Chương 43

Sở Thiên Tố từng sinh một trai một gái, ước chừng tại thời điểm hai đứa trẻ bảy tám tuổi gặp phải nạn lụt, bà vì cứu con trai mà trơ mắt nhìn con gái bị nước lũ cuốn trôi. Không lường trước được nhiều năm sau tương phùng cùng với con gái, con gái đã gả cho một người rất có uy vọng ở Nhạn quốc, cái gọi là một người làm quan cả họ được nhờ, con gái không chỉ không nhớ oán hận xưa kia, còn đưa phụ mẫu huynh trưởng cùng nhau hưởng vinh hoa phú quý.

Vậy mà còn chưa trôi qua mấy ngày tháng tốt đẹp, con trai đang làm đại phu của Sở Thiên Tố gặp phải rắc rối chữa bệnh làm chết quý nhân hoàng tộc, sau đó cả nhà tính cả bà cùng với hai người cháu, đều bị lưu đày tới Mộ Vương Bảo tại núi Nhạn Hồi.

Sau đó nữa, bà nghe tin con gái cũng bị liên lụy buồn bực mà chết, chỉ còn lại đứa cháu ngoại của bà lẻ loi hiu quạnh một mình.

Đây đại khái là một câu chuyện vốn tưởng rằng có thể nuôi con dưỡng già không ngờ lại là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Sở Thiên Tố vốn cho rằng cả đời cũng không thể đoàn tụ với đứa cháu ngoại này nữa, nhưng bà không bao giờ ngờ tới, ông trời lại cho bà một cơ hội tương phùng.

Thật sự là may mắn và cũng là định mệnh.

Trường Lăng nghe đến cuối cùng, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.

Vốn dĩ, nàng cảm giác cháu ngoại của Sở Thiên Tố vì những vướng mắc năm xưa mà cự tuyệt uống thuốc giải, thực sự là nhu nhược yếu đuối, nhưng nghĩ đến việc hắn bị người dùng thủ đoạn hèn hạ ném tới nơi này, kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay, đáy lòng đối với hắn liền nảy sinh thêm một tia đồng cảm.

Sở Thiên Tố không nói gì ngơ ngẩn mất một lúc, đột nhiên quay lại quỳ gối trước Trường Lăng, run giọng nói: "Dựa vào sức của một mình ta, thực sự rất khó để cứu được cháu ngoại ta, trước mắt bà bà chỉ có thể cầu xin ngươi giúp đỡ mà thôi."

Trường Lăng nâng bà dậy, "Cái mạng này của ta là do bà bà cứu, không đến mức phải dùng từ cầu xin."

Sở Thiên Tố thấy nàng đồng ý, mặt lộ vẻ vui mừng, nhưng rất nhanh ánh mắt lại trở nên nặng trĩu, "Chỉ là Mộ Vương Bảo cơ quan trùng trùng, muốn trốn thoát vốn chính là khó như lên trời, hơn nữa thân thể ngươi bây giờ xương cốt còn chưa hồi phục, càng không thể động võ.."

"Ta ở trong ngục nghe người kia nói rằng cháu ngoại của ngài có bộ tướng trung thành, còn nói đô thành có không ít người đang tìm kiếm hắn, cháu ngoại này của ngài ở Đại Nhạn quốc, rốt cuộc có thân phận gì?"

Sở Thiên Tố sắc mặt có chút cổ quái, "Hắn.. Ta nghe nói hắn là tướng quân."

Thấy bà hàm hồ ngôn từ kỳ lạ, Trường Lăng chỉ cho là bà ở trong Bảo hơn mười năm tin tức không nhanh nhạy, "Hắn tại Nhạn quốc nếu đã có quyền thế nhất định, sao không tìm một người có thể tin cậy giúp truyền tin ra ngoài, để người bên ngoài biết hắn đang ở đây?"

Sở Thiên Tố buột miệng nói, "Không thể, tuyệt đối không thể, Bảo chủ của Mộ Vương Bảo, đối với hắn hận đến thấu xương."

"Vì sao?"

Sở Thiên Tố không đáp, chỉ nói: "Hiện tại cho dù tìm kiếm, cũng không kịp nữa rồi, người trúng Tam hồn tam phách tán sẽ phát điên sau hai ngày sẽ kiệt sức mà chết, đợi qua ngày mai, cái kia rõ ràng.. Người ngươi thấy trong ngục đương nhiên sẽ kêu tai mắt của hắn trong Bảo đi kiểm tra, nếu phát hiện A Chu vẫn còn sống, hắn làm sao có thể nhân từ nương tay?"

Người đó căn bản chưa từng nhân từ nương tay.

Chẳng qua chỉ là e ngại lý do gì đó không muốn người khác biết mới không hạ sát thủ với cháu ngoại của Sở Thiên Tố.

Trường Lăng có chút nực cười thở dài, "Nếu đã như vậy, đêm nay là cơ hội duy nhất để chúng ta động thủ rồi."