Đáy lòng Trường Lăng dâng một cơn hỗn loạn, nàng cẩn thận nhớ lại hồi lâu, rõ ràng nhớ được bản thân trúng độc trùng cổ Đồng tâm, phải không còn cơ hội sống mới đúng, vậy mà khi mở mắt ra liền thấy bản thân đang ở nơi này, cũng không biết là người nào, lại có thể sử dụng loại thuật cải tử hồi sinh này để cứu sống mình.
Lúc này, phía sau đột nhiên truyền tới một tiếng kinh hô:
"Ngươi tỉnh rồi!"
Trường Lăng nghe tiếng nhìn lại, thấy một bà lão mặc áo gai quần bố đứng trước cửa động, trong tay xách theo làn trúc, vẻ mặt khó tin vọt tới xoay vòng quanh nàng hỏi:
"Ngươi thực sự tỉnh rồi?" Bà ngồi xổm xuống đặt tay lên cổ tay Trường Lăng, nhìn nàng giống như nhìn thấy một bảo bối hiếm lạ gì đó, "Ngươi còn sống, ngươi thực sự còn sống."
Trường Lăng không biết nguyên do, chỉ nghĩ rằng khẩu âm nói chuyện của bà lão này thật là kỳ quái, tuổi tác đã cao trên đầu còn thắt mấy lọn bím tóc, nhìn qua không quá giống với trang phục của người Trung Nguyên. Bà lão thấy nàng cứ nhìn mình chằm chằm mà không nói lời nào, lòng bàn tay phủ lên trán của Trường Lăng, "Vì sao ngươi không nói gì, không phải bị ngốc rồi chứ? Ngươi có còn nhớ mình là ai hay không?"
Trường Lăng không quen bị người khác chạm vào, liền quay đầu sang hướng khác, lại thăm dò hỏi:
"Ta là ai?"
Bà lão sáp lại gần với vẻ mặt "đại sự chẳng lành":
"Chẳng lẽ.. Ngươi không phải Việt Trường Lăng?"
Trường Lăng cảnh giác nhíu mày, "Bà biết ta?"
"A, hóa ra ngươi không có ngốc, may quá không phải là bà bà ta cứu lầm người." Bà lão vỗ vỗ ngực, "Ta vẫn luôn thắc mắc, người đời đều nói Việt Trường Lăng là một nam nhân, làm sao lại trở thành một tiểu cô nương xinh đẹp tuyệt trần đến như vậy... Nhưng lúc đó ấn ký ngọn lửa trước trán ngươi lại rõ ràng..."
"Bà... cứu ta?"
Lão thái bà chống hai tay vào đầu gối đứng dậy, "Nói nhảm, nếu không phải là bà bà ta vớt ngươi lên từ sông băng núi Nhạn Hồi, thì ngươi đã sớm trở thành một khối băng chìm sâu dưới đáy sông rồi."
Núi Nhạn Hồi? Đó không phải tên con sông của Nhạn quốc hay sao?
Đáy lòng Trường Lăng cuối cùng cũng có chút kinh ngạc, nàng bị rơi xuống nước tại thành Thái Hưng, sao lại có thể được người ở Nhạn quốc cứu giúp được chứ?
Lão thái bà để ý đến biểu hiện của nàng, thấy nàng vẫn như cũ không nói một lời, bèn chìa tay ra khua khua trước mặt nàng, "Đây là động Băng Phong ở núi Nhạn Hồi, nếu ngươi không tin, tự mình đi xem là sẽ biết thôi."
Trên khuôn mặt lãnh đạm của Trường Lăng nổi lên một tia bất an, nàng cố gắng xê dịch tới cửa động, nhìn ra bên ngoài, liền trông thấy trời đất xa xăm, núi trùng điệp trải dài một màu mênh mông xanh ngát, chỉ có núi Nhạn Hồi là đứng sừng sững trên tận tầng mây, gió núi ù ù thổi qua khe động, thật đáng sợ và lạnh lẽo.
Gió núi vi vu bên tai, nàng còn nhớ trước lúc mình hôn mê là mùa đông lạnh tháng chạp, ngay cả thành Thái Hưng cũng chìm trong sắc tuyết trắng thuần, huống hồ là vùng cực bắc của Nhạn quốc.
"Không thể nào, rõ ràng ta đang ở Lương quốc."
Lão thái bà gãi gãi đầu, "Ngươi từ nơi đó trôi đến nơi này, có gì đâu mà hiếm lạ."
Trường Lăng: "..."
Từ núi Phục Long đến núi Nhạn Hồi, cho dù có ngồi thuyền cũng phải mất mười ngày nửa tháng, nếu như nàng cứ thế trôi qua biển, thì sớm đã trở thành một cái xác thối rữa, nào còn có cơ hội tốt như vậy mà ngồi ở đây?
"Vả lại, Lương triều bị diệt đã bao lâu rồi.. Bây giờ làm gì còn cái gì mà Lương triều nữa?" Lão thái bà làm bộ cứng đầu không thể xoay chuyển, "À, cũng phải, ngươi làm sao mà biết được, ngươi đã chết mười một năm rồi…"