Chương 23

Sắc trời còn chưa sáng, Trường Lăng cả đêm không chợp mắt, vốn định quay trở về ngủ bù một giấc, vừa vén cửa lều, liền trông thấy Phó Lưu Cảnh vọt tới trước mặt giậm chân hỏi:

"Ngươi chạy đi đâu vậy?"

"Tại sao ngươi lại ở chỗ của ta?"

Phó Lưu Cảnh không hòa nhã đáp:

"Ta nửa đêm không ngủ được, vốn muốn tới tìm ngươi tán gẫu, kết quả lại không thấy người đâu, đã nói là không thể cách xa trăm trượng, vậy mà ngươi còn hỏi ta tại sao lại ở đây?"

"Còn chưa tới hai canh giờ, không chết được." Trường Lăng vòng qua hắn ngồi xuống trước bàn vuông, tự rót cho mình một chén nước.

Nàng không nói chuyện vừa mới xảy ra cho Phó Lưu Cảnh, nếu để hắn biết trong đại doanh Việt gia có một bao thuốc nổ di động có thể phát nổ bất cứ lúc nào, chẳng biết hắn sẽ lại làm ra loại chuyện gì nữa.

Phó Lưu Cảnh hận không thể đạp nàng một cái.

Nhưng hắn đương nhiên không dám, thấy được người đã trở về an toàn, hắn cả người thả lỏng uể oải duỗi lưng một cái, trực tiếp ngã nhào xuống giường của Trường Lăng.

Trường Lăng khẽ nhíu mày, "Muốn ngủ thì về trại của ngươi mà ngủ."

Phó Lưu Cảnh không đáp lời, Trường Lăng đi tới bên giường muốn gọi hắn dậy, nhưng phát hiện hắn đã phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ.

Trường Lăng mỉm cười lắc đầu, nghĩ đến việc hắn thật sự phát hoảng cả đêm, vừa mới chạm gối liền thϊếp đi ngay.

Nàng giúp hắn đắp kín chăn, thấy vài sợi tóc đen rơi xuống bên thái dương bị hắn ngậm trong miệng, nghĩ tới hai năm trước lần đầu tiên gặp Phó Lưu Cảnh, khi ấy hắn cũng chẳng mảy may giữ hình tượng mà quỳ rạp trên mặt đất.

Hai năm trước nàng phụng lệnh Trường Thịnh đi Giang Nam diệt trừ một nhóm tà giáo, giáo chủ Quý Tử Ngưng kia là một nữ nhân, thoạt nhìn dáng vẻ xinh đẹp nho nhã động lòng người, thực ra lại tàn nhẫn vô cùng, không ít nhân sĩ trung thành đều chết thảm trong tay ả. Trường Lăng sau khi thần không biết quỷ không hay gϊếŧ chết ả ta, dịch dung thành dáng vẻ của ả, sau đó tiến thêm một bước phá hủy tà giáo.

Lại nói, năm đó nàng vốn lên kế hoạch động thủ gϊếŧ mấy tên trưởng lão ở trong rừng trúc, cứu Phó Lưu Cảnh chỉ là ngoài ý muốn. Sau khi Phó Lưu Cảnh bị người trong tà giáo bắt đi vốn vẫn còn kinh hồn bạt vía, kết quả trong nháy mắt bị Trường Lăng cướp về, còn bị nàng thuận tay ném một cái, đầu bị đập liền ngất lịm đi.

Trường Lăng không biết phải làm sao, chỉ đành nhặt hắn về tĩnh dưỡng tại nhà gỗ trong rừng trúc.

Phó Lưu Cảnh sau khi tỉnh lại nhìn thấy người đã cứu mình là một đại mỹ nhân, liền tuyên bố muốn lấy thân báo đáp, Trường Lăng đang định tháo mặt nạ da người, sau khi nghe thấy tên hắn mới biết hắn chính là người Trường Thịnh một lòng muốn chiêu mộ, nàng tâm niệm xoay chuyển, muốn xem xem rốt cuộc hắn là người như thế nào.

Không ngờ chỉ mấy ngày ở chung với nhau, nàng phát hiện khoảng thời gian bên cạnh Phó Lưu Cảnh vô cùng thoải mái, hắn nói năng dí dỏm, xử sự không theo trật tự, vĩnh viễn không thể nào đoán được một khắc sau sẽ phát sinh chuyện gì.

Nàng lại không muốn bị hắn nhìn thấy diện mạo thật sự của bản thân, ngạo mạn như nàng, sao có thể cho phép bị người khác ghét bỏ.

Cho nên nàng không từ mà biệt, cho dù ngày sau có gặp lại, nàng đã là Việt nhị công tử rung trời chuyển đất, hắn hiển nhiên sẽ không nghi ngờ điều gì.

Trường Lăng đem quang cảnh mấy ngày ngắn ngủi đó chôn vùi vào nơi sâu nhất trong lòng, nàng chưa từng nhắc tới dù chỉ một lời với Phó Lưu Cảnh, mãi cho đến khi trúng phải cổ Đồng tâm, những lời Trường Thịnh nói đêm qua lại khiến cho nàng một lần nữa dao động.

Thấy Phó Lưu Cảnh chóp chép miệng, rồi lại trở mình ngủ tiếp, Trường Lăng không kìm lòng được mà cong khóe miệng.