Chương 41

Trường Lăng xoay chuyển tròng mắt, nơi nàng đứng là góc chết, không thấy được cửa ngục, cũng không nhìn thấy kẻ tới là ai, nàng nín thở ngưng thần, chỉ nghe thấy tiếng một nam tử trẻ tuổi nói:

"Không cần lo lắng, hắn chỉ còn lại chút khả năng đó mà thôi."

Người này nói câu từ rõ ràng, không giống đám người ở đây nói năng lộn xộn, nàng khẽ cau mày, dựa vào trực giác cảm thấy thân phận của người này không thể xem thường.

Trường Lăng đương nhiên không nhìn thấy, người nọ một thân cẩm y áo bào đỏ, giữa thắt lưng đeo một tấm bạch ngọc màu mỡ cừu, cao quý dị thường. Hắn chắp tay mà đứng, nhìn người mặt sắt thò tay ra cách chính mình chỉ trong gang tấc, không mảy may để tâm, xoay đầu về hướng hộ vệ cùng với lính canh ngục bên cạnh, ra hiệu cho bọn hắn lui xuống, "Ta có lời muốn nói riêng với hắn."

Hộ vệ do dự một lát, treo đèn dầu trong tay lên đôn tường, quay người lui xuống. Người kia thấy bọn họ đã đi xa, mới một lần nữa quan sát thương tích trên dưới khắp người mặt sắt, khóe mắt nổi lên ý cười kỳ dị, "Tam đệ, mấy ngày không gặp, cảm giác làm tù nhân có dễ chịu hay không?"

Người mặt sắt run môi mở miệng, lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào, người nọ thấy vậy, vẻ mặt giả bộ bừng tỉnh, vỗ tay cười nói: "Phải rồi, ta quên mất ngươi không thể nói được, thường ngày ngươi nhanh mồm nhanh miệng như vậy, ở đây lại đột nhiên im lặng, khiến cho nhị ca ta không quen cho lắm."

Trường Lăng sững sờ.

Nhị ca?

"Ngươi không cần nhìn ta như vậy, ta tới, là để gặp ngươi lần cuối, ngươi muốn đi, cũng không nên đi âm thầm quá mức."

Người mặt sắt mấy lần dùng sức lay động cánh cửa nhà ngục, trong mắt chứa đầy sát khí cuồn cuộn, nếu như ánh mắt có thể hóa thành thực thể, người phía đối diện đã bị đâm thành trăm nghìn lỗ trên cơ thể rồi.

Người nọ cuốn ống tay áo nghiêng người, không làm bộ làm tịch nữa, cười lạnh nói:

"Không cần phải lãng phí sức lực nữa, ngươi đội chiếc khô lâu bằng sắt này, cho dù đám thuộc hạ trung thành dũng mãnh của ngươi có đứng trước mặt cũng không thể nhận ra được... Ha ha, bây giờ toàn bộ đều đang tập trung tìm kiếm tung tích của ngươi, không ai có thể tưởng tượng được đường đường là Đại Nhạn... E là ngay cả bản thân ngươi cũng không nghĩ ra được rốt cuộc là sai sót chỗ nào mới lưu lạc đến bước đường này?" Hắn nói đến đây liền tạm dừng một chút, lại bỏ qua danh xưng của người mặt sắt, tâm trí Trường Lăng vừa động, lại nghe người nọ chậm rãi nói: "Nói với ngươi sự thực cũng chẳng sao, lần này người hợp tác cùng ta chính là Hạ Cẩn Chi của Đông Hạ quốc, ngươi đắc tội với ai không được lại cứ muốn đắc tội với hắn, haiz, vậy nên không thể trách nhị ca thuận nước đẩy thuyền, bán cái ân tình này cho hắn…"

Người nọ đi lại mấy bước trước cửa ngục, "Biết được chân tướng thì có thể làm gì, dù sao ngươi cũng đã trúng Tam hồn tam phách tán, qua đêm nay ngay cả bản thân là ai ngươi cũng sẽ không nhớ được…"

Người mặt sắt thở phì phò mấy hơi, ánh sáng ngưng tụ nơi đáy mắt dần dần tan rã, chiếc mặt nạ sắt đã không thể che đậy được nỗi tuyệt vọng bao trùm khắp toàn thân hắn.

"Niệm tình ngươi là huynh đệ của ta, ta sẽ dặn dò thuộc hạ lưu lại toàn thây cho ngươi, ồ, đương nhiên, nếu để cho Bảo chủ của Mộ Vương Bảo biết được thân phận của ngươi, vậy ta cũng không dám chắc hắn có quất roi thi thể hay không đâu…"

Người nọ nói xong ngửa đầu bật cười, sau khi quay lại thì nụ cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất.

Người mặt sắt muốn duỗi tay ra tóm lấy hắn, hắn liền khinh thường hừ lạnh một tiếng, lách người rời đi, đi được mấy bước, lại quay đầu nhìn bóng tối vô tận phía sau, ánh mắt kỳ quái lướt qua một tia không đành lòng, nhưng cuối cùng không quay lại, chỉ nói một câu:

"Tam đệ, trên đường xuống hoàng tuyền, nếu có hận thì hãy hận chính ngươi quá mức huênh hoang tự đại, mới khiến cho tất cả mọi người đều đối địch với ngươi."