Chương 21

Vương Tuần ngơ ngác quay người lại, mở miệng, "Ngươi..."

"Ngươi muốn hỏi, tại sao ta lại có thể đả thông kinh mạch của ngươi?"

Vương Tuần cụp mắt:

"Cha ta từng mời tới tứ đại cao tăng Thiếu Lâm giúp ta vận công luyện thông kinh mạch, nhưng vẫn không thể…"

"Họ không làm được không có nghĩa là ta không làm được." Trường Lăng nói: "Đương nhiên, ta có thể khai thông kinh lạc của ngươi, cũng không có nghĩa là cao minh hơn so với cao tăng Thiếu Lâm, chỉ có điều, không phải ta giúp ngươi vận công, mà là truyền công."

Vương Tuần toàn thân chấn động, "Ngươi, ngươi nói cái gì?"

"Ngươi là bẩm sinh bị bệnh, khí tắc nghẽn vẫn luôn ở trong cơ thể ngươi, nếu muốn khai thông, đương nhiên cần phải có một luồng chân khí mới, ta luyện tập Thích Ma chân kinh nội gia tâm pháp, đạo lý chính là coi trọng việc điều hòa nội tức." Trường Lăng nói, "Ta truyền một phần công lực cho ngươi, ngươi điều dưỡng đúng cách, lại sống thêm tám năm mười năm nữa, cũng không phải việc gì khó."

Vương Tuần lần này hoàn toàn chết lặng, hắn làm thế nào cũng không thể ngờ được, bản thân rõ ràng là một thích khách, mà người bị ám sát lại bỗng nhiên truyền công cho mình, càng khiến hắn không thể tin được chính là, nàng lại nói cho hắn biết… Hắn có thể tiếp tục được sống.

Tám năm mười năm, nàng nói nhẹ nhàng như vậy, không biết rằng đối với hắn mà nói, đó là điều có nằm mơ cũng không dám vọng tưởng!

Hắn cúi đầu, toàn thân bắt đầu run rẩy kịch liệt, lạnh lẽo quá lâu rồi, cũng không ai có thể chia sẻ, vô số đêm hoang mang bất lực, hắn đều không dám đi vào giấc ngủ, hắn sợ hãi nếu ngủ say rồi, chính mình sẽ không thể nhìn ngắm mặt trời ngày mai mọc lên được nữa, càng không thể bảo vệ người mà hắn trân trọng nhất...

Cứ như vậy sống qua ngày, hắn vẫn phải cắn răng thúc ép bản thân trở thành một người trưởng thành lãnh tĩnh, nhìn tộc nhân của mình tranh quyền đoạt lợi, còn mình lại phải đấu tranh tìm cơ hội sống giữa lằn ranh sinh tử.

Nhưng chút ngụy trang mạnh mẽ bên ngoài đó trong khoảnh khắc này hết thảy đã sụp đổ.

Nước mắt từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống, Vương Tuần không thể kiềm chế được nữa, cuối cùng bật khóc nức nở.

Trường Lăng lẳng lặng nhìn đứa trẻ trước mặt, hắn tuy có tài trí và thong dong cách xa những người cùng trang lứa, nhưng đó là do đã từng trải qua biết bao nhiêu khổ cực mới đổi lấy được, người khác sao có thể tưởng tượng ra nổi.

Đáy lòng nàng dâng lên từng tia chua xót.

Người đời đều biết nàng thiên phú dị bẩm, được cao tăng Thiên Trúc truyền thụ thành tựu thần công bất thế, nhưng đâu ai biết rằng nàng rời xa quê hương từ nhỏ, nhận hết ốm đau dằn vặt, vì để giảm bớt đau đớn dù chỉ một chút mới phải luyện công bất kể ngày đêm, vì để quay trở lại trung nguyên mà nàng phải trải qua biết bao nhiêu khổ nạn, nhưng nàng đã trở về rồi, cha nàng lại không còn nữa...

Trường Lăng thở dài khe khẽ.

Nàng kìm lòng không đậu duỗi tay ra, sờ đầu Vương Tuần, "Ngươi khóc như vậy, báo hại mấy lời nói tàn nhẫn ta chuẩn bị lúc trước, đều nuốt trở lại trong bụng hết rồi."

Vương Tuần lúc này mới bình tĩnh lại, hoảng loạn dùng tay áo lau đi nước mắt, "Ngươi muốn nói cái gì?"

Trường Lăng thu tay nói:

"Ngươi thông minh như vậy, vì sao ta phải cứu ngươi, ngươi có thể đoán được?"

Hắn ngập ngừng hồi lâu, mới nói:

"Ngươi muốn ta trở về Hạ gia, diệt trừ hết thảy những kẻ mưu đồ hãm hại ngươi, gây bất lợi cho Việt gia... Hạ gia nội đấu đến ốc không mang nổi mình ốc, còn Việt gia thì ngư ông đắc lợi, ngồi không hưởng lộc."

Trường Lăng gật gật đầu, "Ngươi đoán đúng được một nửa."

Vương Tuần khó hiểu nhìn nàng.

Nàng không nhanh không chậm nói:

"Ta còn muốn ngươi đoạt lại đại quyền binh mã, trở thành người chủ quản của Hạ gia."