tay bị thương của cô, tiếng nói rất trầm: "Về bệnh viện băng bó vết thương."
Bạch Tiên Tiên thờ ơ xua tay: "Ôi chao vết thương nhỏ thôi, lát nữa mua thuốc khử trùng ở tiệm thuốc rửa qua là được rồi."
Xe bên cạnh bấm còi hai tiếng, Vương Tiêu nhảy xuống từ trong xe, kích động gọi cô: "Đại sư Bạch!"
Bạch Tiên Tiên tò mò nhìn sang: "Sao dì cũng tới đây?"
Vương Tiêu nói: "Tôi thấy các người lên xe cảnh sát nên theo tới." Bà ấy chỉ vào trong xe: "Chồng của tôi cũng nhìn thấy, nói đúng là người kia!"
Bạch Tiên Tiên nhìn vào trong xe, hồn phách Trương Phàm hơi mờ bay ở trong xe, vẻ mặt kích động vì báo được thù lớn, hưng phấn vẫy tay với cô.
Vương Tiêu mở điện thoại ra, mở giao diện đơn đặt hàng cho cô xem: "Đại sư Bạch, tôi đã hoàn thành đơn đặt hàng. Tôi thấy trên này còn có thể chấm điểm, cho nên chấm năm sao khen ngợi cho cô đó!"
Mắt Bạch Tiên Tiên sáng lên: "Wow! Đơn đầu tiên trong cuộc đời cháu đó! Cảm ơn dì nhiều!"
Vương Tiêu lại móc một bao lì xì từ trong túi ra, xấu hổ đưa qua: "Là trước đó tôi không tinh mắt, còn hoài nghi bản lĩnh của đại sư, thật sự xin lỗi. Lần này không nhờ có cô thì có lẽ chồng tôi bị nhốt cả đời cũng không ai biết, cảm ơn cô, thật sự rất cảm ơn cô. Số tiền đơn đặt hàng đầu tiên quá ít, đây là thù lao thêm cho cô."
Bạch Tiên Tiên nhìn bao lì xì phồng lên, trông không hề ít tiền, không muốn nhận lắm.
Vương Tiêu không nói lời gì nhét bao lì xì vào trong ngực cô, lại hỏi: "Không biết đại sư có thể bổ sung thêm cho chồng tôi một nghi thức siêu độ không?"
Bạch Tiên Tiên nói: "Cháu còn chưa thông thạo nghiệp vụ lập đàn cầu khấn lắm, bài vị trường sinh của chú ấy ở Trí Hư Quán. Cô chú đến thẳng Trí Hư Quán thì tốt hơn."
Vương Tiêu gật gật đầu: "Cũng được! Cũng được!" Bà sốt ruột hỏi: "Kế tiếp hai người đi đâu? Vừa hay tôi có xe, tôi đưa các người đi."
Bạch Tiên Tiên xua xua tay: "Không cần! Không cần! Chúng cháu..."
Trần Lẫm đột nhiên mở miệng: "Tiệm thuốc."
Bạch Tiên Tiên quay đầu nhìn anh một cái, Trần Lẫm nói với Vương Tiêu: "Đi tiệm thuốc."
Vương Tiêu: "Được rồi, khi tôi tới vừa hay nhìn thấy bên kia có tiệm thuốc."
Không hiểu sao cô khá vui vẻ.
Sau khi lên xe, Trương Phàm lại cảm ơn Bạch Tiên Tiên một hồi, cuối cùng lo lắng hỏi: "Tôi không báo cáo với địa phủ lâu như vậy, lại giúp tên yêu đạo làm chuyện xấu, có bị phạt hay không?"
Bạch Tiên Tiên an ủi ông ấy: "Chú là bị ông ta ép buộc, cũng là người bị hạt, họ sẽ không phạt chú đâu. Cho dù có tội, chú cũng giúp chúng cháu bắt được ông ta, công tội bù nhau, tới âm ti vẫn sẽ phân tích dựa vào công đức khi còn sống của chú."
Lúc này Trương Phàm mới yên tâm.
Tiệm thuốc không xa, mấy phút là tới, sau khi tạm biệt xuống xe, Bạch Tiên Tiên đưa mắt nhìn Vương Tiêu lái đi xa rồi mới vui vẻ mở lì xì ra đếm.
Sau khi đếm xong, trong mắt cô lập tức hiện lên vô số vì sao phát sáng, không thể tin nói với Trần Lẫm: "Có hai vạn!" Bạch Tiên Tiên hưng phấn xoay vòng quanh tại chỗ: "Đời tôi chưa từng thấy nhiều tiền như vậy!"
Trần Lẫm: "..."
Cô kích động khoa tay múa chân, không chú ý vết thương trên mu bàn tay lại vỡ ra, máu chảy ra, một khắc sau đã đau đến xuýt xoa nên túm góc áo của anh: "Mua thuốc mua thuốc!"
Vết thương này thật ra cũng không nghiêm trọng lắm, chủ yếu là vết thương ngoài da phơi ra ngoài không khí rất đau.
