Chương 46

Trường Lăng không biết trong lòng người mặt sắt bị chấn động mấy hồi vì mình, nàng thấy thời gian gấp rút, bèn cúi xuống mở xiềng xích trên tay chân hắn, lại xoay tới lui quanh hắn hai vòng, cuối cùng từ bỏ suy nghĩ không thiết thực như mở khóa khô lâu bằng sắt.

Nàng móc từ trong bọc vải ra một chiếc áo choàng màu đen đưa cho hắn, nói: "Ta biết ngươi không tin tưởng ta, nếu ngươi còn muốn ra ngoài, vậy thì đi theo ta, nếu như không muốn, thì coi như không gặp, ta không thể kéo theo một người không muốn chạy trốn rời khỏi Mộ Vương Bảo được."

Trường Lăng nói xong một hồi liền lập tức quay đầu ra khỏi địa lao, nàng cố ý không nhắc tới Sở Thiên Tố, cũng không cho A Chu một chút thời gian để suy nghĩ, chính là đánh cược vào bản năng cầu sinh của hắn. Quả nhiên, người nọ suy nghĩ trong nháy mắt, liền khoác lên trường bào màu đen, theo gót Trường Lăng đi qua bảy ngoặt tám rẽ, rất nhanh đã vượt ra khỏi địa lao tới trước cổng lớn của nhà giam.

Trường Lăng quan sát một hồi sau cánh cổng, chờ đám binh sĩ tuần tra trên con đường nhỏ phía trước đi qua, liền nhanh chóng mở cổng nhảy ra ngoài, người mặt sắt nối gót theo sau, mới nhận ra có ba tên binh sĩ đứng gác ngoài cổng, một tên ngồi trên mặt đất như thể đang ngủ say.

Hắn vô thức nắm chặt tay, thận trọng phát hiện ra ba tên kia mặc dù đang đứng, nhưng thân thể lại cứng nhắc dựa vào tường. Tâm hắn thả lỏng, theo Trường Lăng tiến vào trong rừng, nghe nàng khẽ nói: "Binh tuần vừa rồi chưa nhận ra điều gì bất thường, đợi tuần tra đến vòng thứ hai phát hiện bọn họ vẫn duy trì tư thế như cũ, đương nhiên sẽ phát hiện ra có người đào ngục."

Trong lòng người mặt sắt kinh ngạc không thôi, bất luận là bởi thân thủ hay là vẻ bình tĩnh của "thiếu niên" trẻ tuổi trước mắt này. Độ mạnh yếu của thủ vệ trạm gác tại Mộ Vương Bảo hắn vô cùng rõ ràng, chỉ dựa vào sức của hai người họ thì việc chạy thoát thân là tuyệt đối không có khả năng, hắn không nói một lời đi theo Trường Lăng, chỉ vì muốn nhìn xem rốt cuộc nàng có hậu chiêu cùng trợ thủ gì.

Vậy mà sự thực chứng minh hắn đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Trường Lăng dọc đường mang theo hắn trốn đông tránh tây nhảy lên nhảy xuống, tới được sông băng dưới chân núi Nhạn Hồi, sau đó nói với hắn: "Nhảy xuống đi."

Người mặt sắt: "..."

Cho nên kêu hắn trên đầu đội khô lâu sắt nặng mấy cân cứ như vậy nhảy xuống sông là có ý gì?

Trường Lăng lần lượt cởi bỏ khải giáp quân phục trên người chính mình, chỉ giữ lại một bộ trang phục màu đen, nàng lặn xuống nước trước, chỉ chốc lát sau liền nhô đầu lên, từ trong bãi cỏ ven sông kéo ra một hàng những tấm ván gỗ thật dài, giữa các tấm gỗ có buộc dây thừng, có thể khiến cho người thoải mái bám tay nổi lên trên mặt nước, ánh mắt Trường Lăng thoáng xoay chuyển, "Xuống đi, sông này có thể thông ra bên ngoài."

Bầu trời không xa phía sau vang lên một tiếng kêu rung trời chuyển đất, có người cao giọng nói: "Phạm nhân chạy rồi…"

Người mặt sắt thấy chính mình cũng không có sự lựa chọn, lập tức không chần chừ thêm nữa, trước tiên đem quân phục của Trường Lăng bên bờ giấu trong bụi cây, sau đó nhún người nhảy xuống sông, hai tay nắm chặt tấm ván gỗ không để chính mình chìm xuống nước, không ngờ tới, mảnh gỗ này thực sự có thể miễn cưỡng nâng hắn nổi trên mặt nước, thỉnh thoảng ló đầu lên hít một ngụm khí, cũng đủ để cho hắn bơi xa được một đoạn.

Lúc này đêm đã khuya, năm ngón tay dưới hồ khó phân biệt đông tây nam bắc, người mặt sắt không biết nên bơi về đâu, chỉ có thể tùy theo Trường Lăng kéo tấm gỗ ở phía trước dẫn đường. Dòng sông này thoạt nhìn chính là một nhánh nội hà nho nhỏ, phóng mắt đến tận cùng, hiển nhiên không có khúc ngoặt nào dẫn ra bên ngoài, nhưng người mặt sắt cứ như vậy tùy tiện lặn ngụp trong dòng nước, tối đen như mực, lúc ló đầu ra một lần nữa, quay đầu nhìn lại, cư nhiên phát hiện cả tòa núi Nhạn Hồi đã bị bỏ lại phía sau lưng.