Phó Lưu Cảnh không lên tiếng, Trường Lăng vừa muốn rời đi, lại nghe thấy hắn gọi nàng:
"Trường Lăng.”
“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"
Hàng chân mày của Trường Lăng khẽ động, "Mười bảy."
Phó Lưu Cảnh quay người lại, nhìn xoáy vào nàng, "Ngươi từng gϊếŧ bao nhiêu người?"
"Không đếm xuể."
"Người bị gϊếŧ đều là kẻ ác sao?"
Trường Lăng khoanh hai tay trước ngực, "Đều là kẻ địch của ta."
"Ngươi không sợ có người tìm ngươi báo thù?"
Trường Lăng nghe vậy thì giật mình, Phó Lưu Cảnh trông thấy thế liền bật cười, trong hơi thở mang theo thoang thoảng mùi men rượu, "Phải rồi, ngươi là cao thủ đệ nhất Trung thổ, làm gì có ai gϊếŧ được ngươi." Trường Lăng không đáp, Phó Lưu Cảnh tiếp tục nói, "Ta chưa từng gϊếŧ bất kể một ai, đừng nói người, ngay cả một con gà cũng chưa từng gϊếŧ... Lá gan của ta rất nhỏ, cho nên, sợ hãi chiến tranh và cũng chán ghét chiến tranh..."
Trường Lăng nhìn không hiểu thâm ý trong nụ cười của hắn, càng nghe không hiểu loại lời nói rắm chó không thông này của hắn, chỉ cho là hắn đang lo lắng nếu mình chết trận thì sẽ liên lụy đến hắn, "Ta hứa với ngươi, trong vòng hai ngày tất sẽ bình an trở về, tuyệt đối sẽ không bộc phát độc cổ Đồng tâm."
Phó Lưu Cảnh cúi đầu, hít sâu một hơi, rồi nhanh chóng quay người đi, "Ta biết rồi, ngươi đi đi."
Trường Lăng quay người sải bước rời khỏi, không phát hiện hũ rượu trong tay hắn bị hắn bóp nát miệng, máu tươi từ lòng bàn tay nhỏ xuống tí tách.
Ban đêm, Việt gia tập hợp bộ binh toàn doanh trại, lặng lẽ khởi hành đến thung lũng Thái Cốc, thẳng một đường không dừng lại dù chỉ nửa khắc, dòng thác kia sau khi vượt qua núi Phục Long nguy hiểm lại càng nguy hiểm hơn, Trường Lăng dẫn quân từ đông sang nam, đến buổi trưa ngày hôm sau, liền tiến vào khu vực Thái Cốc.
Địa thế đặc thù của thung lũng Thái Cốc là đất đồi núi, có rất nhiều dãy núi cùng bụi cây có thể dùng làm nơi mai phục, theo như thời gian dự tính chậm nhất là lúc mặt trời lặn quân Nhạn sẽ đi qua nơi này, phó tướng Ngụy Hành Vân không dám chậm trễ, theo kế hoạch phân chia binh mã ẩn nấp ở hai bên đường núi, Trường Lăng chọn được một chỗ có tầm nhìn vô cùng tốt, náu mình trong bụi cây, để tùy thời nghênh địch.
Nhưng bọn họ đợi mãi cho đến khi mặt trời lặn phía tây ngọn núi, đừng nói mười vạn quân thiết kỵ Mạc Bắc, trong phạm vi trăm dặm ngay cả nửa bóng người cũng không nhìn thấy.
Cứ như vậy, chớ nói Trường Lăng, ngay cả đám người Ngụy Hành Vân cũng không khỏi vừa sợ vừa nghi, thung lũng Thái Cốc là nơi tất phải đi qua trước khi tới Kế Châu, quân Nhạn không đi qua đây, chẳng lẽ đã đổi hướng đi đường khác?
Đáy lòng Trường Lăng dâng lên một loại điềm báo chẳng lành, mãi cho đến khi giữa bầu trời xám xanh ở phương xa, mơ hồ có khói đen bốc lên nghi ngút, nàng chỉ cảm thấy trong đầu "ong" lên một tiếng, thân thể lại giống như hóa đá, nhìn về phương hướng thành Thái Hưng bừng lên ánh sáng màu đỏ sẫm.
Mọi người thấy cảnh đó thì đều kinh hãi không thôi, Ngụy Hành Vân hoảng sợ nói:
"Nhị công tử, quân Nhạn cư nhiên lại chọn công thành vào lúc này, xem ra những lần dời quân trước đều chỉ là cái cớ để phân tán quân ta."
Trường Lăng cố gắng tự kiềm chế, "Nếu chỉ là cái cớ, vậy thì trinh thám chúng ta phái đi sẽ phải kịp thời phát giác, chỉ e là trong quân của ta có nội gián, cố ý thông đồng với quân Nhạn."
Ngụy Hành Vân rùng mình, "Cái gì?"
Bàn tay Trường Lăng từ từ nắm chặt chuôi kiếm giữa thắt lưng, nàng nói với Ngụy Hành Vân:
"Ngụy tướng quân, ta trở về Thái Hưng trước một bước, ngươi nhanh chóng dẫn quân theo sau, bất luận phát sinh cái gì, đều phải tránh xúc động mà bị cuốn vào cuộc hỗn chiến, mạng sống của các huynh đệ đều nằm trong tay ngươi."