Dược sĩ ở tiệm thuốc xem qua, lấy cồn khử trùng, băng gạc, còn lấy thêm thuốc cầm máu giảm đau, thuốc bột bôi ngoài da và thuốc tiêu viêm, dặn dò cô: "Trước khi kết vảy đừng để dính nước nhé."
Trần Lẫm nói: "Tôi biết rồi."
Bận rộn cả ngày, mặt trời còn chưa xuống núi.
Chạng vạng tối ráng mây phủ kín chân trời, đối diện tiệm thuốc là một công viên nhỏ. Bạch Tiên Tiên ngồi xuống ghế, bây giờ mới thấy đau lưng, giống như chuyển gạch cả một ngày, thân thể còn không khỏe bằng mấy dì nhảy múa ở quảng trường bên cạnh.
Trần Lẫm mở cồn khử trùng ra, thấm bông băng, nhìn Bạch Tiên Tiên hết nhìn đông lại nhìn tây, chần chờ nói: "Tay..."
Bạch Tiên Tiên chìa mu bàn tay ra trước mặt anh.
Ngón tay anh bỗng nhúc nhích, rốt cuộc không nắm chặt, chỉ cúi đầu để cánh tay trái ở dưới bàn tay cô, để cô không cần tốn sức để lên.
Bởi vì cọ xuống mặt đất, trong vết thương rách ra còn dính bụi. Trần Lẫm cầm bông xử lý từng chút một, lông mi thật dài buông xuống, vẻ mặt rất chăm chú.
Bạch Tiên Tiên đau đến nỗi xuýt xoa.
Anh dừng lại, giống như ngay cả hô hấp cũng dừng lại, như một người gỗ không nhúc nhích, chờ cô xuýt xoa xong mới lại từ từ tiếp tục xử lý vết thương.
Bạch Tiên Tiên xuýt xoa một tiếng thì anh dừng lại một chút, xuýt xoa một tiếng thì anh dừng lại một chút.
Bạch Tiên Tiên cười rất vui vẻ: "Trần Lẫm, hoá ra đây là chốt mở van của anh hả?"
Anh khử trùng vết thương, rắc thuốc bột màu vàng vào vết thương rồi lúc này mới ngẩng đầu lên: "Còn đau không?"
Bạch Tiên Tiên nói: "Không đau, vừa rồi thật ra tôi đang trêu anh thôi." Cô lại nghĩ tới mái tóc đen mềm mại bị phơi nắng của anh: "Trêu anh thật sự rất vui nha."
Trần Lẫm mở bình nước khoáng, lấy ra một viên thuốc tiêu viêm thả lên tay cô: "Mấy ngày tới không được dính nước."
Bạch Tiên Tiên uống một ngụm nước nuốt thuốc vào, liếʍ liếʍ khóe môi: "Vậy bát của tôi ai rửa?"
Trần Lẫm: "Tôi rửa."
Bạch Tiên Tiên: "Quần áo của tôi thì sao?"
Trần Lẫm: "Máy giặt."
Trai thẳng, đúng là quá thành thật.
Bạch Tiên Tiên vỗ vỗ bao lì xì lớn trong túi: "Hôm nay kiếm được tiền rồi. Đi nào, tôi mời anh ăn cơm!"
Nói đến, cô còn chưa ăn cơm cùng Trần Lẫm ở bên ngoài đâu. Phải nói là Trần Lẫm chưa từng ăn cơm ở bên ngoài trừ nhà ăn bệnh viện.
Bạch Tiên Tiên hỏi: "Anh biết đồ ăn bên dưới tầng ký túc xá của chúng ta ngon thế nào không?"
Trần Lẫm lắc đầu.
Bạch Tiên Tiên: "Hôm nay dẫn anh đi nếm thử một lần!"
Giữa bệnh viện và ký túc xá có một con phố sầm uất, bình thường tan tầm phần lớn Bạch Tiên Tiên đều tìm kiếm cơm tối ở trên con đường này, mấy đồng nghiệp thân thiết ở bệnh viện cũng quen biết vì thường xuyên gặp trên con đường này.
Nhưng Trần Lẫm làm việc nhiều năm ở bệnh viện như vậy, chưa từng tới lần nào.
Lúc xuống xe, anh lấy khẩu trang ra đeo lên.
Nhưng khí chất của trai đẹp sao có thể che miệng là có thể che giấu. Bạch Tiên Tiên đếm, đi còn chưa được mười mét đã có không dưới mười nữ sinh quay đầu nhìn lén anh.
Phía trước dòng người náo nhiệt, chợ đêm vừa mới bắt đầu.
Trần Lẫm phát hiện cô gái vừa rồi bước chân còn tung tăng bỗng nhiên mất hứng dừng lại.
Anh xoay người, cúi đầu nghiêm túc nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Bạch Tiên Tiên: "Đột nhiên không muốn đi nữa, chúng ta nên về ký túc xá ăn mì tôm thôi."